Buổi tối hơn tám giờ, Giang Nhu bỏ ruột heo vào trong nồi, lại thêm một bó củi vào trong bếp lò.
Trước khi rời khỏi phòng, kiểm tra cửa sổ phòng bếp một lần nữa, thấy cửa đóng chặt, lúc này mới yên tâm đi ra ngoài.
Tới nhà chính, nghe thấy bên ngoài sân có người gõ cửa, còn có chút kinh ngạc, cảm thấy hôm nay người tìm cô thật nhiều.
Đi tới cửa, tiếng đập cửa bên ngoài ngừng lại, truyền đến tiếng nói chuyện của một nam một nữ, "Trời đã tối đen, người ta chắc chắn ngủ rồi, bà sốt ruột thế, sáng mai đưa cũng được mà."
"Ai cần ông lo, tôi chờ không kịp đó không được sao, được rồi được rồi, dài dòng quá, trở về ngủ đi."
Thanh âm không lớn, nhưng bởi vì ban đêm im lặng, Giang Nhu rất nhanh đã nhận ra là thím Vương đang nói chuyện.
Hô một tiếng với bên ngoài, "Thím?"
Người bên ngoài vội kinh hỉ lên tiếng, "Tiểu Nhu, là thím, không làm ồn đến cháu chứ?"
Giang Nhu yên tâm mở cửa ra, nhìn thấy hai bóng người một cao một thấp đứng ở cửa, cười cười, "Không có, vừa rồi đang kho ruột heo trong nhà bếp, không có nghe thấy."
Tiếp đón hai người vào, thân thiết hỏi một câu, "Chú và thím bận đến bây giờ mới trở về sao? Có đói bụng không? Trong nhà còn có ít canh đậu đỏ, cháu bưng một ít cho chú thím nhé."
Bởi vì mang thai, Giang Nhu tương đối cẩn thận, cho nên không có nấu đậu xanh tính hàn, mà nấu một ít đậu đỏ ăn.
Đậu đỏ trong chợ vẫn có bán, là thực vật theo mùa, ở nông thôn bên này vẫn có trồng, rất rẻ.
Nhà họ Lê có loại bếp lò bùn đỏ và nồi đất nhỏ kiểu cũ, thêm đậu đỏ và nước vào, ninh cả đêm, sáng hôm sau thức dậy lúc ăn bỏ một muỗng đường trắng, hương vị cũng rất ngon, mềm mại ngọt ngào.
Hơn nữa bình thường lúc nấu cơm đốt bằng củi, trực tiếp dùng than trong bếp lò là được, Giang Nhu nấu cơm chiều sớm, buổi chiều năm giờ đã bắt đầu nấu, nấu đến bây giờ cũng chín.
Thím Vương đi theo Giang Nhu vào sân sau, trong tay bà còn cầm đèn pin, chiếu sáng con đường phía trước cho Giang Nhu, trên mặt cười có chút ngượng ngùng, "Không cần phiền phức, thím chẳng qua tính tình gấp gáp, muốn tới nói với cháu nói một tiếng, tất cả ruột heo hôm nay đều bán hết rồi."
Nói tới đây có chút kích động, nhanh chóng đuổi theo Giang Nhu, "Cháu không biết đâu, buổi chiều và buổi tối người mua mới gọi là nhiều, rất nhiều người đều là nữ công nhân mới vừa tan tầm, trở về lười nấu cơm, nhìn thấy trên quầy chú thím có bán đồ ăn chín, trực tiếp gọi một ít mang về."
"Thật hả?"
Giang Nhu nghe xong có hơi ngạc nhiên, cô đã chuẩn bị tốt tinh thần rằng ngày đầu buôn bán bình thường, nghĩ có người mua là tốt rồi, nghe thấy đều bán hết rồi, trong lòng quả thật có chút vui vẻ.
Dẫn người vào nhà chính ngồi, thím Vương ngồi xuống lập tức lấy tiền từ trong túi ra, chồng bà ấy ngồi ở đối diện không nói lời nào, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Giang Nhu nhìn thấy tiền, tươi cười trên mặt càng sâu, "Thím đếm trước đi, cháu đi rót ít canh đậu đỏ."
"Ôi, thực sự không cần đâu, chú thím không đói bụng." Thím Vương khách sáo xua tay, bảo cô đừng làm.
Giang Nhu không có nghe, vào nhà bếp, rửa sạch hai cái chén, sau đó dùng khăn lau bưng nồi đất ninh trên bếp lò đến, mỗi người một chén, còn bỏ một muỗng đường trắng vào trong chén mỗi người.
Sau đó bưng tới nhà chính, "Chú thím uống trước đi, cháu đi lấy giấy bút ghi lại."
Lại đi vào phòng lấy bút máy và cuốn vở rách, mấy tờ giấy trước bị cô dùng để vẽ quần áo trẻ con, chỉ còn lại có ba trang có thể dùng, trong lòng nghĩ ngày mai đi ra ngoài mua một cuốn sổ mới.
Thím Vương vừa nãy cũng toàn nói lời khách sáo, khi nhìn thấy một chén canh đậu đỏ màu đỏ son, mùi thơm ngát đặt ở trước mặt, làm gì còn có tâm tư kiếm tiền, hai vợ chồng vừa thổi hơi nóng vừa ăn, động tác đã có hơi gấp gáp.
Nhìn thấy Giang Nhu trở về, thím Vương nhếch môi cười thỏa mãn, "Ăn ngon thật, còn bỏ đường."
Đậu đỏ bên trong cũng nhiều, ăn một ngụm thật sự là ngọt tới trong lòng.
Giang Nhu mím môi cười, "Thím ăn trước đi, cháu đếm một chút."
Rút ra cái ghế dài dưới bàn, ngồi xuống sau đó bắt đầu đếm từng tờ tiền, phần lớn đều là một hào hai hào năm hào, có tiền giấy cũng có tiền xu, Giang Nhu tách tiền giấy tiền xu ra, đếm hai lần, khoảng hơn mười phút mới đếm xong, kết quả giống nhau, mới ghi lại số tiền kiếm được ở trên sổ 63 đồng 4 hào.
Ruột heo là do chú Vương g.i.ế.c heo ở trong thôn đưa cho, quầy hàng cũng là đến từ nhà họ Vương, mà Giang Nhu ra công thức, đồ gia vị và củi gỗ, như vậy thành ra chi phí cũng không dễ tính, cũng là ban đầu cô không nghĩ rõ ràng.
Cuối cùng hai bên thương lượng, dứt khoát chia thành hai, cứ dựa theo năm chia năm lúc trước, một người 31 đồng 7, không tính phí tổn.