Uông Nhạn trợn trắng mắt, "Em không giả vờ có phải anh sẽ đồng ý không?"
Nhà họ Chu rách nát, bên ngoài nói gì, trong phòng nghe thấy rõ ràng.
Uông Nhạn tức giận nhìn thấy anh ta nói: "Anh nói thử đi, anh với anh của anh ai có bản lĩnh lớn hơn? Chu Cường không tìm anh ấy vì sao tới tìm anh?"
Chu Kiến vốn đang có hơi tức giận, vừa nghe lời này, ngẫm lại thật đúng như vậy.
Đúng rồi, sao Chu Cường tìm anh ta mà không đi tìm đại ca?
Uông Nhạn cũng không cho anh ta thể diện, trực tiếp nói thẳng: "Nếu em là Chu Cường, chắc chắn đi tìm anh của anh trước, nếu anh ta tới tìm anh, vậy chắc chắn đã bị từ chối ở chỗ anh anh, anh anh lẫn chị dâu của anh cũng không đồng ý, anh bước một chân vào làm cái gì?"
Cô ấy không hiểu biết nhiều lắm, nhưng có một điều cô ấy biết, đi theo người thông minh làm việc sẽ không chịu thiệt.
Đầu óc Chu Kiến linh hoạt, biết chịu khổ, tâm địa cũng tốt, đây là lý do Uông Nhạn nguyện ý ở bên anh ta, dù sao cô ấy còn mang theo một đứa nhỏ, không có chuyện tùy tiện gả cho một người, dù sao cũng phải tìm người đối xử tốt với con mình.
Mà sự thật chứng minh, cô không nhìn lầm người, đi vào thị trấn mấy ngày này, đều thoải mái hơn ở chỗ của anh trai chị dâu.
Nhưng chỉ có một điều, tâm tư của Chu Kiến quá nông cạn, anh ta có thể không tim không phổi, e là cũng nhờ có anh của anh ta - Lê Tiêu.
Vừa rồi Chu Cường nói nhiều như vậy, cũng không nhắc tới một câu mình đến nhà Lê Tiêu.
E rằng cũng biết, nếu Chu Kiến biết anh ta bị Lê Tiêu từ chối, chắc chắn cũng sẽ không đồng ý.
Chu Kiến nghe xong lời nói của Uông Nhạn, cũng cảm thấy bên trong rối nùi, không nhịn được mắng một câu, "Thằng cháu Chu Cường này, nó tính kế anh."
Chu Cường đi thẳng về nhà.
Anh ta không có đi tìm Vương Đào, đối với Vương Đào, anh ta vốn không hề suy nghĩ tới, ngẫm lại đều cũng biết anh ta không thể giúp mình.
Lúc này, anh ta mới phát hiện cho tới nay mình đã coi Lê Tiêu trở thành người bạn chân chính.
Nhưng những người anh em vững chắc nhất trước kia, không biết khi nào đã không còn thổ lộ tình cảm với anh ta.
Chu Cường đi đến cửa nhà mình, còn chưa đi vào, chợt nghe thấy tiếng chửi rủa của mẹ và tiếng khóc của vợ ở trong nhà.
Anh ta đứng tại chỗ hồi lâu, mới hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi vào đi.
Vào nhà, anh ta nhìn thấy người mẹ bình thường khôn khéo giỏi giang lúc này vẻ mặt dữ tợn chỉ vào người phụ nữ trong góc mắng to, "Đồ đê tiện, đều là mày làm hại, đều là mày làm hại, Cường Tử nhà chúng ta rốt cuộc gặp phải thứ xúi quẩy gì, cưới đồ xui xẻo như mày về? Sao mày không c.h.ế.t đi…"
Mắng một tiếng lại lớn hơn một tiếng.
Mà cả người Trần Mai lui vào trong góc, cúi đầu bụm mặt khóc.
Cha anh ta thì ngồi ở ghế trên trầm mặc hút thuốc.
Mẹ Chu Cường nhìn thấy Trần Mai như vậy, lòng muốn xé cô ta cũng có, "Mày còn có mặt mũi khóc, tim mày bằng tảng đá hả? Nhà tụi tao làm chuyện có lỗi với mày hả, mà mày phải hại tụi tao như vậy? Nhiều tiền như thế, đó là tiền tích góp cả đời của tao với cha Cường Tử…"
Chỉ cần tưởng tượng đến nhiều tiền như vậy lại bị người ta lừa, trái tim bà ta đều tan nát, bà ta còn tưởng rằng nhà họ Trần thương con gái, sẽ đem tất cả lễ hỏi mang lại đây, đến lúc đó đều là của cháu trai mình, cũng không so đo nữa.
Nào biết đứa con dâu này lại để lại toàn bộ cho anh trai cô ta!
Cô ta với Cường Tử đưa cho anh trai cô ta dưỡng già trước lúc lâm chung, mình cũng sẽ không nói một câu phản đối, nhưng sao có ta có mặt mũi đua hết tất cả lễ hỏi cho anh trai cô ta chứ?
Bây giờ hay rồi, người không có, tiền cũng không có.
Bà ta đau lòng!
Chu Cường trầm mặc vào nhà.
Mẹ Chu còn đang mắng, cha Chu nhìn thấy mở miệng hỏi một câu, "Thế nào?"
Ông ta biết con trai mình đi tìm Lê Tiêu, nghĩ đến đứa nhỏ đó, trong lòng cũng mơ hồ có chút chờ đợi.
Chu Cường lắc đầu, "Ngày mai con đi báo công an."
Nhung bây giờ số tiền đó là của nhà họ Trần, cũng là bị lừa ở trên tay bọn họ, muốn báo công an cũng nên là người nhà họ Trần đi báo.
Nghĩ đến đây, Chu Cường cảm thấy càng mệt mỏi, bây giờ anh ta cũng không muốn nói gì nữa.