Chồng chưa cưới, anh tên gì nhỉ?

Chương 47




Tại bệnh viện......

Tụi nó ngồi đấy, những người điều khiển Angel Death, một bang phái có tiếng tăm trong giang hồ, ai nghe danh cũng phải sợ. Người đứng dựa tường, người ngồi ở ghế chờ, tâm trạng ai cũng thấp thỏm, miệng không ngừng đọc kinh niệm phật... Nhị tỷ, Tam tỷ, Tứ ca và ngay cả người thân cận nhất của Đại tỷ Angel Death cũng có mặt ở đây, chỉ thiếu mỗi Đại tỷ. Không, không phải là thiếu... người con gái được đưa lên làm Đại tỷ ấy cũng đang ở đây, chỉ là ở một nơi khác với tụi nó.

Cũng không phải lần đầu tụi nó ngồi đây, bao nhiêu lần vào đây cũng vẫn căn phòng đó, vẫn là ánh đèn sáng mãi không tắt, miệng vẫn cầu phù hộ cho nó, y tá vẫn đi qua đi lại rất bận rộn... và người nằm bên trong phòng cấp cứu vẫn là nó, Đại tỷ của Angel Death – Nhi

“Này, tại sao vậy? Tại sao bao nhiêu lần, người bị thương nặng nhất luôn là nó? Tại sao nó luôn là người gánh chịu mọi đau đớn nhất? Tại sao mọi điều tốt nhất, nhẹ nhàng nhất nó đều nhường hết cho mình chứ?” Mai vừa khóc vừa nói. Bim đang đứng dựa tường gần đó, nghe Mai là toáng lên thì vội che miệng Mai lại

“Đây là bệnh viện, nhỏ tiếng một chút!”

“Anh bỏ em ra. Tại sao người nằm trong đó lại là con Nhi?” Mai vùng khỏi Bim, nhưng sức trai đối với sức gái là hai điều khác biệt nhất

“Nhị tỷ à, đừng kích động như vậy” Quỳnh ôm chầm Mai, giọng nói nghẹn như sắp khóc

“Nó đỡ cho Nam, tính đến bây giờ đã vô vàn vết thương... và hai viên đạn vào bụng” Thủy im lặng nãy giờ mới lên tiếng, cô nói với một vẻ mặt không cảm xúc. Nước mắt trên mặt vốn đã khô, việc bây giờ cô nghĩ đến không phải là tình trạng của Nhi ra sao mà là... Nhi có mệnh hệ gì người đầu tiên cô tìm đến chắc chắn là Nam

“Mày nói thế là sao?” Mai quay qua hỏi Thủy, nước mắt vẫn chưa ngừng chảy

“Nợ gì trả đấy” Thủy lạnh lùng nói. Quỳnh ngồi bên nuốt nước bọt cái “ực”, chưa bao giờ cô thấy một Tam tỷ lạnh lùng như này

“Mày nghĩ có được không? Con Nhi liệu có cho mày làm gì hắn ta không?” Mai nói lớn, những người ngồi gần đó quay lại nhìn cô. Bim lại đưa tay bịt nhẹ miệng Mai

“Chắc chắn là không. Nhưng, nhìn con Nhi bao nhiêu lần muốn mất mạng vì tên đó...” Thủy đứng phắt dậy, nói với âm lượng không nhỏ “Tao không chịu được” Thủy hạ nhẹ giọng lại nói

“Ờ... ai là người nhà của.... bệnh nhân?” Ông bác sĩ già quen thuộc bước ra từ phòng cấp cứu, nhìn mấy gương mặt quen thuộc mà ông chỉ biết lắc đầu vậy

“Lại là các cô cậu?” Bác sĩ như không tin vào mắt mình hỏi lại một lần nữa

“Vẫn là bọn tôi. Tình hình Nhi sao rồi?” Bim nói

“Tình hình bệnh nhân đã qua khỏi nguy kịch. Vết thương do vật sắc nhọn tạo ra rất nhiều trên cơ thể. Bụng có một vết đạn. Nói chung thì nguy hiểm đã qua rồi nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn” Ông bác sĩ nói một lèo, tụi nó thở phào. Bác sĩ nói tiếp

“Nhưng... cô cậu vào đây hình như đã là lần thứ 3 rồi đấy. Bệnh nhân đều là cô gái trẻ đó. Tôi không biết các cô cậu vì sao lại hay đánh nhau như vậy, nhưng tôi khuyên, bệnh nhân nên hạn chế đánh nhau lại, cứ vết thương mới chồng vết thương cũ như thế... có trâu bò cũng không chịu nổi” Bác sĩ nói xong liền quay người rời đi. Mai lại òa khóc, Thủy chỉ biết đứng im lặng không nói gì, Quỳnh dìu Mai quay lại chỗ ghế lúc nãy ngồi im lặng, Bim lặng lẽ đứng dựa vào tường đưa điện thoại ra bấm. Một khoảng không gian im lặng lại được trả lại cho chốn không gian đó

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nhà Nam.......

“Nam mày có nhìn được chút nào của khuôn mặt người con gái kia không?” Duy uống một ngụ nước rồi hỏi

“Chắc là có” Nam nói không một vẻ chắc chắn nào ở đây

“Sao lại chắc, rõ ràng là mày có kéo khẩu trang của cô ta ra mà” Việt đột nhiên nói lớn

“Thì biết là thế, nhưng mà..” Nam nói ngắt ngứ

“Nhưng sao, mày nói lẹ đi” Việt bắt đầu thúc

“Tao chưa kịp nhìn đã bị ai đó đánh ngất” Nam thành thật nói. Nhớ lại khoảnh khắc lúc đó, lúc mà cậu gần kéo được cái khẩu trang rồi thì ở đâu lại có người ở đằng sau, chỉ mới một cái đánh sau gáy cậu đã ngất rồi

“Cái gì? Bị đánh ngất á?” Duy với Việt đồng thanh, hai tên này đúng là phản ứng chậm. Nam gật đầu thay câu trả lời. đôi mắt của Đại tỷ Angel Death đó.. rất giống với mắt của Nhi... nghĩ tới Nhi cậu liền lấy điện thoại ra bấm nhanh một hàng số

“Thuê bao quý khách vừa gọi....” Nhi không nghe máy

“Mày gọi ai đấy?” Duy hỏi

“Nhi. Nhưng cô ấy tắt máy” Nam lo lắng nói

“Thôi mày đừng lo lắng quá. Chuyện công ty mày còn nhiều việc cần giải quyết lắm đấy, nghỉ sớm đi” Việt vỗ nhẹ vào lưng Nam

“Bọn tao ngủ trước” Việt nói liền cùng với Duy di chuyển lên tầng. Nam ngồi một mình dưới phòng khách. Giá như bây giờ cũng giống như mấy năm trước, cậu ngồi đây chờ và Nhi sẽ về với cậu, nhưng... bây giờ có lẽ không thể rồi.