Chồng Chị

Chương 17




Lọ lem cưới được hoàng tử cũng vì cô ấy mang vừa chiếc giày thủy tinh. Nhưng chiếc giày ấy vốn dĩ đã là của chính cô ấy. Có nghĩa là số mệnh đã định sẵn, cho dù có cố thay đổi cũng không thể. Thế nên đừng cố gắng mang vừa chiếc giày của người khác, mà thay vào đó hãy giữ chặt chiếc giày của bản thân mình.

Giày thủy tinh, tiếc là Jungkook không có.

Lê đôi chân trần đã thấm đẫm máu ra băng gạc do những vết thương bị rách ra. Jungkook cũng chẳng mấy quan tâm, cậu cứ bước đi dù rằng không biết mình muốn đến đâu cả. Bầu trời ngả vàng, mặt trời cũng dần lặn xuống. Jungkook cứ đi mãi, đi mãi rồi đến cánh đồng hoa nơi mẹ cậu đang yên nghỉ, nhìn thấy những bông hoa hướng dương đang dần rũ xuống, Jungkook cười nhạt.

Những gì năm xưa, đôi bàn tay đẫm máu này đã làm. Ai cũng có thể quên đi, nhưng riêng Jeon Jungkook thì không. Cậu bước đến đưa tay bẻ lấy một bông hoa hướng dương, nhìn ngắm nó một lát. Bất chợt Jungkook vứt nó xuống đất, dùng chân dẫm vào nó, mặc kệ máu đã thấm đỏ cả bông hoa, cậu vẫn cứ giẫm nát nó.

Bao nhiêu đó là đủ rồi, tình cảm hư không Jeon Jungkook không cần. Rồi cũng sẽ đến lúc kết thúc mà thôi, giấc mơ đẹp ngày hôm nay cũng sẽ phải tỉnh lại.

Không một ai có thể bên cậu mãi mãi.

Kể cả dù là Kim Taehyung.

____

Còn chỉ khoảng vài ngày nữa sẽ đến ngày cưới của Kim Taehyung và Jeon Hanji. Mọi thứ đều đã được chuẩn bị đâu vào đấy thật kĩ càng, chỉ còn chờ đến ngày tổ chức nữa mà thôi. Jeon Hanji dạo này rất vui vẻ vì Jungkook không đi ra ngoài, cũng không làm phiền ả nữa. Nghe Ume nói chân Jungkook bị nhiễm trùng nên phải nằm lại phòng dưỡng thương không được đi lung tung. Lại nói đến Jungkook, mấy ngày nay ở lì trong phòng thật ra là đang chuẩn bị mọi thứ cho cuộc vui sắp tới.

Một cuộc vui thế kỉ.

* Reng reng*

Jungkook đưa tay đón lấy chiếc điện thoại, vừa bật nghe thì đã có một âm thanh ảo não từ bên kia đầu dây truyền tới.

" Jungkook à, tao phải về Pháp cùng Namjoon và Hoseok rồi."

" Ừm, dù sao cũng xong việc rồi mà."

" Nè, sao đột nhiên mày lại kêu Namjoon ngừng chiến với tên V kia vậy?"

Jungkook nghe Jimin hỏi tới đi chỉ im lặng, cậu thở dài một cái nhẹ, mắt nhìn về một hướng vô định với những suy nghĩ mông lung. Jimin thấy lạ liền lên tiếng hỏi lại.

" Jungkook! Nghe không?"

" Ưm..coi như là trả nợ đi."

" Gì? Nợ gì? Mày biết tên V đó à?"

" Không biết, thôi tao mệt quá, muốn ngủ."

Jimin thở dài, Jungkook nghe tiếng y chậc lưỡi một cái. Lại nghe điệu bộ thì có lẽ là y đang tìm một chỗ để ngồi xuống thì phải. Một lúc sau giọng Jimin mới nhàn nhạt cất lên.

" Ngủ thì ngủ. Tao hỏi một câu nữa thôi."

" Gì?"

" Mày có hối hận không?"

" Về cái gì?"

" Chuyện mày sắp làm."

"..."

" Jungkook à, thật ra thì.."

" Không bao giờ hối hận."

Tiếng tút dài vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện của cả hai. Jimin nhìn thấy Jungkook là sáu năm trước, một con người lạnh lùng và thông minh. Nhưng chưa bao giờ cho người khác biết được những gì mình muốn làm, những gì mình đang nghĩ. Và đến tận bây giờ cậu vẫn như vậy, không thay đổi gì.

Dù cho có chuyện gì xảy ra thì Jungkook cũng chỉ duy nhất nở một nụ cười. Có lẽ đối với những kẻ vừa gặp thì đó là một nụ cười mỹ lệ. Hay có lẽ đối với kẻ thù thì đó là một nụ cười đáng sợ. Nhưng theo Park Jimin, đó là một nụ cười méo mó và đầy xấu xí.

Bởi chẳng có một sự vui vẻ gì trong đó cả.

Nhìn thấy bà Sanghe và Jeon Hanji, còn có con trai bà ta Jeon Ganwon đang nôn nóng chuẩn bị lễ cưới, Jungkook cảm thấy rất nực cười, bọn chúng vẫn luôn sống an ổn, vui vẻ trong ngôi nhà này như vậy. Chưa bao giờ sợ hãi hay lo lắng một chút gì về báo ứng của mình cả.

Còn cách hai ngày nữa để đến hôn lễ, có một đám người được thuê đến để trang trí lễ đường. Xung quanh lễ đường được trang hoàng rất sang trọng, hoa hồng ở khắp mọi nơi. Đằng trước còn có một tấm ảnh cưới rất lớn, trong ảnh Jeon Hanji đang mỉm cười rất tươi. Còn có Kim Taehyung, hắn đứng bên cạnh gương mặt lãnh đạm, tiêu soái. Tất cả mọi thứ đều có vẻ đã rất hoàn hảo, nhưng ngoại trừ một việc.

Jungkook đứng giữa cái bục lớn nơi mà Kim Taehyung và Jeon Hanji sẽ đứng ở đó để trao nhẫn. Cậu ngước mắt chăm chú nhìn lên trần nhà. Mãi đến lúc mọi người chuẩn bị xong mới cùng họ rời khỏi.

_______

Kim Taehyung đang ngồi làm việc ở trong đại sảnh, mấy ngày nay hắn làm việc tại nhà. Tuy vết thương đã dần hồi phục, nhưng việc ngồi xe khiến hắn khó chịu, vì vậy nên Kim Taehyung không đến công ty. Đang chăm chú thì bỗng nhiên Kim Seok Jin từ bên ngoài chạy đến, ghé vào tai hắn nói nhỏ điều gì đó. Không lâu sau nét mặt Kim Taehyung dần tối lại, anh bên cạnh cũng e dè hỏi.

" Kim tổng, hai ngày nữa là hôn lễ đã được tổ chức, không nhanh sẽ không kịp. Vậy chúng ta.."

" Coi như không biết gì cả."

" Kim tổng, đây là danh dự của ngài!"

" Vậy, tôi cho em ấy cả danh dự của tôi."

Kim Taehyung nhẹ buông cái laptop xuống bên cạnh, lặng lẽ bước tới khung cửa sổ nhìn lên bầu trời. Những vì sao hôm nay không thấy nữa, có lẽ là do mây đen đã kéo tới che lấp chúng đi rồi.

Đêm nay em có gặp ác mộng không? Hwan Hajoon xinh đẹp như vậy, không ngờ lại trở thành ác quỷ trong giấc mộng của em. Xin lỗi nếu có hơi tàn nhẫn nếu như nói ra điều này, nhưng hãy làm ơn rời khỏi nơi này đi. Đừng bám lấy Jungkook nữa.

Hwan Hajoon là giấc mơ tuổi trẻ của Kim Taehyung, mơ ước về một tình yêu đẹp đẽ với những thứ giản đơn nhất. Nhưng cuộc sống không dễ dàng như vậy, lại càng có những điều không ngờ tới. Khi mà Kim Taehyung được thông báo là Hwan Hajoon đã bị giết, người bạn duy nhất của hắn đã chết.

Kim Taehyung đã từng nghĩ rằng bản thân sẽ hận, nghĩ rằng bản thân sẽ căm thù người đó.

Nhưng.

Kim Taehyung thậm chí không hận, cũng không căm thù.

Hơn nữa còn chấp nhận chịu tội thay người đó vì một khoảng tiền kếch xù.

Không.

Không phải vì khoảng tiền kếch xù đó. Mà là vì đôi mắt kia. Đôi mắt ngây thơ và lạc lõng. Đôi mắt của sự đáng thương chứ không phải đáng hận.

Ngày đó, nhất thời vì một ánh mắt ngây thơ mà chấp nhận gánh hết cho em.

Bây giờ, vô tình gặp nhau lại vì sự tổn thương to lớn mà tiếp tục bao bọc em.

Em có hiểu những gì tôi đang làm không? Có hiểu lấy tâm tư tôi không?

Kim Taehyung tôi chỉ hy vọng em có được một giấc ngủ an lành.

End17.