Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 289




Giang Nhu lắc đầu, cô xem như ghét cay ghét đắng cà phê, đời trước cô uống ba năm cấp ba, sau này ngửi thấy mùi đã muốn nôn.

"Nước lọc là được."

Lê Tiêu lại hỏi Lê Hân, Lê Hân chưa từng uống cà phê, muốn thử một chút.

Lê Tiêu lấy một ly nước lọc, lại rót một ly cà phê. An An vui vẻ như là về đến nhà, còn nói với Giang Nhu: "Ăn kẹo."

Sau đó bò xuống từ trên ghế sô pha, chạy đến bàn làm việc của Lê Tiêu, cố sức mở ra ngăn kéo, lấy ra vài viên kẹo bên trong, một đường vung vãi chạy đến trước mặt Giang Nhu.

Giang Nhu nhận lấy ly nước của Lê Tiêu uống ngụm nước, sau đó xé kẹo cho cô bé ăn.

Lê Tiêu khá bận, lập tức đi ra ngoài, Giang Nhu và Lê Hân ở trong phòng làm việc của anh chơi, chơi chán thì ôm đứa nhỏ ra ngoài, chung quanh đây đều là nhà xưởng, ngoại trừ Mười hai con giáp, còn có hạt dưa đồ uống, vị thơm tràn ngập, có nhà xưởng không biết sản xuất cái gì, Giang Nhu còn nhìn thấy một luồng khói đặc bay lên lên trời.

Năm giờ rưỡi chiều, nhà xưởng tan tầm, công nhân đều về ký túc xá rửa mặt, trên mặt mỗi người đều mang theo tươi cười, nhiệt liệt thảo luận chuyện bữa tiệc đêm giao thừa.

Lúc sáu giờ, Lê Tiêu và Chu Kiến từng người lái xe trở về, chở về hai xe tải đồ uống, coca cola, sữa bò, rượu đỏ cùng với hạt dưa chocolate.

Tìm đến một vài công nhân phân phát những món đồ này xuống, trên mỗi bàn lớn bỏ một bình đồ uống và mấy món hạt dưa kẹo.

Công nhân lục tục đến, TV mới lắp đã mở ra, đang phát chương trình cuối năm của năm ngoái.

Lúc sáu giờ rưỡi, trong căn tin vô cùng náo nhiệt, gần như ngồi đầy, Giang Nhu được Chu Kiến thu xếp ngồi ở vị trí gần TV, bên cạnh chính là Uông Nhạn và mẹ Chu.

Lúc bảy giờ, Lê Tiêu đã tới, bảo công nhân trong căn tin bắt đầu lên món cho mọi người.

Mấy công nhân ở căn tin đẩy xe, phát dĩa thức ăn và cơm phần cho mỗi công nhân, đêm nay thức ăn cực kỳ ngon, mỗi người có hai dĩa thức ăn, bên trong tràn đầy cơm, tất cả đều là thịt cá.

Chờ chọn món xong đã sắp bảy giờ bốn mươi mấy, sắp tới chương trình cuối năm, trong căn tin ngày càng yên tĩnh.

Mãi đến đếm ngược năm phút đồng hồ cuối cùng, hiện trường trực tiếp trên màn hình TV biến thành quảng cáo, tốc độ quảng cáo rất nhanh, gần như mấy giây đã qua, có dài có ngắn, càng về sau tốc độ càng nhanh, khi còn lại 50 giây, quảng cáo mười hai con giáp bắt đầu.

Chu Kiến sớm đã mở âm lượng tối đa, sau đó nghe thấy lời quảng cáo Mười hai con giáp bao quanh toàn bộ căn tin ——"Ăn tết ăn tết tặng Mười hai con giáp" .

Vừa dứt lời, toàn bộ công nhân trong căn tin đều kích động đứng lên, tiếng vỗ tay như sấm dậy.



An An trong lòng Giang Nhu An cũng không hiểu, vỗ tay theo.

Giang Nhu cười hỏi: "Vừa nãy trên ti vi có phải con không?"

Chương trình cuối năm trên màn hình TV đã bắt đầu, Lê Tiêu cầm ly rượu đứng lên, "Mọi người năm mới vui vẻ, tất cả mọi thứ ở nhà xưởng bây giờ là kết quả nỗ lực của mọi người, chỉ hy vọng năm sau nhà xưởng của chúng ta càng ngày càng tốt, mọi người sống cũng càng ngày càng vui vẻ, tôi mời mọi người một ly!"

Nói xong tự mình uống rượu trước.

Tất cả mọi người cũng đều giơ ly lên uống.

Chu Kiến ở một bên khuyên, "Tất cả ngồi xuống ăn đi, ngồi xuống ăn đi, không ăn cơm canh đều lạnh."

Lê Tiêu đang chuẩn bị ngồi xuống, điện thoại di động lập tức vang lên.

Sau đó bắt đầu từ cú điện thoại này, anh chưa từng ngừng nhận điện thoại, hoặc là đặt hàng, hoặc chính là bạn bè gọi chúc mừng, cuối cùng anh cũng không ăn mấy cái, cầm vở đi ghi lại.

Mãi cho đến khi 12 giờ chương trình cuối năm kết thúc, anh mới một lần nữa đứng lên nói một câu, "Bắt đầu từ hôm nay, tăng tiền lương cho mọi người, mấy ngày nay mọi người khổ cực một hồi, tiếp theo còn có một trận đánh ác liệt phải đánh."

Nghe thấy tăng tiền lương, tất cả mọi người kích động vỗ tay đưa bọn họ rời đi.

Gia đình Chu Kiến không đi, đêm nay bọn họ bị ở lại nhà xưởng xem.

Buổi tối Lê Tiêu cũng không ăn cơm, tất cả đều đang gọi điện thoại, ngược lại uống mấy ly rượu, có lẽ vì bụng rỗng uống rượu, đầu óc có hơi hỗn loạn, cuối cùng trở về vẫn là Giang Nhu lái xe.

Mặc dù Lê Tiêu có hơi say nhưng đầu óc vẫn rõ ràng, "Em lái có được không đó?"

Giang Nhu hừ một tiếng, "Lái tốt hơn anh."

Lê Tiêu ôm đứa nhỏ ngồi ở vị trí kế bên tài xế, khẽ bật cười.

Sau khi Giang Nhu lái được một khoảng, anh đột nhiên sầu não nói một câu, "Giang Nhu, ngày hôm nay anh rất vui, anh chưa từng nghĩ tới anh sẽ có một ngày như thế, như đang nằm mơ vậy."

Không biết tại sao, Giang Nhu nghe xong trong lòng đau xót, sau đó cười nói: "Anh không có nằm mơ."

Anh lẩm bẩm một tiếng, "Vậy thì tốt."