Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 298




Giang Nhu đang cúi đầu dùng bữa, Lê Tiêu còn nghe nhầm, nghiêng đầu hỏi một câu, "Mệt hả?"

Bàn tay nhỏ của An An chỉ về phía cửa, "Chị."

Giang Nhu và Lê Tiêu theo tay nhỏ bóng loáng mỡ của cô bé nhìn sang, sau đó nhìn thấy hai người đàn ông mang theo hai đứa bé tiến đến, người đàn ông tóc hoa râm nắm tay con gái lớn của Thường Dũng - Thường Lôi, người đàn ông trung niên bên cạnh ôm con gái nhỏ tên Thường Nhạc.

Hai người đều trầm mặt, xem ra rất nghiêm túc.

Giang Nhu theo bản năng nhìn về phía Lê Tiêu.

Lê Tiêu khẽ gật đầu, mặt kề bên tai Giang Nhu giải thích một câu, "Là cha vợ và anh vợ của Thường Dũng."

Nhìn thấy chỗ đeo khuyên tai của Giang Nhu có chút sưng đỏ, giơ tay đụng một cái, "Sao chỗ này đỏ vậy?"

Giang Nhu thu tầm mắt lại, cũng giơ tay sờ lỗ tai mình, có hơi khó chịu, "Hẳn là vì mới vừa xỏ lỗ."

Hơn nữa cái khuyên tai này cô mua ở cửa hàng may mặc, rất rẻ, có thể hơi nhạy cảm một chút.

Lê Tiêu nhíu mày, "Lần sau đừng đeo nữa."

"Ừm."

Giang Nhu mới vừa trả lời một tiếng thì nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng "Chát ——" vang dội, Cái tát này rất chân thật, thông qua micro trong tay Thường Dũng trực tiếp truyền khắp toàn bộ phòng ăn, đáng sợ đến mức toàn bộ nhà hàng đều yên tĩnh lại.

Thường Dũng mới vừa rồi được MC mời lên sân khấu phát biểu, lúc này nói xong đang xuống bậc thang, một người phụ nữ ôm đứa nhỏ đi ở phía sau, một tay anh ta đưa micro cho MC, một tay đỡ kẻ thứ ba.

Bên cạnh lại đột nhiên duỗi ra một bàn tay trực tiếp đánh người ngã lên mặt đất, va vào bàn cơm Tây bên cạnh cách đó không xa, kéo trên đất vang lên một tiếng chói tai "Két ——", bình rượu phía trên lay động không ngừng.

MC và kẻ thứ ba đều bối rối, Thường Dũng cũng bối rối một hồi, che nửa bên mặt đứng lên, có điều đứng hai lần cũng không đứng vững, cả người còn trượt xuống, nếu không phải lấy tay chống ở trên bàn thì đã đặt m.ô.n.g ngồi phịch dưới đất rồi.



Nhưng anh ta mới vừa đứng vững, anh vợ nhà họ Triệu đã đá một phát lên trên bàn, Thường Dũng vẫn chật vật ngã xuống đất.

MC là người phản ứng lại trước tiêni, đưa tay ngăn cản, "Các người là ai vậy? Đang yên đang lành sao lại đánh người?"

"Tôi cứ đánh thằng khốn nạn này đấy!"

Anh vợ nhà họ Triệu đẩy MC ra, đặt đứa nhỏ trong lòng xuống, sau đó cầm lấy đồ trên bàn cơm Tây đập lên người Thường Dũng, bình rượu nện ở trên người anh ta, đánh tới người nọ ôm đầu tháo chạy, mảnh thủy tinh rơi đầy mặt đất.

Kẻ thứ ba sợ hãi hét lên, vội ôm đứa nhỏ chạy đến bên cạnh bắt đầu trốn.

Thường Dũng bị đau không thôi, ngẩng đầu sờ mặt, sau khi sờ ra một tay đầy máu, sợ đến mức vội vàng cầu xin: "Đừng đánh, đừng đánh…"

Người ngồi ở bàn bên cạnh vốn còn muốn can ngăn, nhìn thấy người kia xuống tay ác độc, cũng không dám tiến lên, chỉ nói: "Có lời gì từ từ nói, đừng động tay…"

"Đánh nữa sẽ c.h.ế.t người đó, mau dừng lại!"

Anh vợ nhà họ Triệu do dự liếc nhìn cha mình, sắc mặt ông cụ vô cùng lạnh lùng, "Đánh! Đánh c.h.ế.t cứ tính cho cha, cha dạy học cả đời, ngày hôm nay phải dạy dỗ thằng vô liêm sỉ này thay con gái của cha."

Rượu văng tứ tung, Thường Dũng không cẩn thận trượt chân lên mặt đất, hai tay đều bị mảnh vụn thủy tinh đ.â.m xuyên vào, những năm nay anh ta quen sống trong nhung lụa, muốn chống cự một chút cũng không được.

Cha vợ nhà họ Triệu lạnh lùng nhìn anh ta, chất vấn anh ta, "Khi đó cậu đã hứa với tôi, cưới con gái của tôi thì sẽ đối tốt với con bé cả đời, bây giờ thì sao, đây chính là tốt của cậu đấy hả? Con gái của tôi bị bệnh nằm viện, cậu ở đây làm tiệc đầy tháng!"

Con mắt liếc nhìn người phụ nữ trẻ ôm đứa nhỏ ở cách đó không xa, lại nhìn về phía nhà hàng náo nhiệt ồn ào, bố trí hoa lệ.

Âm thanh càng lúc càng lớn, nổi giận đùng đùng nói: "Khi đó lúc cậu cưới con gái của tôi không có thứ gì, đến lễ cưới cũng là nhà chúng tôi bỏ tiền làm đám, công việc của cậu không thuận lợi, bị người ta xa lánh, công việc công nhân tạm thời còn là con trai tôi tìm giúp cậu. Nói là công nhân tạm thời, thế nhưng lương không hề ít hơn làm việc chính thức, câu không cảm ơn một tiếng thì thôi, bây giờ lại ức h.i.ế.p người như vậy, cậu còn là người sao? Súc sinh!"

"Xưa có Trần Thế Mỹ, nay có Thường Dũng cậu, Trần Thế Mỹ người ta ít nhất có tài có mạo, cậu có cái gì? Cậu cũng không tìm gương soi thử, bản lĩnh to lớn thì không có, bám váy đàn bà đúng là số một. Trước đây bám con gái của tôi, bây giờ bám chị cậu, loại phế vật như cậu sao còn có mặt mũi sống trên đời hả?"

Toàn bộ nhà ăn tĩnh lặng, thanh âm ông cụ vang dội truyền khắp hội trường, tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy.