Sài Gòn năm 1988, tại biệt thự Huyền Nguyệt của tộc họ Lưu đã xảy ra một cuộc nội chiến trong gia tộc để tranh giành quyền làm chính tộc nắm giữ mọi quyền hành kinh doanh cũng như tài chính. Ở thời điểm đó tộc họ Lưu là gia tộc có nguồn nhân và tiền lực dồi dào và mạnh mẽ, khắp Sài thành không ai không biết đến, đặc biệt là chính tộc có hai người con trai tài năng xuất chúng, Hữu Đức là con trai cả trong gia đình người được định sẽ là người thừa kế nắm quyền điều hành gia tộc.
Hữu Đức rất có tài năng trong việc kinh doanh và điều hành nguồn nhân lực trong gia đình, ngoại hình không phải xuất sắc nhưng cũng rất ưa nhìn. Tính tình y thân thiện, kết giao được hầu hết với mọi người, rất được mọi người yêu mến.
Người con trai thứ hai là Minh Quân, so với anh mình hắn cũng không kém cạnh. Vì xác định từ trước rằng mình sẽ không tranh giành vị trí kế thừa với anh mình nên hắn từ nhỏ đã chọn cho mình một lối đi khác, hắn không ngừng học tập và tìm tòi những thứ mới lạ để gầy dựng một cơ nghiệp riêng cho mình, sau này không phải dựa dẫm vào nguồn tiền của gia đình. Vào năm hắn 18 tuổi hắn đã tạo được tên tuổi của mình nhờ đến một loại rượu được chiết xuất từ những trái nho tươi hay còn gọi là rượu vang. Rượu vang thời đó tuy không phải mới lạ nhưng do việc vận chuyển trong và ngoài nước còn nhiều khó khăn nên giá của loại rượu được nhập về giá cả vô cùng đắt đỏ. Sau nhiều năm tìm tòi học hỏi Minh Quân đã tạo cho mình một loại rượu vang hoàn toàn mới, với những hương vị lạ chiều lòng được sở thích của cả đàn ông và phụ nữ. Nhờ đó việc kinh doanh sản xuất rượu của hắn nhanh chóng phất lên như diều gặp gió.
Năm hắn 21 tuổi hắn đã kết hôn với con gái của quản gia trong gia tộc nhưng lại bị mẹ mình phản đối kịch liệt, với tình yêu mãnh liệt và có sự ủng hộ của bà nội và cha, hắn bỏ qua sự phản đối của bà mà tổ chức hôn lễ linh đình, trước sự chúc phúc của mọi người hắn đã thành công đưa công chúa đời mình về dinh. Đáng lẽ sau khi kết hôn hắn sẽ cùng Như Ngọc dọn ra ngoài ở riêng, nhưng bà nội lại muốn sống gần con cháu nên đã đề nghị hai vợ chồng ở lại.
Họ lại không ngờ rằng, Hữu Đức cũng yêu Như Ngọc từ lâu. Ngày nhìn nàng mặc váy cưới sánh bước bên Minh Quân y đành ngậm ngùi căm phẫn, hớp ngụm rượu vang ngọt ngào nhưng lòng lại chua chát:
- " Anh có gì thua Minh Quân hả Như Ngọc? Sao em lại yêu nó? Không lẽ anh đối xử với em không tốt sao? Thậm chí anh còn là người thừa kế của gia tộc to lớn này kia mà? Anh sẽ không để mất em đâu, sẽ có một ngày anh giành lại em".
Ý nghĩ xấu xa đó dần len lỏi vào tâm trí Hữu Đức.
Ba tháng sau khi kết hôn, anh trai của ba y ngỏ ý mượn đại sảnh để mở tiệc rượu, nể tình anh em ba y liền đồng ý. Nào ngờ đó lại là cái bẫy được giăng sẵn để bắt con mồi. Ngày mở tiệc khách khứa đến rất đông, nhưng việc không ai ngờ đến là phần nửa của số khách đó lại là lính đánh thuê. Khi mọi người đang say sưa trong men rượu bỗng có tiếng súng nả đạn liên hồi và tiếng hét thất thanh:
- Bớ người ta! Cướp! Cứu với!!
- Tất cả mọi người chạy mau!
Đại sảnh bắt đầu nhốn nháo, khách khứa bỏ chạy tán loạn. Mỗi một tiếng súng vang lên là một người nhà họ Lưu gục xuống, Minh Quân liền cảm thấy bất thường. Mau chóng bảo người hầu chạy trốn hắn dẫn liền dẫn theo gia đình chạy trốn:
- Bọn nó chỉ nhắm vào nhà họ Lưu chúng ta, mau chạy nhanh lên! Anh cả, ba Trình cùng con vào hầm lái xe, ba hãy dẫn bà, mẹ với vợ con chạy ra bằng cửa sau dinh chờ con.
Hắn nhanh chóng lái xe đưa họ đến biệt thự khác tránh nạn, bọn sát nhân cũng nhanh chóng lấy xe đuổi theo do thấy xe của Minh Quân cuối cùng nên bọn chúng chỉ nhắm theo chiếc xe đó mà đuổi. Biết mình là tầm ngắm duy nhất nên Minh Quân đạp ga tăng tốc, với kĩ thuật lão luyện của mình hắn nhanh chóng cắt đuôi được chúng. Về phần Hữu Đức và Trình quản gia cũng tiếp nối theo xe hắn, khi đã cách một đoạn xa Minh Quân dừng lại bởi thấy Như Ngọc có dấu hiệu đau bụng, hai chiếc xe theo sau cũng nhanh chóng dừng lại:
- Minh Quân, Như Ngọc bị sao vậy con?
- Bà nội ơi, cô ấy bị đau bụng, con sợ động thai rồi, phải đưa cô ấy vào bệnh viện gấp thôi.
- Nhưng bây giờ chúng ta chỉ cần dừng lại thì bọn chúng sẽ truy tới ngay.
- Bây giờ chúng ta phải tách ra, ba đưa vợ con vào viện kiểm tra mẹ con cô ấy dùm con, anh cả đưa bà và ba mẹ đến dinh thự của con trước, sau khi kiểm tra cho vợ con xong ba cũng đưa cô ấy đến đó, còn con sẽ đánh lạc hướng tụi nó.
- Không được cậu ba, như vậy nguy hiểm lắm cậu!
- Bây giờ an nguy của mọi người là trên hết, địa chỉ biệt thự của con ở đây, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đó.
- Anh Quân, anh phải cẩn thận nha.
Trước lúc tạm biệt Như Ngọc sợ hãi ôm lấy chồng mình, nước mắt lưng tròng nhìn hắn không nỡ rời xa.
Lau đi giọt nước mắt trên mi nàng, ánh mắt hắn dịu dàng ấm áp, nhẹ trao nàng một cái hôn trán trấn an:
- Anh biết rồi, mẹ con em phải bình an đó, chờ anh.
Nói rồi hắn phóng xe đi, những người còn lại cũng nhanh chóng vào trong, vừa đúng lúc xe của đám sát nhân đuổi tới, họ như nín thở lòng thầm cầu nguyện cho chúng đi qua. Và đúng như vậy, bọn chúng đã bỏ qua hai chiếc xe của họ và đạp ga chạy theo xe của Minh Quân.
Như đã dự tính Trình quản gia liền chở Như Ngọc đến bệnh viện kiểm tra, bà nội vì lo cho cháu dâu và cháu cố nên bảo Hữu Đức lái xe đến bệnh viện đợi kết quả rồi cùng đi. May mắn thay mẹ con Như Ngọc chỉ bị động thai nhẹ, họ lại nhanh chóng trở lại xe để lên đường, lúc này Hữu Đức lên tiếng đề nghị đổi xe với Trình quản gia để cho y lái xe chở Như Ngọc với lý do y chạy tốt hơn vì nàng đang mang thai nên cần người lái xe cẩn thận. Trong lúc cấp bách mọi người liền đồng ý mà quên rằng chính Trình quản gia là người đã dạy cho y và Minh Quân lái xe, kĩ năng của ông luôn rất tốt và chưa bao giờ phạm phải sai lầm.
Khi xe đi đến ngã ba thì Hữu Đức đã bẻ lái đi hướng ngược lại, Như Ngọc lên tiếng:
- Cậu cả, cậu lái ngược rồi, cậu quay xe lại đi.
- À không đâu, tôi biết con đường này mà, cũng dẫn đến biệt thự thôi.
- Sao cậu không đi chung đường với ba tôi mà lại đi đường này?
Đối với câu hỏi của Như Ngọc y cũng trả lời qua loa:
- Tại con đường kia có nhiều ở gà mà mợ ba mới động thai nên tôi đi đường này, nó phẳng hơn cho mợ đỡ sốc.
- Vậy sao cậu cả không nói với ba tôi, để mọi người đi đường này cho dễ chịu.
- Ờ lúc nãy gấp quá nên tôi quên, giờ tới đây mới nhớ ra, thôi mợ nghỉ ngơi đi, tôi có cái gối với mền ở đây nè, có lạnh thì lấy mà đắp, đường từ đây tới đó còn xa.
- Cám ơn cậu cả, cậu chu đáo quá.
- Có gì đâu, đó là trách nhiệm của tôi mà, tôi sẽ chăm sóc cho mợ và cả đứa nhỏ nữa.
Như Ngọc ngây thơ không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, nàng dịu dàng xoa bụng thì thầm với con:
- Con thấy không? Mọi người ai cũng thương con hết, con thiệt là có phúc quá đi à.
- Được rồi mợ ngủ đi.
Như Ngọc nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say mà không biết rằng lần đi này sẽ không bao giờ có thể gặp được người chồng mà mình yêu thương nữa. Chiếc xe chạy suốt đêm, khi đến trước cổng một ngôi nhà to dừng lại. Gia nhân trong nhà liền chạy ra mở cửa, lái xe đến chỗ đậu Hữu Đức bước ra, thằng hầu liền cúi đầu chào:
- Dạ chào cậu cả, cậu vào nhà đi để tôi xách hành lí vô nhà cho.
- Ừm, trên xe có bao nhiêu anh Bảy xách xuống hết dùm tôi, kêu con bé Út dọn giúp tôi một căn phòng nữa để cho phụ nữ ở.
- Dạ? Cậu còn dẫn theo người nữa hả? Là ai vậy cậu?
Y nhoẻn miệng cười nói:
- Là mợ của anh đó.
- Cậu cả có vợ rồi? Con mừng cho cậu, con biết rồi cậu đưa mợ vô nhà đi, con kêu con Út dọn liền.
Hứu Đức nhẹ nhàng bế Như Ngọc vào nhà, do mệt mỏi nên nàng vẫn ngủ say sưa. Y bế nàng vào phòng mình, đặt nàng lên chiếc giường êm ái, sự thoải mái từ chiếc giường truyền đến làm mi tâm nàng giãn ra, gương mặt đẹp như hoa lộ ra vẻ thoải mái. Y ngồi xuống cạnh giường phì cười chăm chú nhìn nàng, đưa tay lên chạm vào khuôn mặt đang say giấc kia y bất chợt nuốt ực một cái:
- " Đây là gương mặt mà Minh Quân được ngắm hằng đêm sao? Cơ thể này... vóc dáng này.. đêm nào nó cũng được ôm lấy em trong vòng tay để ngủ? Cơ thể này thật khiến cho người khác khó lòng mà kiềm nén sự thèm khát, nếu không phải vì em đang có thai, anh đã sớm cùng em lăn lộn trên chiếc giường rộng lớn này, để em sớm quên đi hình bóng của nó mà tiếp nhận anh. Rồi sẽ sớm thôi vì chúng ta sẽ ở đây mãi mãi."
- Ưm..
Như Ngọc khẽ động đậy, y giật mình ngồi lên chiếc ghế bành sau lưng như thể đang nghỉ ngơi. Đợi nàng tỉnh giấc hắn đánh tiếng hỏi:
- Mợ dậy rồi hả? Có thấy mệt không?
- Ưm.. Cậu cả chúng ta tới rồi sao?
- Đúng rồi, mợ cứ ngồi đây nghỉ ngơi một lát, phòng của mợ chắc cũng sắp dọn xong rồi.
- Còn.. ba tôi với mọi người đâu rồi? Minh Quân nữa, anh ấy đã tới chưa?
Nghe đến đây lòng y đột nhiên có chút tức giận:
- " Minh Quân, Minh Quân, lúc nào em cũng chỉ có nó, nó sẽ không bao giờ tới đây đâu, ở đây không có ai làm phiền được chúng ta cả".- À chắc chúng ta là người tới sớm nhất đó, vì đường mà Quân nó chỉ thì đi xa hơn, tầm hai ba ngày mới tới lận tại phải trèo đèo mà.
- Ra vậy, mong sao họ nhanh chóng tới đây, tôi lo quá.
******* Trong khi đó ở biệt thự Minh Ngọc********
Lưu Sơ Nam cùng mẹ và vợ đã đến biệt thự riêng của Minh Quân được nửa ngày, nhưng đợi mãi không thấy Hữu Đức và Như Ngọc tới khiến họ không ngừng lo lắng:
- Sở Nam làm sao đây con? Hữu Đức với Minh Quân sao chưa đứa nào tới hết vậy? Không lẽ...
- Không có đâu mẹ! Tụi nó đều biết cách bảo vệ bản thân an toàn mà.
Cùng lúc đó tiếng xe hơi đang bóp còi ngoài cửa lớn, họ cùng chạy ra, bà nội mừng rỡ:
- Ôi cháu nội của bà, bà mừng vì con đã bình an trở về, Hữu Đức với Như Ngọc đâu con? Xe tụi nó theo sau xe con hả?
Minh Quân kinh ngạc:
- Dạ không, con đến đây một mình, con nghĩ mọi người đã đến đây cũng phải được nửa ngày rồi chứ?
- Thì đúng là vậy đó, nhưng mà khi tới ngã ba thì bà cùng ba mẹ con mệt quá rồi ngủ quên, khi tới đây không thấy hai đứa nó đâu cả, bà thì nghĩ chắc tụi nó nán lại chờ con.
- Dạ không có, con không thấy họ, ba Trình đâu rồi ba?
- Ba vợ con thấy lâu quá hai đứa tụi nó chưa tới, sốt ruột quá nên lái xe ngược lại đi tìm rồi. Kìa! Hình như về tới rồi!
- Ba thấy được gì không ba?
- Không tìm thấy cậu ba à, tôi lo quá, không lẽ bị lạc đường rồi?
- Không thể được, rõ ràng con đã ghi hai tấm địa chỉ như nhau, với xe ba và anh cả chạy nối đuôi làm sao mà lạc được.
- Minh Quân à để ba vợ con nghỉ ngơi chút đi, ba.. có chuyện cần nói với con.