Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 129




Mẹ Chu vốn cũng chờ mong nhìn về phía con trai, nhìn thấy anh ta như vậy, hy vọng trong mắt vợ vụn, giống như điên rồi chạy tới lấy tay đ.ấ.m Chu Cường, gào khóc lên, "Mày kết kiểu bạn gì vậy? Thời điểm mấu chốt cũng không dựa vào được ai cả, không phải mày với Lê Tiêu bọn nó rất tốt sao? Hồi nhỏ không cho mày chơi với bọn nó, mày càng muốn chơi với bọn nó, bây giờ bạn bè của mày đâu? Sao kẻ mày gặp cũng không phải thứ tốt lành gì cả…"

Chu Cường vốn đã khổ sở trong lòng, nghe xong lời này, tức không thở nổi, nhịn không được mắng lại, "Còn không phải mấy người, khi người ta vô dụng thì ghét bỏ bọn họ, khi hữu dụng thì muốn đi xin người ta giúp đỡ, các người thực sự tưởng Lê Tiêu bọn họ dễ bắt nạt à? Con rơi xuống một bước này là ai làm hại?"

"Trước khi kết hôn các người cố ý ngăn bọn họ ở bên ngoài, sao không nghĩ tới có ngày hôm nay?"

Tính tình mẹ Chu cũng không tốt, "Mày còn trách tao? Là tao bảo mày cưới hả? Là tao bảo mày cưới hả? Tao vẫn không đồng ý cọc hôn nhân này, là mày tự kiên trì, mày cái đồ vô liêm sỉ, bây giờ còn đến trách tao, nếu không phải mày muốn kết hôn với cái tai họa này, tiền có thể mất không? Mày trả tiền cho tao, mày trả tiền cho tao…"

Mắt thấy càng chửi càng dữ, cha Chu Cường vỗ mạnh cái bàn, "Đủ rồi."

Buổi tối trở về phòng, Trần Mai nghiêng người nằm trên giường khóc, khi Chu Cường lên giường, Trần Mai bay người qua túm Chu Cường, thật cẩn thận khóc thút thít nói: "Cường Tử…"

Chu Cường ngày xưa lấy lòng cô ta, lần này rút tay mình về, lạnh lùng nghiêng người đi, không nói câu nào.

Trần Mai nhìn bóng dáng anh ta, cắn môi.

--

Ngày hôm sau, vết thương trên mắt cá chân của Lê Tiêu cũng không tan đi bao nhiêu, Giang Nhu không quan tâm sự phản đối của anh, hỏi mượn xe lăn của thím Vương hàng xóm, đẩy anh đến bệnh viện huyện.

Buổi sáng không có tuyết rơi, nhưng tuyết ven đường có hơi sâu, đều đã tới chân người.

Tuyết giữa đường hẳn là buổi sáng bị người ta quét đi, chỉ có một lớp sương màu trắng bạc nhợt nhạt, bên trên lưu lại rất nhiều dấu chân hỗn loạn.

Giang Nhu ở phía sau đẩy xe lăn, Lê Tiêu ôm An An trong lòng, anh bọc đứa nhỏ trong áo bông của mình, cúi đầu hơi xốc quần áo lên có thể nhìn thấy một cặp mắt đen to lúng liếng của đứa nhỏ.

Cô bé không khóc cũng không quậy, cứ ngoan ngoãn làm ổ trong quần áo anh, khó trách Giang Nhu nói đứa nhỏ này chính là tới báo ân.

Lê Tiêu nhẹ nhàng che cổ áo, sợ gió chui vào thổi đông lạnh cô bé.

Đi thẳng một đường đến bệnh viện huyện.



Giang Nhu đẩy Lê Tiêu đến một góc không có ai, tự mình đi đăng ký.

Người trong bệnh viện không quá nhiều, Giang Nhu đợi một lát thì đến phiên cô, móc hai số, một cái là của Lê Tiêu, một cái là của cô nhóc, hôm nay cô nhóc đi tiêm vắc-xin phòng bệnh.

Giang Nhu cầm ra đi tìm Lê Tiêu, hai người tới khoa chỉnh hình ở lầu hai trước, bởi vì không có thang máy, Lê Tiêu tự xuống dưới đi, một tay ôm đứa nhỏ, một tay đỡ tay vịn cầu thang, khập khiễng đi lên trên.

Giang Nhu cầm xe lăn đi theo ở phía sau.

Tìm được khoa chỉnh hình ở lầu hai, bởi vì có người khác, còn ở bên ngoài đợi một lát.

Cũng không biết có phải cái ôm của Lê Tiêu rất ấm áp hay không, khi đến phiên Lê Tiêu cô nhóc đã ngủ trong n.g.ự.c anh.

Giang Nhu nhận lấy đứa nhỏ.

Bác sĩ kiểm tra cho Lê Tiêu một phen, "Có gãy xương rất nhỏ, đề nghị bọc thạch cao hoặc là cố định bằng tấm ván."

Lê Tiêu nhíu mày, cảm thấy hoàn toàn không cần thiết, nhưng Giang Nhu giải quyết dứt khoát, "Vậy bọc thạch cao."

"…"

Đợi khoảng nửa tiếng mới xong, bác sĩ còn đề nghị nếu anh có điều kiện, mua một cây nạng.

Lần này Lê Tiêu không để ý tới, trực tiếp đẩy xe lăn rời đi, Giang Nhu ở phía sau nói lời cảm ơn, khoảng một tháng sau lại đây tháo thạch cao.

Nơi đứa nhỏ tiêm vắc-xin ở lầu một, Giang Nhu và Lê Tiêu cùng đi xuống lầu, Lê Tiêu đi ở phía trước, một tay đỡ tay vịn nhảy xuống, một tay cầm xe lăn.

Giang Nhu ôm đứa nhỏ đuổi theo, "Trở về anh tự làm một cây nạng đi, dù sao cũng tốt hơn anh cứ nhảy tới nhảy lui."

Lê Tiêu ừ một tiếng.

Hai người đi xuống lầu, tìm theo tiếng khóc của trẻ con đã tìm được phòng tiêm vắc-xin.

Lê Tiêu một lần nữa ngồi trở lại xe lăn, anh nhận lấy đứa nhỏ trong lòng Giang Nhu, cô nhóc cũng không biết gì cả, mới vừa tỉnh ngủ, tay nhỏ bé xoa con mắt, còn vùi mặt vào n.g.ự.c Lê Tiêu, tựa như đói bụng muốn uống sữa.