Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 299




Ông cụ còn muốn mắng, người quản lý nhà hàng gọi bảo vệ tới lôi hai cha con đi. Thường Dũng cũng được người ta đỡ từ trên mặt đất lên. Thường Dũng bị đánh rất nghiêm trọng, cả người đứng không thẳng, được người ta cõng đưa đi.

Toàn bộ nhà hàng yên tĩnh một lúc, sau đó líu ra líu ríu nói chuyện, có mấy người lục tục đứng dậy rời đi, còn có một vài người nán lại tiếp tục ăn uống.

Bàn của Giang Nhu đều đi sạch, những người này hình như đều là ông chủ nhỏ, tới đây một chuyến chính là vì nịnh bợ người ta, bây giờ Thường Dũng cũng không ở đây, bọn họ cũng không cần thiết tiếp tục ở lại.

Có điều bởi vì còn có người ngồi chưa đi, khách sạn không thể làm gì khác hơn là tiếp tục mang món ăn, dù sao Thường Dũng đã thanh toán tiền rồi.

Giang Nhu bảo nhân viên phục vụ lấy một ít đồ ăn lại đây, cô muốn bỏ túi

mang đi.

Nhân viên phục vụ nhìn cô chằm chằm một cái, sau đó gật đầu rời đi, một lát sau, cầm một hộp đồ ăn tinh mỹ, Thường Dũng lựa chọn khách sạn năm sao, bình thường người có tiền lại đây gọi món ăn mang về, bọn họ đều dùng cái này đóng gói.

Giang Nhu nhìn thấy bàn bên cạnh không có ai, bèn chọn mấy món ngon không ai ăn, hộp đồ ăn chia làm ba tầng, trong mỗi tầng còn có hộp gỗ chuyên để bỏ đồ ăn.

Nhìn thấy Giang Nhu làm như thế, những bà con cướp đồ ăn ở cách đó không xa cũng hỏi nhân viên phục vụ muốn hộp đựng đồ ăn.

Giang Nhu không chỉ đóng gói một hộp đồ ăn, còn muốn đựng hết bánh kem và đồ uống trên bàn cơm Tây, Lê Tiêu ở bên cạnh ôm An An nói: "Lấy nhiều chút, sáng mai chúng ta cũng có thể không cần nấu cơm."

Mỗi ngày sáng sớm ăn cơm rang trứng, anh cũng hơi ngán rồi.

"Có lý."

Giang Nhu xếp vào hai túi, lúc đi cũng xách không nổi, Lê Tiêu còn xách một túi giúp cô.

Ra cửa Giang Nhu không nhịn được cười, "Bữa cơm này ăn không thiệt."

Được ăn được gói mang về, còn xem trò vui.

Lê Tiêu cong môi.



Hai người ra cửa chính nhà hàng sau đó đi thẳng tới tìm Lê Hân.

Xe không thể lái vào trong trường học, Giang Nhu vốn còn muốn mua ít đồ ở siêu thị, lúc này cũng không cần phải mua. Giang Nhu dắt An An, Lê Tiêu một tay cầm hộp đồ ăn một tay là mấy món bánh mì, bây giờ là hơn một giờ rưỡi chiều, Lê Hân hẳn là đang nghỉ trưa ở lớp học.

Quả nhiên, lúc một nhà ba người đi tới lớp 10/3, từ trước cửa sổ nhìn, liếc mắt đã thấy Lê Hân ở hàng thứ hai nằm nhoài trên bàn ngủ.

Lớp học có không ít bạn học tới, có điều đều rất yên tĩnh, có người đang ngủ, có người đang đọc sách, gầu như không nói gì.

Bạn học nhìn thấy Giang Nhu và Lê Tiêu đứng ở trước cửa sổ bên ngoài, nhỏ giọng hỏi: "Hai người tìm ai?"

Giang Nhu nhỏ giọng trả lời: "Làm phiền bạn học gọi Lê Hân giúp tôi."

Bạn học nữ ở sát cửa sổ hơi sững sờ, không nghĩ tới là tới tìm Lê Hân, xoay người đang muốn gọi người, An An không biết lúc nào đã đứng cửa, bi bô gọi một tiếng, "Dì ——"

Một tiếng này khiến toàn bộ bạn học đang đọc sách trong lớp học đều ngẩng đầu lên.

Bạn học nữ sát cửa sổ nghiêng người dùng bút chọt cánh tay Lê Hân.

Chọt hai lần mới khiến Lê Hân tỉnh, cô ấy mơ màng mở mắt ra, sau đó ngẩng đầu lên ngồi thẳng.

An An ở cửa thấy nhiều người nhìn mình như thế, xấu hổ chạy qua bên cạnh Giang Nhu, một lát sau lại chạy đến cửa lộ ra một cái đầu nhỏ nhìn lén, khiến bạn cùng lớp bật cười.

Bản thân cô ấy cũng cười.

Lê Hân cũng nhìn thấy Giang Nhu, vui mừng đứng lên, "Chị ——"

Sau đó nhanh chân đi ra ngoài, ở cửa cúi người xuống, ôm An An lên. An An vui vẻ ôm cổ của cô ấy, ngọt ngào gọi: "Dì ——"

Lê Hân cũng rất vui vẻ, "Chị, anh rể, sao anh chị cũng tới?"

Giang Nhu cười nói: "Ghé thăm em một chút, vốn định buổi sáng tới, sau đó không cẩn thận ngồi xe tới hồ đồ, theo anh rể em cùng đi ăn tiệc, trên bữa tiệc xảy ra chút chuyện, người khác không ăn hết đã đi, chị thấy có mấy món ăn không ai động tới, bèn đóng gói một ít lại đây cho em nếm thử, còn có một ít bánh mì, bánh kem và kẹo, em ăn không hết có thể chia một ít cho bạn cùng phòng."

Lê Hân nhìn đồ trên tay anh rể, nụ cười càng sáng lạn hơn, "Vâng."