Tôi đi vào trong, ánh mắt cẩn thận, tỉ mỉ quan sát kẻ trước mặt. Đường nét trên khuôn mặt hắn có chút quen mắt, hao hao như Tư Mạc lại có chút giống Từ Dương. Hắn cuối cùng là ai vậy chứ?
Nhìn sơ qua kiểu tóc và cách ăn mặc, đoán chắc hắn không phải người trong thôn. Phong cách này chỉ có ở những thành phố lớn, xa hoa bậc nhất thôi. Hắn ...lẽ nào lại là người trong thành phố? Nếu thật vậy hắn đến đây làm gì? Tìm ai? Sao lại xuất hiện ở nhà tôi?
Người thanh niên đó nhìn thấy tôi, liền nở nụ cười. Cái nụ cười đó là của ông chồng chết tiệt nhà tôi đây mà. Đừng nói là người này ...không đâu, vớ vẩn.
Tôi lập tức dập tắt suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu. Tư Mạc nhà tôi sao có thể thành ra bộ dạng này được chứ? Chắc chắn không thể nào. Tôi bước đến, lịch sự chào hỏi.
"Xin lỗi, anh đây là... "
"Tôi muốn tìm Lạc Gia Hân! "
Tôi nhíu mày nhìn người trước mặt. Cái ngữ khí lạnh lẽo này ... Tôi đang ảo giác chăng? Tôi hít một hơi thật sâu, gạt đi ý nghĩ. Hắn tìm tôi á? Thật sự là tìm tôi sao? Tìm tôi để làm gì? Chúng tôi có quen biết sao? Ầy ...không đâu.
Nghĩ thế nhưng tôi vẫn lịch sự mời hắn vào nhà. Dù sao thì tới nhà cũng là khách, dù quen hay không cũng phải hành sự thật chu toàn với khách.
Tôi mời hắn ngồi, rót nước mời khách. Sau đó tôi liền hỏi hắn mục đích tới tìm tôi là gì. Hắn nhìn tôi, hỏi tôi thật là không biết hắn sao? Tôi thật là muốn chửi bậy quá. Nếu tôi biết thì hỏi hắn làm moẹ gì chứ, nhảm nhí.
Tôi gật đầu, cầm ly trà đưa lên miệng, hớp lấy một miếng.
"Ngu ngốc! Cả chồng mình cũng không nhìn ra".
"Phụt".
Tôi ngạc nhiên đến phun hết ra ngoài. Hắn ... Hắn ...thật là Tư Mạc á?
Tôi mắt chứ O mồm chữ A nhìn, không tin được vào mắt mình. Đây ...là chuyện gì vậy chứ?
"Em có thể dịu dàng, thùy mị hơn một chút được không? "
"Xin lỗi! Xin lỗi!... Chồng à! Anh ...tại sao lại thành ra dạng này rồi?"
"Còn không phải vì em sao?"
Ánh mắt phượng mị hoặc dịu dàng nhìn tôi. Hóa ra hắn vì muốn hòa nhập với cuộc sống của tôi nên mới thành ra thế này. Lí do của hắn thật khiến tôi cảm động quá mức rồi. Đường đường là bá chủ một phương ở Quỷ giới lại vì một kẻ phàm nhân như tôi mà thay đổi nhiều như vậy. Hắn thật tốt với tôi quá rồi.
"Tư Mạc! Cảm ơn anh!"
Tôi xúc động, đứng lên bước về phía hắn, vòng tay ôm lấy hắn từ phía sau. Hắn khẽ cười, nụ cười giết người không cần dao.
Từ trước đến giờ, hắn vẫn luôn anh tú, cao ngạo với hình tượng một nam tử thời Hán. Bây giờ lại thay đổi như này, thật là càng có sức hấp dẫn vô cùng. Có thể nói là đẹp hơn gấp mấy lần những nam thần đang hot hiện nay.
"Ái chà chà! Ngươi... Ngươi... Ngươi... Quá xuất sắc rồi ".
Đằng Nguyên tay vẫn còn cầm cái đùi gà từ trong bếp đi ra. Có lẽ vì nghe chúng tôi nói chuyện nên hắn mới ra đây. Ánh mắt hắn nhìn Tư Mạc có chút buồn cười. Cái tướng mạo của hắn cũng được xem là anh tuấn, phong lưu. Giờ lại đưa cái bộ dạng này ra ... Thật là đáng yêu chết được.
Vừa lúc đó, bà ngoại cũng đi ra, ánh mắt bà nhìn Tư Mạc có chút kinh ngạc. Có lẽ bà cũng ngạc nhiên vì dáng vẻ này của hắn. Nhưng rồi bà cũng không nói gì nhiều, chỉ nhỏ giọng ân cần gọi hắn là 'Tiểu Mạc, bao giờ thì đi?'
"Chắc sẽ đi ngay trong hôm nay ".
"Đi đâu?"
"Tây Tạng ".
Đi Tây Tạng á! Tôi đơ người vài giây, đi Tây Tạng để làm gì chứ? Tôi hỏi hắn, hắn bảo đi tìm đồ. Đồ sao? Hắn có đồ gì ở Tây Tạng mà tìm chứ? Cái tên chết tiệt hỏi mãi cũng không nói.
"Thật sự phải đi sao?"
"Ừm!"
Đằng Nguyên thở dài, nuốt hết miếng thịt cuối cùng vào bụng.
"Được rồi! Dù sao chuyện này cũng do ta ...ta sẽ cùng ngươi giải quyết".
"Nhưng mà ...Tư Mạc à, ngươi nghĩ nếu ta ăn mặc giống như ngươi bây giờ thì cô ấy có thích ta không? "
Tư Mạc không trả lời, ánh mắt tựa lưỡi dao nhìn xéo Đằng Nguyên một cái. Đằng Nguyên cười trừ, sau đó thì 'hô biến ' một cái, liền trở thành một thiếu gia phong lưu, tao nhã, không hề thua kém gì Tư Mạc. Vậy là đột ngột bên cạnh tôi có đến tận hai mĩ nam cơ đấy. Còn hạnh phúc nào bằng.
"Để bà chuẩn bị hành lý cho con".
Tôi nhìn dáng người già nua lẳng lặng đi vào phòng. Trái tim tôi khẽ thắt lại. Tôi đã nói sẽ không đi xa bà nữa ... Vậy mà...
"Hân! Anh biết em lo cho ngoại. Yên tâm, anh sẽ sắp xếp người ở đây chăm sóc bà. Chuyến đi lần này anh cần em giúp ".
Cần tôi giúp sao? Ở Tây Tạng có gì mà phải cần tôi giúp chứ?
\*Tây Tạng là một đơn vị hành chính cấp tỉnh của Trung Quốc
Khu tự trị Tây Tạng nằm trên cao nguyên Tây Tạng, khu vực cao nguyên cao nhất trên trái đất. Tại miền bắc Tây Tạng độ cao trung bình lên tới 4572 m (15000 ft). Đỉnh Everest nằm trên biên giới giữa Tây Tạng và Nepal.
...
Trưa hôm đó, chúng tôi lập tức xuất phát đi Tây Tạng. Chặng đường này rất dài, tôi lại phải xa bà nữa rồi.
Chúng tôi ra khỏi làng Vụ Nguyên, sau đó đứng bắt xe ra bến tàu. Trên đường đi, Tư Mạc chỉ lặng lẽ ôm tôi vào lòng ngực băng lãnh của mình. Tôi như con mèo nhỏ, ngoan ngoãn trong vòng tay anh.
Đằng Nguyên cũng trở nên an tĩnh đến dọa người. Cái tên này lúc nào cũng nói nhăng nói cuội, luyên thuyên mãi không thôi, vậy mà giờ lại có thể an tĩnh thế này thì thật là lạ.
Tôi đưa tay ra, muốn lay gọi hắn thì tay bị một bàn tay lạnh lẽo giữ lại. Hắn mĩm cười đầy dịu dàng, ghé sát tai tôi nói nhỏ.
"Hắn đang xuất hồn, đừng động vào hắn".
Tôi tròn mắt nhìn Tư Mạc. Thì ra Đằng Nguyên đã hồn lìa khỏi xác rồi sao?