Chồng À, Em Không Muốn Phá Sản

Chồng À, Em Không Muốn Phá Sản - Chương 50: Ngày Thử Thách Cuối





Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của Đồng Vũ Vụ, tuy chỉ mới nhận chức trợ lý phiên dịch được vài ngày nhưng cô đã gần hoàn thành nhiệm vụ, tài khoản cũng sắp đạt 80 vạn rồi nên bây giờ cô đang rất vui. Sáng sớm Đồng Vũ Vụ vừa đi vào văn phòng liền cầm mấy cái thiệp mời trong túi xách ra chia cho các trợ lý, "Ngày 6 tới là sinh nhật của tôi, nếu mọi người rảnh thì nhất định phải đến chơi nha."


Trong phòng trợ lý, thêm Tô Nhụy thì tổng cộng có bốn người, đương nhiên bốn người này không phải đều là trợ lý cho một mình Phó Lễ Hành.


Tô Nhụy cùng Ngải Đạt là phụ trách phiên dịch, hai trợ lý khác thì phụ trách những chuyện khác.


Các trợ lý chưa từng nghĩ tới Đồng Vũ Vụ sẽ mời các cô đi tham gia tiệc sinh nhật. Nhìn tấm thiệp mời xinh đẹp, rồi lại nhìn lại tên các cô trên thiệp mời, ai nấy đều có cảm giác như đang nằm mơ một giấc mơ rất không chân thật.


Giờ giữa trưa, bốn trợ lý hẹn nhau đi ra ngoài ăn cơm, mục đích chính là thương lượng xem phải đưa lễ vật gì mới thích hợp.


Ngải Đạt mang bụng to, cách ngày dự tính sinh chỉ có một tháng, cô cực kỳ hâm mộ nhìn ba trợ lý còn lại, không khỏi nói: "Các cô thật may mắn, còn có cơ hội như vậy. Tôi nói cho các cô biết, nhất định phải quý trọng cơ hội này. Tiệc sinh nhật của Phó phu nhân luôn rất long trọng, những người tham gia đều là những gương mặt xuất sắc trong giới phú nhị đại của Yến Kinh, nhất định có không ít kim cương Vương lão ngũ. Các em gái, ngày đó đi thì nhớ phải trang điểm xinh đẹp một chút nha."


"Chúng tôi phải tặng quà gì bây giờ?" Tô Nhụy khá để ý vấn đề này, trực tiếp bỏ qua những lời như phú nhị đại hay kim cương Vương lão ngũ, "Bây giờ chuẩn bị có phải muộn quá rồi không?"


"Tôi chuẩn bị tặng bộ này. Nhìn xem nè, bên trong có một thỏi son môi, còn có một chai nước hoa, đóng gói rất tinh xảo, nhưng mà phải đến một hai ngàn. Tôi đã đặt hàng, nhân viên sẽ giao hàng tận nơi, hẳn trước ngày mồng 6 sẽ giao."


Tô Nhụy kinh ngạc, cô cảm thấy một món quà mà trị giá đến một hai ngàn đã vượt qua dự tính của cô, cô trước nay chưa từng nhận được, cũng không tặng cho ai quà quý như vậy bao giờ.


"Tôi chuẩn bị tằng một cái khăn lụa. Tôi chọn lựa rất lâu, nhờ bạn bè hỏi giá cả thì cũng gần hai ngàn, tặng cho người ta chắc là sẽ không mất mặt. Ngải Đạt, cô thì sao, cô và Phó phu nhân qua lại cũng gần, hẳn sẽ hiểu rõ cô ấy thích gì phải không."


Ngải Đạt cười cười: "Lúc trước nghe Phó phu nhân nói mùa đông tay chân dễ bị lạnh, tôi nhờ mẹ chồng ở quê tìm một vị bác sĩ trung y có danh tiếng kê một đơn thuốc để ngâm chân. Nên tôi nghĩ tôi sẽ đưa cái này."


Một trợ lý cảm khái: "Vẫn là thân quen tốt hơn, chúng tôi cũng không biết phải đưa loại quà này. Đúng rồi, Tô Nhụy cô tặng quà gì?"


Tô Nhụy buồn rầu lắc đầu, cô cũng không biết mình nên tặng cái gì. Tuy rằng cô có chút tiền tiết kiệm, nhưng một phần quà mà những hai ngàn tệ thật sự vượt quá dự tính của cô. Hơn nữa, lấy hiểu biết mấy ngày nay ở chung với Phó phu nhân của cô thì cô cảm thấy Phó phu nhân không thiếu mấy thứ này. Quà cô tặng, đối với cô là rất quý, nhưng đối với Phó phu nhân thì có lẽ không như vậy, nhiều khi còn không dùng nữa kìa, ném vào một góc cho mốc meo lên à? Cô nghĩ nên tặng đồ gì đó mà Phó phu nhân có thể sử dụng được.


"Tôi hâm mộ nhất là người như Phó phu nhân vậy, lúc không kết hôn là thiên kim đại tiểu thư, kết hôn rồi thì lại là phu nhân nhà giàu. Người như cô ấy vừa sinh ra đã thuận lợi, không chịu qua chút uất ức nào, lớn lên còn xinh đẹp như vậy. Cô ấy đời trước nhất định đã cứu vớt cả hệ Ngân Hà oa oa oa. Còn tôi đời trước nhất định đã làm rất nhiều chuyện xấu, bằng không cũng không đến nỗi làm một con cẩu độc thân đến bây giờ."


Ngải Đạt suy nghĩ, gần đây dục vọng muốn tám chuyện tương đối mãnh liệt, liền nói: "Kỳ thật Phó phu nhân trước khi kết hôn rất đáng thương."


"Phó phu nhân đáng thương, chị Ngải Đạt đang nói đùa có phải không.". Truyện Lịch Sử


Ngải Đạt vẻ mặt nghiêm túc, "Là thật, đương nhiên so với những người thường như chúng ta thì cô ấy không hẳn là đáng thương. Các cô không biết đâu, cha mẹ Phó phu nhân qua đời khi cô ấy 15 tuổi, nên cô ấy được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của bác trai. Ăn nhờ ở đậu ở hào môn làm sao giống ăn nhờ ở đậu ở nhà bình thường. Tôi nói cô ấy đáng thương là bởi vì có lần tôi đi theo cô ấy và Phó tổng dự một sự kiện, thì nghe thấy mấy người phụ nữ đang nói chuyện với nhau trong toilet."



"Chuyện gì?"


"Hình như là chuyện trước khi Phó phu nhân và Phó tổng ở bên nhau. Các cô cũng thấy rồi đấy, Phó phu nhân lớn lên thật sự rất đẹp, người thích cô ấy cũng rất nhiều. Có mộtđại gia tộc phía nam, cụ thể là nhà nào thì tôi quên mất rồi, dù sao cũng rất có tiền, nhưng đương nhiên là không thể so với Phó thị. Ông chủ của nhà đó đã hơn 40, ước chừng cũng lớn hơn Phó phu nhân đến 20 tuổi, để mắt đến cô ấy, liền đến hỏi ý bác trai và bác gái của Phó phu nhân. Vốn dĩ loại chuyện hôn nhân gả cưới này là phải xem ý nguyện của bản thân, bác trai và bác gái của Phó phu nhân cũng không thể cưỡng cầu. Nhưng lúc ấy công ty của bác trai Phó phu nhân xảy ra vấn đề, cần vốn để quay vòng, ông chủ kia liền đưa ra rất nhiều điều kiện hấp dẫn. Các cô cũng biết đạo đức của đám dư luận rồi đấy, lúc đó có người cảm thấy Phó phu nhân hẳn nên gả cho người kia, vì dù sao bác trai của cô ấy đã nuôi dưỡng cô ấy nhiều năm như vậy. Hơn nữa, người kia tuy rằng có chút lớn tuổi nhưng bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua cũng là một thương nhân nho nhã, lại là một đại gia tộc ở phía nam."


"Tất nhiên, tôi nghĩ những người đó cảm thấy Phó phu nhân nên gả cho người đủ tuổi để làm ba cô ấy là vì sợ con trai của mình thích Phó phu nhân, hoặc là sợ bạn trai hay vị hôn phu thích cô ấy."


Tô Nhụy lo lắng hỏi: "Vậy phải làm sao đây! Sau này đã xảy ra chuyện gì?"


"Sau này?" Ngải Đạt bật cười, "Sau lại Phó tổng liền xuất hiện a. Nghe nói ngài ấy đối với Phó phu nhân là nhất kiến chung tình, lúc ấy tin tức này rầm rộ toàn Yến Kinh. Sau đó nữa, Phó phu nhân đi theo Phó tổng tham gia tiệc thường niên của công ty, cuối cùng hai người bọn họ kết hôn."


Tô Nhụy thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại có chút khó chịu.


Người tốt như Phó phu nhân thì ra trước kia cũng gặp phải chuyện như vậy. Thật ra hào môn so với nhà bình thường thì cũng giống nhau, ngoại trừ có quyền lực hơn thì bản chất không có gì khác nhau. Ăn nhờ ở đậu nhà người ta có bao giờ được thoải mái. Cũng may Phó phu nhân gặp được Phó tổng.


Gần tan tầm thì Đồng Vũ Vụ nhận được tin nhắn của Phó Lễ Hành, hắn nói là buổi tối có xã giao, bảo cô không cần chờ hắn mà về nhà trước đi.


Nhìn đến tin nhắn này làm cho Đồng Vũ Vụ không cười nổi. Cô phát hiện hình như ông trời rất thích đối nghịch với cô. Đây là ngày cuối cùng của nhiệm vụ thứ 2, rõ ràng bữa sáng cùng cơm trưa đều đã giải quyết, cô còn chờ ăn thêm một bữa tiệc tối với Phó Lễ Hành nữa đó. Kết quả là hắn có xã giao. Xem ra tối nay cô không thể thoát khỏi số phận phải về nhà nấu cơm sao?


>/>


Hôm nay cô cùng đi làm với Phó Lễ Hành nên không lái xe, bây giờ chẳng lẽ muốn cô gọi xe về sao?


Đồng Vũ Vụ không chút khách khí mà gọi điện thoại cho tài xế ở nhà cũ để cho tài xế lái xe đến đây đón cô.


Chỉ là cô không nghĩ tới trên đường về nhà vậy mà đụng phải Tống Tương, cô bảo tài xế ngừng xe.


Xe của Tống Tương không biết xảy ra trục trặc gì làm cho phu nhân nhà giàu đứng trên đường tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, để cho cô (TT) phát điên hơn chính là, ngay tại lúc này mà lại đụng phải Đồng Vũ Vụ.


Đồng Vũ Vụ đi vòng đến bên cạnh xe cô nhìn thoáng qua, hỏi: "Xe xảy ra vấn đề gì à?"


Tống Tương lạnh nhạt ừ một tiếng trả lời.


"Có cần tôi cho tài xế tiễn cậu một đoạn đường không?"


"Không cần."


Đồng Vũ Vụ cũng không phải là loại người dùng mặt nóng dán mông lạnh. Nghe xong lời này của Tống Tương thì liền xoay người chuẩn bị trở lên xe chạy lấy người, nào biết cô còn chưa đi vài bước liền nghe yêu nữ Tống Tương gọi cô lại, giọng điệu khó chịu nói: "Tôi nói không cần cậu liền thật sự mặc kệ tôi sao. Con người của cậu thật quá máu lạnh, không phải chúng ta học chung tiểu học, sơ trung, cao trung với nhau sao?"


"Vậy cậu lên xe." Đồng Vũ Vụ ném xuống một câu xong liền trực tiếp lên xe.


Tống Tương lập tức đuổi kịp chạy theo vào xe.


Đồng Vũ Vụ: "Cái xe què này của cậu phải làm sao bây giờ?"


"Cái gì gọi là xe què!" Tống Tương vẻ mặt kích động, "Xe 1, 2 trăm vạn mà là xe què sao. Đây là quà sinh nhật Từ Duyên Thanh nhà tôi đưa cho tôi!"


"Vậy xe tốt của cậu làm sao bây giờ?"


Mắt Tống Tương trợntròn: "Tôi gọi điện thoại cho người của tôi rồi, nói không chừng sẽ lập tức tới đây."


"Có nghĩa là, không cần chờ ở chỗ này?"


"Ừ."


Đồng Vũ Vụ đưa tay nhìn thoáng qua thời gian, "Vậy đưa cậu về đâu đây?"


"Tôi còn không có ăn cơm chiều." Tống Tương u oán nói.


Đồng Vũ Vụ giật mình một cái, cảnh giác nhìn về phía Tống Tương, "Cậu không phải muốn tôi mời cậu ăn cơm chứ? Trời ạ Tống Tương, cậu trở nên không biết xấu hổ như vậy từ bao giờ thế?"


Tống Tương thật muốn tức chết rồi, "Tôi mời cậu, tôi mời cậu, có thể rồi chứ!"


Cô (TT) chỉ là hôm nay tâm trạng không tốt, vận khí cũng không tốt, một bụng oán khí mà phải nhịn không chỗ phát tiết, mà mấy người bạn tốt thì đều ở nước ngoài. Cô không phải là người không nhịn được mà tuôn ra hết một bụng tức giận, nhưng khi nhìn thấy Đồng Vũ Vụ thì cô lại không muốn thả người. Cô biết Đồng Vũ Vụ tuy rằng làm người khác cảm thấy rất ghét, nhưng miệng cũng coi như kín, sẽ không đi khắp nơi nói bậy.


Sắc mặt Đồng Vũ Vụ thay đổi chưa đầy 1 giây, chất đầy tươi cười, "Đương nhiên có thể."


Tốt, vấn đề cơm chiều đã được giải quyết. Xem ra ngẫu nhiên làm người tốt một lần cũng không mệt. Nghĩ đến hôm nay không cần phải xuống bếp thì Đồng Vũ Vụ hưng phấn hắn lên, thậm chí nhìn vẻ mặt thối của Tống Tương cũng thuận mắt hơn rất nhiều.


Cùng lúc đó, Phó Lễ Hành cũng không có xã giao gì mà là trợ lý Chu tra được một vài tin tức, một vài tin tức rất thú vị.


Giao dịch trong tài khoản của mẹ kế Tần Dịch trong khoảng thời gian này đúng là có chút kỳ lạ. 2 lần chuyển khoản trên 30 vạn đều là chuyển cho một người giúp việc trong nhà họ Tần, cái này thật khiến cho người ta tò mò.


Nếu là tiền lương thì chừng này cũng quá nhiều, Phó Lễ Hành bảo trợ lý Chu đi tìm người giúp việc sắp rời khỏi Yến Kinh này. Quả nhiên liền tìm được rồi. Phó Lễ Hành không trực tiếp ra mặt, hắn chỉ ngồi trên xe, mang tai nghe là có thể nghe được động tĩnh đầu bên kia.


"Ngô Tuệ Quân, cũng chính là Tần phu nhân vì sao lại chuyển cho bà nhiều tiền như vậy?"


"Tôi, tôi...... đó là tiền lương của tôi, đúng, là tiền lương. Các ngươi là người nào?"


"Bà trực tiếp trả lời vấn đề của tôi là được. Tiền lương của bà một tháng chỉ có 8 ngàn. Thế nào, bà nghĩ tôi là đồ ngốc sao. Nói thật đi, nhân lúc tôi còn kiên nhẫn."


"Lời tôi nói đều là thật mà!"


"Con trai của bà đang học sơ tam* đúng không?" Người trợ lý Chu tìm tới đều là nhân vật tàn nhẫn, rõ ràng chỉ là một câu bình thường mà lập tức khiến người phụ nữ trung niên hoảng sợ.


* sơ tam: lớp 9.


"Các ngươi có ý gì? Tôi nói, tôi nói hết!" Người phụ nữ trung niên khóc nức nở nói, "Phu nhân bảo tôi ở trước mặt cậu chủ nói một chuyện, chỉ cần cậu chủ nghe được. Tôi thật sự không biết gì cả, là phu nhân bảo tôi làm như vậy!"


"Bà ta bảo bà nói chuyện gì? Đừng có con mẹ nó rặn từng chữ một."


"Phu nhân bảo, bảo tôi nói với cậu chủ là mấy năm trước cô Đồng đứng ở cửa nhà đợi thật lâu, còn dầm mưa...... Chuyện này thật sự không liên quan gì tới tôi, các ngươi đừng tìm tôi, là phu nhân bảo tôi nói như vậy, tôi thật sự cái gì cũng không biết, tiền này tôi từ bỏ là được chứ gì, đều cho các người......"


"Chuyện kia là thật hay giả?"


"Là giả, là phu nhân bịa đặt muốn gạt cậu chủ, không liên quan gì tới tôi. Phu nhân bảo chỉ cần nói với cậu chủ như vậy là được. Tôi đã nói hết rồi, một chữ nói dối cũng không có......"


Những chuyện sau đó không cần phải nghe. Phó Lễ Hành rũ mắt tháo tai nghe xuống, sau lại không biết nhớ tới cái gì mà khóe môi cong lên.


Hắn biết cô không phải là kẻ khờ có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.