Thím Vương cảm thấy nhà mình không tốn tiền, hỗ trợ bán thôi đã kiếm được tiền rồi, mà Giang Nhu thì cảm thấy chi phí mình ra cũng không phải rất cao, nhất là ở nhà có thể kiếm tiền, vô cùng thuận tiện.
Vì thế, hai bên có thể nói là cả nhà đều vui.
Giang Nhu ghi trên quyển sổ, sau đó lại cho thím Vương chú Vương xem, thím Vương khoát tay, "Không cần không cần, thím lại không biết chữ, cháu ghi sổ sách là được rồi."
Nói xong vừa vui vẻ dào dạt nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên, ngày mai chắc chắn có thể kiếm được nhiều hơn, bây giờ trong huyện nhiều người giàu, hôm nay còn có người mua ba cân."
Giang Nhu tỉ mỉ thu vào hơn 30 đồng tiền, nghe nói như thế cũng nở nụ cười theo, "Vậy thì tốt, chờ cục cưng sinh ra, cháu cũng mua sữa bột cho con bé uống."
Nghe thấy mà trong lòng thím Vương mềm nhũn, cảm thấy Giang Nhu rất không dễ dàng, cũng may mà gặp được mình, đổi thành người khác chắc chắn hãm hại cô, có tay nghề kiếm tiền tốt như vậy, bên cạnh không có ai, cũng không phải dễ ức h.i.ế.p sao.
Sắc trời quá muộn, hai vợ chồng nói vài câu rồi vội vàng rời đi, ngày mai còn phải thức sớm.
Giang Nhu tiễn người đi, cầm tiền và sổ sách trở về nhà.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Giang Nhu đưa ruột heo kho đã đóng gói xong trong nồi cho thím Vương, sau đó lại trở về phòng ngủ đánh một giấc nữa.
Vừa ngủ là ngủ thẳng tới hừng đông, buổi sáng cũng không có chuyện gì làm, cô bèn đi lục đồ trong phòng chứa đồ, sau đó tìm được sách đựng trong túi da rắn, phần lớn đều là tiểu học cấp hai, cấp ba chỉ có bảy tám cuốn, sách toán, vật lý, hóa học lớp mười chỉ có của học kỳ hai, lớp mười một cũng chỉ có toán học ngữ văn của học kỳ một, còn có mấy cuốn vở cũ.
Nhưng làm cho cô bất ngờ chính là, chữ trên vở vô cùng đẹp, rồng bay phượng múa, mây bay nước chảy lưu loát sinh động.
Không giống cô, chữ sau khi tốt nghiệp đại học còn rất non nớt, lúc trước trong kỳ thực tập tiền bối còn nói chữ nhỏ nhìn không rõ, phải dùng kính lúp tìm, cô cũng không thể không biết xấu hổ nói là cố ý viết nhỏ, bởi vì cô thấy xấu hổ, viết nhỏ một chút trông quyển vở có vẻ thanh tú sạch sẽ.
Giang Nhu lấy tất cả sách có thể sử dụng ra lau sạch sẽ từng cuốn, sau đó chuyển về phòng.
Giữa trưa, cô đi ra ngoài một chuyến, trực tiếp đi chợ ở phố nam, tiến về phía trước quầy hàng của thím Vương nhìn thử, gọi hai cân thịt nạc, cắt ra bỏ vào, trước cửa hàng còn có những người khác, Giang Nhu thấy hai vợ chồng đang bận, bèn chào hỏi rồi rời đi, lại đi mua đồ ăn mang về và nguyên liệu gia vị.
Sau khi mua xong định đến tiệm vải, nào biết ở cửa chợ nhìn thấy mẹ chồng đã lâu không gặp.
Vẫn là Lâm Mỹ Như nhìn thấy cô trước, giữ chặt quần áo cô một phen, trên mặt kinh ngạc, "Sao con lại tới đây? Mua gì vậy?"
Duỗi tay muốn đi túm giỏ thức ăn nhìn xem, hai phần thịt mua trước, đặt ở dưới rau dưa, bà ta vội vàng liếc mắt nhìn một cái, chỉ nhìn thấy một giỏ rau xanh.
Trên mặt nháy mắt mang theo chút không vui, "Sao mua ở chỗ người khác thế?"
Giang Nhu không thích bà ta diễn trò, cũng học theo bộ dáng của bà ta đi lay giỏ bà ta, còn ra vẻ hối hận nói: "Không phải do nghĩ rằng mẹ buôn bán tốt, bán hết rồi sao? Mẹ còn rau không? Cho con một ít đi."
Lâm Mỹ Như không nghĩ tới cô có hành động như vậy, để Giang Nhu vừa vặn nhìn thấy trong giỏ có thịt ba chỉ, thịt lưng, một cái giò heo, hai con cá, ruột heo kho và hai miếng đậu hủ chất tràn đầy.
Đồ ăn này cũng thật ngon.
Giang Nhu ý vị thâm trường nhìn bà ta một cái.
Sắc mặt Lâm Mỹ Như có chút mất tự nhiên, có tật giật mình giấu cái giỏ ra sau, ngượng ngùng nói: "Sạp của mẹ ở bên ngoài, được rồi, còn thừa một ít rau, đều cho con."
Nói xong tự mình cũng bước tới phía trước, vừa đi vừa cứng ngắc nói sang chuyện khác, "Bụng con cũng lớn, nhớ may quần áo cho đứa nhỏ, qua hai ngày mẹ cũng may hai cái áo lông cho đứa nhỏ."
Không hề nhắc tới cô nửa câu.
Giang Nhu chậm rì rì theo ở phía sau, nghe xong lời này, cũng không biết là cố ý hay là vô tình, đột nhiên nói một câu, "Vậy con thay cục cưng cám ơn bà nội trước, nhưng quần áo ngược lại là thứ yếu, chỉ là gần đây luôn ăn không đủ no."
"…"
Lâm Mỹ Như đi đến quầy hàng của mình nghe xong lời này, động tác lấy rau dừng một chút, đưa một bó rau dư trong sọt cho Giang Nhu, Giang Nhu không khách sáo nhận lấy, nhưng đứng đó không đi.
Dựa vào cái gì hai cha con đó ở nhà ăn thịt cá? Một người mang thai như cô cũng không có lộc ăn này.
Trong bụng cô còn mang thai cháu gái ruột đấy.
Lâm Mỹ Như nhìn cô, Giang Nhu da mặt dày, còn vô tội chớp con mắt, tầm mắt hướng về phía giỏ đồ ăn sau lưng bà ta.
"…"