Giang Nhu và Lê Tiêu về nhà thu dọn xong đã hơn hai giờ sáng, An An đã sớm ngủ thiếp đi, Giang Nhu không đành lòng kêu cô bé, chỉ dùng khăn lông nóng chà xát mặt và tay nhỏ của cô bé, sau đó trực tiếp nhét vào trong chăn.
Lê Tiêu về đến nhà điện thoại cũng không ngừng reo, cuối cùng dứt khoát rút thẻ sim điện thoại ra.
Sáng hôm sau, một nhà ba người đều thức trễ. Hơn chín giờ trong phòng cũng không có động tĩnh, ngược lại Lê Hân thức tương đối sớm, bình thường cô ấy tự học buổi tối tới mười giờ, nhưng sau khi cô ấy trở về phòng ngủ còn đọc sách một lúc, bình thường 12 giờ ngủ, sáng sớm sáu giờ thức, thời gian giấc ngủ khá cố định.
Sau khi cô ấy thức dậy thì lau nhà, sau đó đi ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Tiếp đó cô ấy tự mình ăn xong thì vào trong phòng đọc sách.
Chừng mười giờ sáng, An An tỉnh dậy, rầm rì chui vào trong lòng mẹ, muốn đi tiểu.
Nhưng ánh mắt lại không mở, chờ sau khi Giang Nhu tỉnh lại, cô nhóc đã ngủ thiếp đi một lần nữa, Giang Nhu theo bản năng đưa tay sờ m.ô.n.g nhỏ của cô bé, ướt một mảng lớn.
Đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, vén chăn lên xem, bên cô thì khô, ngược lại bên cạnh Lê Tiêu ướt một mảng không nhỏ.
Giang Nhu dở khóc dở cười, đứng lên tìm quần áo thay cho cô bé. Lê Tiêu cũng hơi tỉnh, anh trở mình, phát hiện giường lành lạnh, cau mày mở mắt ra.
Tối hôm qua anh tắm xong sau đó chỉ mặc quần, vì thế vừa chạm vào đã cảm nhận được.
Mơ màng nói: "Sao giường ướt vậy?"
Giang Nhu ôm An An đi ra từ nhà vệ sinh, trả lời một câu, "Nước tiểu đồng tử của con gái anh đó."
Lê Tiêu nghe vậy nở nụ cười, giơ lên cánh tay khoác lên trên mắt, nhếch miệng, "Trông có vẻ năm nay sẽ rất thuận lợi."
"Đó là đương nhiên, con gái anh chính là ngôi sao may mắn đấy."
Trực tiếp đặt An An lên giường, mình đi thu dọn, trước khi đi dặn một tiếng, "Sau khi thức dậy nhớ thay ra trải giường đó."
Lúc ăn cơm Lê Tiêu cắm thẻ điện thoại vào, sau đó trong điện thoại thoáng cái nhảy ra mười mấy cuộc điện thoại. Lê Tiêu vừa ăn cơm vừa gọi lại, gọi suốt tới buổi trưa, thật vất vả gọi xong, lại có một cú điện thoại gọi đến, là Trần Phong.
Trần Phong ở trong điện thoại nói: "Tối hôm qua tôi có xem quảng cáo đó, quay rất được, anh, nói cho anh biết một tin tức tốt, có một đạo diễn lớn nhìn trúng An An, muốn cho con bé diễn phim cổ trang, chỉ mấy ngày thôi, thế nào? Cho tôi mượn con gái anh hai ngày được không."
Lê Tiêu nghe xong cau mày, con gái anh là một người sống sờ sờ, cũng không phải món đồ chơi, cái gì mà có cho mượn hay không?
Nghĩ cũng không nghĩ đã lắc đầu, "Việc này đúng là không giúp được, con gái tôi còn nhỏ, sáng sớm còn đái dầm đây, cũng đừng gây thêm phiền phức cho người ta."
"Sao có thể? Tôi cũng không phải chưa từng thấy An An, đứa nhỏ rất ngoan, bây giờ diễn viên nhí rất nhiều, có người lớn đưa tiền để diễn đây, thật sự là cơ hội rất tốt, hơn nữa trong bộ phim này có rất nhiều ngôi sao lớn, An An nổi tiếng, cũng có chỗ tốt đối với sản phẩm của anh."
"Đạo diễn người ta cực kỳ có thành ý, cố ý gọi điện thoại cho tôi, là phim cổ trang, diễn con gái Trần A Kiều của công chúa Quán Đào trong lịch sử khi còn bé, đạo diễn tìm mấy người cũng không hài lòng, tối hôm qua liếc mắt đã nhfin trúng An An…"
Lê Tiêu không nghe lọt, tìm cớ từ chối.
Giang Nhu thấy anh cau mày, không nhịn được hỏi: "Ai gọi điện thoại vậy?"
Lê Tiêu nói thẳng: "Trần Phong, nói có một đạo diễn nhìn trúng An An, muốn cho con bé đi đóng phim."
Nói xong lắc đầu, "An An mới bây lớn? Cũng mệt anh ta đề nghị được."
Nếu không phải nể tình Trần Phong đã giúp anh, anh đã trực tiếp cúp điện thoại.
Giang Nhu gật đầu, ủng hộ cách làm của Lê Tiêu, cô từng thấy trên Internet ở đời sau rất nhiều đề tài liên quan tới những ngôi sao nhí lớn lên bị hủy hoại, cô không hy vọng sau này An An cũng chịu tổn thương như thế.
"Chúng ta chỉ là người bình thường, ngôi sao màn bạc cách chúng ta quá xa vời."
Có điều không nghĩ tới, Trần Phong bị từ chối cũng không nhụt chí, từ sáng đến tối gọi điện thoại lại đây, ồn ào khiến Lê Tiêu phiền phức vô cùng.
Thì ra công ty Văn Ngu của Trần Phong vẫn không lạnh không nóng, mặc dù anh ta là con nhà giàu nhưng những đứa con nhà giàu trong giới anh ta cũng rất nhiều, chân chính tính ra, anh ta cũng là loại nịnh bợ người khác.
Lần này không dễ gì có cơ hội nịnh bợ một đạo diễn lớn, anh ta thật không muốn bỏ qua cơ hội này, cuối cùng thậm chí vừa đ.ấ.m vừa xoa.
Lê Tiêu bị dây dưa phải đồng ý, nhưng sắc mặt rất khó coi, sau khi đáp lại trực tiếp cúp điện thoại.