Tôi hỏi Tư Mạc Tây Tạng là nơi như thế nào? Có đẹp không? Tôi mặc dù đã từng nghe đến cái tên này nhưng lại chưa từng một lần trải nghiệm. Chỉ nghe nói rằng Tây Tạng là một vùng đất rất huyền bí.
Hắn mĩm cười, ánh mắt mang theo tia ôn nhu trả lời tôi.
"Trong suy nghĩ của nhiều người, Tây Tạng không an toàn. Nhưng có một thực tế ít ai biết rằng, đây là một vùng đất có độ an toàn rất cao. Thậm chí ban đêm đi ngủ không cần đóng cửa, ra đường đánh rơi đồ không ai nhặt mất. Đơn giản vì ở đây, toàn bộ người dân đều là tín đồ Phật Giáo nên rất thân thiện và hiền lành".
"Vậy thì ở đó chẳng phải là rất tốt hay sao? Chúng ta ở đó có được không? "
"Ngốc! Đâu phải ai cũng là người tốt!"
Hắn nhẹ nhàng đặt lên trán tôi một nụ hôn, ánh mắt mang theo sự yêu thương và cưng chiều. Tôi an tĩnh trong vòng tay hắn, đôi mắt lim dim chìm vào giấc ngủ. Thời gian chầm chậm trôi, không biết tôi ngủ bao lâu thì chiếc xe mới dừng lại.
Chúng tôi đến ga tàu, bầu trời đã tối lại. Đằng Nguyên cũng vươn vai một cái, tỏ vẻ như vừa mới ngủ một giấc thật sâu. Vừa rồi Tư Mạc nói hắn đã xuất hồn, vậy thì hắn đi đâu?
Chúng tôi bước xuống xe, Đằng Nguyên nhìn Tư Mạc khẽ gật đầu. Tôi nhận thấy ánh mắt hắn tối sầm lại, sắc mặt cũng trở nên lạnh hơn mấy phần.
"Tư Mạc! Có chuyện gì sao?"
Tôi siết chặt tay anh, ánh mắt lo lắng dò xét. Tôi biết mỗi lần có chuyện thì ít nhiều gì cũng có liên quan đến tôi. Mỗi lần như vậy, hắn đều sẽ bất chấp tất cả, vì tôi mà cố sức giải quyết.
Nghe tôi hỏi, ánh mắt hắn lại trở về vẻ ôn nhu, bàn tay vuốt má tôi, nhỏ giọng nói không sao. Tôi nhìn sang Đằng Nguyên, hắn lơ đãng phóng tầm mắt nhìn xung quanh, né tránh ánh nhìn của tôi. Xem ra lần này lại có chuyện không hay rồi.
"Em chắc cũng mệt rồi! Chúng ta tìm chỗ qua đêm trước, sáng mai mới khởi hành".
Tôi nhẹ gật đầu, quả thật cũng có chút mệt mỏi. Tư Mạc ôm lấy eo tôi, ba người chúng tôi đến gần một quán trọ gần đó đặt phòng qua đêm.
"Xin chào quý khách! Cho hỏi các vị muốn đặt mấy phòng".
Người vừa lên tiếng có lẽ là chủ trọ. Cô ta tầm 25 tuổi, nhan sắc cũng ưa nhìn. Cô ta lạnh nhạt hỏi, ánh mắt vẫn dán vào cái điện thoại trên tay. Mãi đến khi Tư Mạc lên tiếng, cô ta mới ngước lên nhìn.
Ánh mắt to tròn của cô ta dán chặt vào người đàn ông bên cạnh tôi. Hình như cô ta đang rất thèm muốn người đàn ông này thì phải. Tôi còn nhìn thấy cô ta sắp chảy cả nước dãi ra rồi. Kinh tởm.
"Mê trai".
Tôi hậm hực nhỏ giọng nói ra một câu, Tư Mạc khẽ cong môi lên cười, bàn tay ôm eo tôi kéo sát vào người.
"Ghen sao?"
"Không! "
Không ghen mới lại. Tên đầu đất, tên chết tiệt. Giả sử bây giờ có người đàn ông khác nhìn tôi như vậy thử xem anh có ghen không chứ? Đồ đáng ghét, đồ xấu xa. Thật là muốn nhào tới tát cho cô ta mấy bạt tai quá đi mất.
"Nè! Có cho thuê phòng không? "
Đằng Nguyên nhíu mày, lớn giọng hỏi. Cô ta lúc này mới giật mình, nhìn người trước mặt. Lần này nhìn thấy sắc đẹp 'chim bay cá lặn' của Đằng Nguyên, cô ta không nhịn nổi nữa, thốt lên một câu 'đẹp trai quá'.
Tôi thật là không nhịn nổi nữa, làm mất mặt phụ nữ quá đi, đồ háo sắc.
"Cuối cùng cô có cho chúng tôi đặt phòng hay không? "
"Mấy phòng? "
Cô ta trả lời, ánh mắt vẫn không chớp nhìn chằm chằm Đằng Nguyên. Tôi ... Tức chết tôi rồi.
"Hai phòng ".
"Được ".
Tư Mạc bước tới, ôm lấy vai tôi, cô ta dịu dàng trả lời, ánh mắt liếc nhìn tôi một cái. Cái định mệnh thật chứ. Lẽ nào bây giờ tôi tát cho cô ta vài cái hay sao? Thật là...
"Đây! Phòng 103-104".
Cô có đưa chìa khóa phòng cho Tư Mạc, còn tranh thủ nắm tay hắn, liếc mắt đưa tình. Cô ta cứ nắm lấy tay hắn, thật lâu, thật lâu cũng không buông ra. Tôi cáu thật sự, muốn chửi thề một câu rồi đánh cô ta một cái. Cái loại gì đâu mà mê trai thấy ớn.
"Buông ra, vợ tôi ghen".
Giọng nói lạnh nhạt mang theo sự âm u của Tư Mạc vang lên. Cô ta tiếc nuối buông tay, ánh mắt ganh tị lườm tôi một cái.
Tôi lúc này mặt đỏ lên, thật sự là rất bực mình. Giật lấy chìa khóa từ tay hắn, bước đi không nói câu nào. Hắn ở sau lưng, chậm rãi cùng Đằng Nguyên bước theo sau, trên môi mang theo một nụ cười tà mị.
Đến trước cửa phòng 103, tôi đưa chìa khóa còn lại cho Đằng Nguyên sau đó mở cửa bước vào. Tư Mạc cũng định bước vào, tôi mặt lạnh nói anh tránh ra rồi đóng cửa lại thật mạnh. Tôi thật là muốn cào cho nát cái bản mặt anh ra để không có ai nhìn anh như vậy nữa.
Tức giận? Tôi thật sự đang tức giận sao? Không đúng! Là đang ghen, tôi đang ghen sao? Haizzz! Không nghĩ nữa, càng nghĩ càng bực mình.
"Vợ à! Em ghen rồi sao?"
Vòng tay kia ôm lấy tôi từ phía sau, giọng nói lạnh lẽo vốn có lại pha thêm chút cưng chiều. Tôi thật là ngu ngốc. Hắn vốn không phải người, tùy tiện một cái liền có thể đi đến bất cứ đâu. Vậy tôi đóng cửa thì có nghĩa lý gì chứ?
"Cố Tư Mạc! Anh có thể cư xử giống như người bình thường có được không? "
Hắn nhìn tôi một hồi lâu rồi im lặng biến mất. Ba giây sau đó, tiếng gõ cửa vang lên. Tôi chửi thầm trong lòng ' Tư Mạc thối tha, chỉ nói có một câu anh liền bỏ mặc tôi'. Mang theo tâm trạng hậm hực bước ra mở cửa, tôi há hốc nhìn người trước mặt. Thật là... Tức chết tôi rồi.