Chồng Điên

Chương 27: Đám cưới




Một tuần sau,

Anh và cô bước lên lễ đài, trong đôi mắt lạnh lùng của anh khẽ lộ ra tia ấm áp.Anh nắm chặt bó hoa miệng nhếch nhẹ lên cười

Đứng trên thánh đường, anh trao nhẫn cho cô,hai người ôm nhau hạnh phúc. Thứ anh không nghĩ tới là em gái anh đang ngồi bên dưới khóc

Cô ta ôm mặt khóc nức nở,cứ nghĩ là đang khóc cho sự hạnh phúc của anh và cô nhưng thật ra là cô ta đang khóc thương cho cô ấy

-"Ngày hôm nay, chính thức con trai của ta có vợ!" Cha anh vui vẻ nói chuyện với bà

Anh cười trìu mến nhìn cô, bàn tay ấm áp chạm nhẹ vào đôi vai nhỏ nhắn của cô trong vô thức

Cô ta vẫn luôn khóc, nhưng rồi một lúc sau lại nín, cô ta đứng dậy cầm chiếc vòng có đính kim cương đen, loại kim cương cô ấy thích nhất đi lên

-"Chị dâu, em có quà mừng ngày cưới của hai người"

Cô ta nhẹ nhàng đeo chiếc vòng cho cô, nụ cười dịu dàng trên môi cô xuất hiện.Vậy là họ đã chấp nhận cô sao

"Cảm ơn em" Anh mỉm cười xoa đầu cô ta"Không có gì, mừng anh bên chị ấy" Cô ta bước xuốngMẹ anh mang vòng vàng lên đeo cho cô, mọi người cũng chúc phúc cho hai người rất nhiều



Anh vui vẻ bế cô lên rồi trao cho cô nụ hôn, cô hạnh phúc ôm chặt anh

Sau đó, cô cùng anh đi tiếp rượu từng bàn, ai cũng khen cô xinh đẹp nhưng rồi đến bàn nhà nội

Bác trai của anh mỉm cười nhìn cô

-"Xinh thế? Nhưng mà chưa bằng cái Trâm đâu nhé"

Anh nhíu mày nhìn bác trai hỏi

-"Trâm nào bác? Hiền là vợ con và cũng là tình đầu của con mà?"

Nhận ra mình lỡ lời bác trai vội che miệng cười gượng

"Ấy, Trâm là con bé hàng xóm ở thôn mình ý! Con bé hồi nhỏ hay chơi với con đó Tùng""Cô ấy là bạn con sao? Thật?

"Cô ấy là bạn con sao? Thật?""Thằng bé này, con mau đi tiếp bàn đi tối rồi" Bà nội anh vội lên tiếng rồi đẩy anh đi bàn khácDù ghét cô nhưng thật sự họ không thể chối cãi được sự thật là cô ấy rất xinh đẹp. Còn học giỏi, ngoan ngoãn và nghe lời

Nếu năm ấy không ai biết chuyện đó thì chắc bây giờ người tay trong tay với anh là cô ấy chứ cô còn lâu mới tới lượt

Bà nội anh nhìn cô thở dài



"Xinh vậy mà cứ khăng khăng đòi lấy thằng Tùng, khổ thật""Thật, nhưng cái Trâm nó thật sự rất đẹp! Tiếc là không có duyên với nhà mình" Bác trai thở dài ngao ngán"Nó quên rồi thì đừng nhắc lại nữa, kẻo nó nhớ lại thì rách việc" Bà anh nhíu mày quay mặt điAnh lúc này càng khẳng định cô gái tên Trâm ấy thật sự có mối quan hệ mật thiết nào đó với anh

Cô ấy có thể là gì nhỉ, chỉ là một người bạn thuở nhỏ bình thường hay là một người thân thiết với anh

Đỗ Lăng thật sự là con ai, có đúng là con của anh không, cậu bé có mối quan hệ gì với cô gái tên Trâm đó

Anh nắm chặt tay cô đầu đau nhức, cô vội đỡ anh về phòng nghỉ ngơi. Ở bàn bạn thân của cô

Lung Thùy Dương sớm đã kể hết chuyện, mọi người ai cũng cảm thấy cô đang phá hoại hạnh phúc của anh

Minh Khuê, một người bạn vô cùng thân thiết của cô cũng phải ngán ngẩm khi nghe hết câu chuyện

Trong phòng,

Anh mệt mỏi ôm đầu, cô bên cạnh không ngừng trấn an anh mọi chuyện rồi sẽ ổn

Vừa đỡ một chút thì anh lại đứng dậy đi ra tiếp bàn của những người bạn thân, vừa tới thì họ đã cười khúc khích chế giễu anh

"Mô thì bảo cưới Bảo Trâm, vậy mà giờ cưới Phương Thảo vậy Tùng!?""Bảo Trâm? Là ai thế?" Anh ngồi xuống ghế"Không nhớ để anh nhắc lại cho chú mày nghe ha?"