Tối hôm đó, 8 giờ 25 phút,
Anh và cô ấy cùng mơ thấy một giấc mơ, trong giấc mơ, anh như một kẻ điên lao đến ôm chặt cô ấy vào lòng
Cô ấy thì hạnh phúc ôm chặt anh, hai người cứ vậy mà quấn lấy nhau thật chặt, anh hôn cô
-"Anh nhớ em, nhớ em lắm"
Cô ấy tròn mắt kinh ngạc, cô ấy ôm chặt anh khóc nức nở:"Tuần sau, em về với anh nhé?" Cô nắm chặt vai anh
-"Em phải về nhanh đó, Bảo Trâm!"
-"Anh chờ em nhé, Thanh Tùng!"
Hai người chỉ mới nói xong thì đã thức dậy, anh thở gấp mắt tròn xoe nhìn căn phòng. Cô ấy thì hổn hển, mồ hôi đã ướt hết cả sàn nhà
Cô ấy cởi áo ra ngồi thở, xương của cô ấy đã lòi hết cả ra do sụt cân trầm trọng trong những ngày xa anh
Chân cô tím bầm, cơ thể trầy xước hết cả, cô ấy đứng dậy cầm quần áo đi vào nhà tắm, hai mắt cô lờ đờ nhìn vào gương
Dáng vẻ yêu kiều năm nào giờ bị tàn phá hết cả, đôi môi đỏ mộng giờ cũng sứt mẻ hết cả. Tay cô ấy lộ rõ những gân xanh gân đỏ
Cô ấy ngồi vào bồn tắm dựa đầu vào tường tận hưởng, cô cầm chai nước hoa đã từng khiến anh mê mẩn hít một hơi sâu
Sáng hôm sau, 4 giờ 40 phút,
Anh xong việc thì về nhà, trên đường đã có nhiều người dậy sớm đi làm, anh về đến nhà thì đã đi tắm rửa và vệ sinh cá nhân sạch sẽ
Chuẩn bị một bộ quần áo sạch đẹp, anh cầm bộ quần áo đến căn phòng tân hôn sau này của anh và cô ấy, anh mở cửa ra. Những bộ váy đắt đỏ được anh treo ở trong tủ, anh để bộ đồ của mình xuống giường. Anh vui vẻ nghĩ đến một buổi hẹn hò sau hơn 1 năm với cô ấy
Cô đứng từ ngoài rưng rưng nước mắt nhìn anh, đúng là tính đầu là tình khó quên mà, nhưng sao nó lại sảy đến với cô cơ chứ
Mẹ anh nhìn anh phiền lòng, đứa con trai của bà đang làm sao vậy chứ, mê mẩn cô gái ấy đến ngáo ngơ như này
Anh cặm cụi viết gì đó rồi treo lên trước cửa, nó là 7 ngày trong tuần, anh gạch đi 3 ngày đầu đếm ngược đến tuần sau. Anh háo hức vỗ tay, vậy là anh sắp được gặp cô ấy và đi chơi như năm nào rồi
-"Thanh Tùng! Mẹ nói con ra sao? Con bị làm sao vậy? Nó chơi bùa con chăng?" Bà tức giận nhìn anh, tay nắm chặt tay cô
-"Mẹ nói, tình đầu là....người sẽ cùng con đi mãi mà?" Anh nhìn bà ấy khó hiểu
-"Nó chỉ là trước đây! Con biết con nhỏ đó nó ra sao mà Thanh Tùng!?" Bà tức giận
-"Đừng quan tâm đến người con yêu! Nó là do con tự quyết định " Anh cười bỉ ổi trước khi rời đi
Bà ấy tròn mắt nhìn anh, cô cũng run rẩy vì sợ, anh như tỏa ra một luồng sát khí lạnh lẽo đâm xuyên qua trái tim cô và bà ấy vậy. Cô ấy là người anh yêu nhưng cô lại là người cha mẹ anh thích, nếu là cô thì có lẽ cô sẽ chọn nghe theo trái tim
-"Bác này, hay chúng ta đừng cản anh ấy nữa! Hãy để anh ấy quyết định đi ạ, nếu cô ấy không tốt con sẽ đứng ra cưới anh ấy"Cô nhẹ giọng
-"Vậy bác nghe con, ta đi chuẩn bị cho một buổi sáng vậy" Bà ấy dẫn cô về phòng ngủ
Ngồi trước gương bà nhẹ nhàng chải mái tóc dài mượt mà của cô, đôi mắt bà nhìn vào nó, môi khẽ mỉm cười hài lòng. Ba thích mỗi sáng, bà cùng con dâu có thể ngồi trước gương cười đùa và chải tóc cho nhau như hai người con gái
Bỗng bà cất giọng nói:"Ta kể con nghe chuyện tình của chúng nhé?" Bà nhẹ giọng
-"Vâng ạ"