Chồng Giả Vợ Hờ Nào Ngờ Hạnh Phúc

Chương 2




Minh Quân à để ba vợ con nghỉ ngơi chút đi, ba.. có chuyện cần nói với con.

- Dạ ba, vậy ba Trình ba vào nghỉ ngơi chút đi cho lại sức chuyện tìm vợ con và anh cả ba để con lo.

- Vậy tôi xin vào trước.- Cả một buổi chiều không nghỉ ngơi để tìm con gái Trình quản gia lúc này thấy cơ thể rã rời, chào tạm biệt ông Sở Nam và Minh Quân rồi vào nghỉ ngơi.

Sở Nam đợi Trình quản gia khuất bóng, ông chậm rãi đi tới bộ bàn đá trước nhà ngồi xuống rồi vỗ vỗ vào ghế kế bên ý bảo Minh Quân ngồi cạnh mình. Minh Quân nhanh chóng đi đến mệt mỏi ngồi lên chiếc ghế đá mát lạnh vì nhiễm sương chiều lúc này hắn mới để cho mình thư giãn đôi chút, im lặng ít phút hắn quay sang hỏi:

- Ba muốn nói gì với con sao ba?

- Ưm..ừm..- Sở Nam ngập ngừng ít phút thở dài một hơi ông chậm rãi nói - Minh Quân à ba có chuyện này muốn nói với con nhưng xin con đừng hiểu lầm ý của ba.

Minh Quân nhíu mài khó hiểu nhìn ông nói:

- Dạ là sao ba?

Ông im lặng như đang cố lựa lời nói với hắn, mím mạnh môi mình để lấy tinh thần đối diện với hắn ông nói:

- Thật ra ba muốn nói là.. con có thể nào..tạm thời, chỉ là tạm thời thôi con, con có thể tạm ngưng việc tìm Như Ngọc không?

- DẠ?- Hắn như muốn hét lên kinh ngạc với những điều ba mình vừa nói- Ba bảo con..ngưng tìm Như Ngọc? Không! Chuyện đó là không thể nào đâu ba! Cô ấy là vợ con, còn đang mang thai con của con, làm sao mà con yên tâm khi không biết mẹ con họ đang ở đâu chứ ba?

- Ba biết, ba hiểu tâm trạng của con hiện giờ, chỉ là ba.. lo lắng cho tình hình của chúng ta hiện tại hơn, con nghĩ xem tình hình là chúng ta đang bị truy đuổi gắt gao và có thể bị giết bất cứ lúc nào, nếu như con để mẹ con nó ở gần bên con thì việc mẹ con nó gặp nguy hiểm càng cao.- Sở Nam kiên nhẫn giải thích cho hắn hiểu tình hình hiện tại, nhưng lòng cũng phập phồng lo sợ rằng hắn sẽ nghĩ rằng ông không thương cháu nội và con dâu.- Nếu như chúng tìm thấy chúng ta thì ít nhất chúng ta cũng có thể kéo dài thời gian để mẹ con nó và anh con chạy trốn.

- Còn nếu như chúng tìm thấy họ trước rồi sao ba? Vợ con con..- Lòng hắn nóng như lửa đốt.

- Ba đảm bảo với con vợ con con sẽ được an toàn, anh con là một đứa khôn ngoan và ba tin anh con sẽ bảo vệ tốt mẹ con nó.- Miệng thì nói rất cứng nhưng thực chất Sở Nam cũng rất lo, nhưng nếu không làm vậy thì đúng thật là gia đình họ sẽ gặp nguy hiểm hơn rất nhiều.

- Vậy.. ba tính thế nào? Biệt thự chính của chúng ta đã bị bọn cướp phá rồi.

- Bây giờ chúng ta phải lặng lẽ trở lại đó để tìm hiểu xem thế nào, ba đang nghi ngờ anh trai của ba Sở Lâm là người đã làm chuyện này.

- Bác cả sao? Sao bác ấy lại làm vậy chứ ba?

Sở Nam trầm giọng nói:

- Để giành lại quyền điều hành công việc và tài chính gia đình.

- Nhưng chúng ta đâu có ngược đãi bác ấy bao giờ? Chúng ta luôn cho bác những đãi ngộ tôt nhất.

- Con không hiểu hết về bác con đâu, anh trai của ba là một người có tham vọng quyền lực rất lớn, lúc ông con giao quyền hành lại cho ba ông ta là người phản đối đầu tiên và quyết liệt nhất, nhưng do ông con đã viết di chúc nên không thể làm gì.

- Vậy nên ông ta đã dựng lên cảnh cướp gia để giết gia đình chúng ta, khi chúng ta chết rồi ông ta sẽ đường đường chính chính nắm quyền mà không sợ ánh nhìn của thiên hạ.- Minh Quân sắc bén nhận ra và phân tích vấn đề.- Vậy bây giờ chúng ta phải trở lại đó.

- Nhưng chúng ta không có người, chúng ta sẽ bị giết ngay khi vừa đặt chân vào đó.

Minh Quân suy nghĩ ít lâu bất chợt hắn nhếch cười môi nói:

- Nếu ông ta muốn giết thì cứ để ông ta giết.

- Ý con là sao?- Sở Nam kinh ngạc trước lời nói của con trai.

- Ý con là chúng ta sẽ trở lại đó, ba hãy đi báo và dẫn cảnh sát đến biệt thự, còn con sẽ đến đó thu thập và lấy bằng chứng, con bảo đảm với ba ngay khi con đến ông ta sẽ không giết con ngay đâu. Con sẽ cố kéo dài thời gian để chờ cảnh sát tới.

- Nhưng sao con nắm chắc rằng ông ta sẽ không giết con? Đừng mạo hiểm con trai à, ba thật sự rất sợ mất con.- Ông lo lắng ngăn cản, Minh Quân tuy bên ngoài là người trầm tĩnh nhưng thực chất hắn rất liều lĩnh và bạo gan, từ nhỏ đến lớn hắn luôn làm được những chuyện không ai ngờ tới.

- Vì con biết cảm giác của một vị vua khi giành được chiến thắng sẽ không giết chết tù binh của mình một cách nhanh chóng và dễ dàng, mà phải để cho nó nếm mùi thống khổ, căm thù, phẫn nộ rồi ôm lấy sự bất lực mà chết, vì tham vọng của ông ta rất lớn nên con chắc rằng ông ta sẽ làm như vậy. Ba chỉ cần đến đúng thời điểm là được.

- Nhưng việc này quá nguy hiểm, ba..- Sở Nam sợ hãi liền từ chối không thực hiện kế hoạch này.

- Ba! Xin hãy tin con, con sẽ không thất bại đâu.

Lời khẳng định của hắn như tiếp thêm động lực cho Sở Nam ông quyết định cùng hắn trở lại Sài Gòn. Và đúng như hắn dự tính, Sở Lâm đã bị màn kịch của hắn đánh bại, ông ta bị bắt vào tù và bị kết án tử hình nhưng nhờ có Sở Nam rất có tiếng nói trong Sài thành lúc đó nên Sở Lâm đã được giảm án xuống thành tù chung thân. Đổi lại chiến thắng đó Minh Quân cũng bị một trận đòn roi làm cho tơi tả, hắn phải nhập viện suốt 3 tháng trời mới hồi phục lại, may thay hắn không gặp vấn đề nghiêm trọng đến cơ thể chỉ bị nội và ngoại thương, không bị để lại di chứng gì.

Sau khi xuất viện hắn liền chạy rong ruổi khắp Nha Trang 1 tuần liền để tìm kiếm nhưng đành ôm thất vọng trở về. Chiều ngày hôm đó, hắn mệt mỏi lê tấm thân xác xơ về nhà, đến sảnh lớn đã thấy bà nội và ông Sở Nam ngồi chờ ở đó nên gắng gượng đến chiếc ghế đối diện ngồi xuống nghỉ ngơi:

- Sao rồi con?- Bà nội hắn đổi sang ngồi cạnh hắn, xót xa chạm vào mặt cháu trai.

- Không thấy gì hết bà ơi.- Hắn ôm lấy bà, lòng không ngừng phập phồng sợ hãi, khóe mắt đã phiếm hồng.

- Bà..mong ràng Hữu Đức sẽ không quyết định làm chuyện dại dột.

Nghe đến đây Minh Quân bừng tỉnh, hắn hỏi gằn lại:

- Ý bà là sao? Sao anh cả lại làm điều dại dột?

Bà nội quay sang nhìn hắn kể lại:

- Thật ra..vào cái đêm con và Như Ngọc đám cưới, nửa đêm bà khát nước nên vào bếp lấy lúc đó bà đi ngang qua phòng khách thì thấy Hữu Đức đang ngồi ở đó, nó đã say mèm vốn bà định đến để gọi nó vào phòng ngủ nhưng lại vô tình nghe được những lời nó nói lúc say, nó nói..- Bà dời ánh nhìn đi chỗ khác, không dám đối mặt với Minh Quân.

- Nó nói gì vậy mẹ?- Sở Nam thấy mẹ cứ ngập ngừng ông sốt ruột liền giục hỏi.

- Nó nói..tại sao Như Ngọc lại chọn yêu và cưới Minh Quân, tại sao không phải là nó, nó không chấp nhận chuyện này và quyết tâm...giành lại con bé.

- THẰNG KHỐN! Thì ra anh ta đã cố ý đem giấu Như Ngọc đi, sao anh ta lại dám làm như vậy với con? Con đã tin tưởng anh ta bao nhiêu, vậy mà anh ta lại dám.

- Minh Quân bình tĩnh lại đi con, ba sẽ giúp con mà, con bình tĩnh lại đi.

- Bình tĩnh sao được hả ba? Con sẽ giết anh ta, thằng khốn nạn!!- Minh Quân nổi điên không ngừng gầm lên như con mãnh hổ bị đâm trúng huyệt tử.

- Ba biết chuyện này khó với con nhưng vào lúc này con càng không nên để cơn giận làm con mất bình tĩnh, con phải đoán được họ sẽ đi đến đâu và làm cách nào để tìm sẽ tốt hơn là tức giận đó con.- Sở Nam cố gắng trấn tĩnh lại con trai mình, nhưng ông cũng rất sợ khi Minh Quân nổi điên, đứa con trai này của ông binh thường sẽ rất bình tĩnh nhưng khi bị chọc tức sẽ trở nên đáng sợ, không khí trong phòng rất bức người.

- Con sẽ đăng báo và treo thưởng, thuê thám tử nữa con không tin rằng mình sẽ không tìm được anh ta.- Minh Quân tức giận đến mức hơi thở hỗn loạn - Con xin phép lên phòng.

***********************(^.^)************************

Tin tức tìm kiếm và treo thưởng nhanh chóng được đăng lên báo, Hữu Đức lúc này ở biệt thự đã đọc được tờ báo đó, y nhếch môi đầy thách thức thì thầm:

- Cứ tìm đi Minh Quân, dù cậu đăng báo bao nhiêu bài, thuê bao nhiêu người, treo thưởng bao nhiêu cũng vô dụng thôi, không ai biết được nơi này mà tìm đến đâu.

- Cậu cả? Tôi đang tìm cậu.

Như Ngọc bỗng nhiên xuất hiện khiến y giật thót tim, để tờ báo sang một bên y nhìn nàng mỉm cười:

- Mợ ba tìm tôi có gì không?

- À.. tôi muốn hỏi cậu về Minh Quân và mọi người, đã ba tháng trôi qua rồi sao họ không có chút tin tức, tôi lo lắm.

- Tôi cũng cố gắng cho người tìm kiếm nhưng đều bặt vô âm tín, tôi e là họ có chuyện rồi.

Đương nhiên những lời y nói đều là dối trá, y không hề cho bất cứ ai tìm kiếm mà hoàn toàn chìm đắm vào khoảng thời gian riêng tư bên nàng. Như Ngọc nghe đến đây liền hoảng hốt:

- Không thể như vậy được, cậu cả vậy chúng ta ra ngoài tìm họ đi, ở đây tôi lo chết mất.

- Không được đâu, nếu ra ngoài lỡ chúng tìm thấy chúng ta thì tiêu mất, tôi chết cũng không sợ tôi chỉ thương cho đứa bé trong bụng chưa kịp thấy ánh mặt trời đã phải...

- Vậy phải làm sao bây giờ? Cứ thế này tôi sẽ chết mất.

Thấy Như Ngọc luống cuống hết cả lên hắn liền nói:

- Thôi được rồi, mợ cứ nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài tìm hiểu chút xem sao.

- Làm phiền cậu.

Nói rồi y lên xe ra ngoài nhưng làm gì có việc tìm kiếm ai, y dạo một vòng quanh chợ tìm một vài món trái cây rồi quay về, trên đường về y nghĩ ra vài câu chuyện để đối phó với những câu hỏi của nàng.

Phần Như Ngọc sau khi y ra ngoài, nàng buồn chán đến chỗ chiếc ghế bành y ngồi lúc nãy mệt mỏi tựa lưng vào. Lúc này bụng nàng đã nhô ra thấy rõ, cũng bắt đầu thấy nặng nề hơn, ngồi một hòi cũng buồn chán nàng nhìn sang tờ báo bên cạnh liền cầm lên đọc, mắt nàng sáng lên khi nhìn thấy tin tức đang tìm kiếm mình mà Minh Quân đăng trên bài báo. Nàng đứng ngồi không yên chạy ra phòng khách chờ Hữu Đức về báo tin.

Bíp! Bíp! Bíp!

Hữu Đức đậu xe trước sân rồi vào nhà, vào đến cửa thấy Như Ngọc vui mừng chạy về phía mình, y mừng thầm trong lòng nhưng niềm vui ấy chỉ vỏn vẹn vài giây, y đã nhìn thấy thứ trên tay nàng, nụ cười liền bị dập tắt, ánh mắt y tối sầm lại. Như Ngọc vì quá vui mừng mà không để ý đến biểu cảm méo mó trên mặt y, nàng vui mừng ríu rít như chú chim nhỏ:

- Cậu cả, cậu xem nè! Là Minh Quân đang tìm chúng ta, anh ấy đã bình an và chúng ta đã an toàn rồi, mình về lại biệt thự chính thôi cậu.

- Mợ muốn về lắm sao?