Chồng À, Em Không Muốn Phá Sản

Chồng À, Em Không Muốn Phá Sản - Chương 49: Cho Một Người Rất Quan Trọng





Nếu là người không có kinh nghiệm đóng phim, đối mặt với cảnh tượng như vậy nhất định sẽ rất xấu hổ, tỷ như Phó Lễ Hành. Nếu không phải nhìn cô đang hứng thú dâng trào thì hắn đã sớm bỏ cuộc không làm. Chỉ có Đồng Vũ Vụ, sâu trong nội tâm cô luôn khát vọng được người khác ngước nhìn, được người khác để ý. Nếu cô sinh ra trong một gia đình trung lưu thì có lẽ cô sẽ bước vào giới giải trí, bời vì không có nghề nghiệp nào được người khác chú ý hơn là minh tinh.


Chỉ tiếc là cô sinh ra ở hào môn, hưởng 15 năm cuộc sống thiên kim đại tiểu thư mưa dầm thấm đất, tuy rằng cô không giống như vài người lớn cho rằng minh tinh chỉ là con hát cao cấp, nhưng loại nghề nghiệp này luôn bị những người trong giới coi khinh. Không chỉ riêng cô, người bên cạnh cô đều không quá thích giới giải trí.


Cô cũng từng yêu thích minh tinh, chẳng qua trong một buổi họp mặt bạn bè, nhìn thấy những nghệ sĩ nổi tiếng được săn đón lại trong tối ngoài sáng tỏ vẻ ân cần với những thiên kim danh viện hoặc phú nhị đại thì ảo tưởng bỗng chốc liền tiêu tan.


Sau đó, khi gặp một tiểu thịt tươi hay nam thần vừa mắt, cô luôn nghĩ-- ——


Hắn có khí chất như Phó Lễ Hành sao?


Không có.


Hắn có tiền như Phó Lễ Hành sao?


Tám đời cũng so không được.


Hắn có xã hội địa vị như Phó Lễ Hành sao?


...... Quên đi.


Vì thế, lúc Lục Nhân Nhân điên cuồng theo đuổi minh tinh, cô đều tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt.


Bây giờ có cơ hội trải nghiệm diễn xuất, cho dù kịch bản này e là không thể diễn nữa thì Đồng Vũ Vụ không có ý từ bỏ, mạnh mẽ muốn sửa đổi kịch bản thành câu chuyện xưa của hôn quân và vị phi tử xinh đẹp như hoa của hắn. Hình ảnh vừa chuyển, lại là một phân đoạn khác, là bước đầu tiên của Thần phi trên con đường lãnh cơm hộp*. Hoàng Hậu chi vị vẫn luôn để trống, Thần phi đã sớm nhớ thương, hôm nay lúc đang ở một bên mài mực cho Hoàng Thượng thì làm bộ lơ đãng nói: "Hoàng Thượng, thần thiếp đi theo ngài đã nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao."


*lãnh cơm hộp: cái này t ko rõ lắm, hình như là chỉ những diễn viên sắp hết vai và phải rời khỏi đoàn phim. Dùng ở đây ám chỉ như nv Thần phi sắp hết đất diễn r ấy.


Nhân viên công tác đang diễn thái giám cung nữ kinh ngạc ngẩng đầu:...... Nữa, sao lại sửa lời kịch nữa rồi?


Một đoạn này của Đồng Vũ Vụ thật ra cũng là nhất thời bộc phát. Mỗi khi cô nhớ tới lời hệ thống nói về kết cục trong nguyên tác thì luôn cảm thấy như có cái gì đó chặn ngang yết hầu.


"Thần thiếp bây giờ đã là người xưa. Không phải có một câu là chỉ nghe người mới cười, đâu nghe người xưa khóc. Thần thiếp nay đã hoa tàn ít bướm, Hoàng Thượng không thích cũng là bình thường, chỉ là nếu ngày sau Hoàng Thượng để cho thần thiếp nan kham, chi bằng để thần thiếp chết đi."


Đồng Vũ Vụ càng nói càng hụt hẫng, tự mình đắm chìm vào vai diễn không thoát ra được nên không nhìn thấy vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa không nói nên lời của Phó Lễ Hành.


"Thần thiếp không dám vọng tưởng hậu vị, chỉ muốn hỏi Hoàng Thượng một câu, nếu muốn vứt bỏ thần thiếp, năm đó vì sao lại cưới thần thiếp!"


Chính cô muốn hỏi Phó Lễ Hành trong nguyên tác rằng cô làm gì sai, ly hôn với cô còn chưa tính, còn dùng mấy trăm vạn tống cổ cô đi như ăn mày.


Phó Lễ Hành nhìn lướt qua vẻ mặt của hai ba người nhân viên công tác ở đây, tất vả bọn họ đều có một loại biểu tình "Quên đi, gặp phải một khách hàng là biên kịch thì phải cố mà diễn thôi".




"Sao ngài lại không nói lời nào. Có phải là bị ta nói trúng rồi không?" Đồng Vũ Vụ nhìn Phó Lễ Hành, thâm thuý hỏi.


Cô đột nhiên cảm thấy kế hoạch hôm nay của mình thật sự rất thông minh.


Ít nhất cô có thể tạm thời giả ngây giả dại một lúc, phát tiết phần nào cảm xúc chân thật từ sâu trong lòng.


Phó Lễ Hành: "......?"


Cái này hắn diễn tiếp như thế nào, trong kịch bản đâu có phải viết như vậy.


Đồng Vũ Vụ lại chỉ lo tự mình nói: "Muốn vứt bỏ thần thiếp cũng không phải không thể, ngài phải cho nửa đời sau của thần thiếp vô ưu vô lo mới được. Phủ đệ it nhất phải 4 toà, một cái ở, một cái nuôi chó, một cái dưỡng mèo, một cái để không. Cửa hàng cũng phải vài cái, xe dùng để ra cửa... ấy, kiệu cùng xe ngựa cũng không thể quá ít, cũng phải vài chiếc, tốt nhất là mỗi ngày một chiếc, một tuần cũng không lặp lại. Ngoại trừ mấy thứ này ra, thần thiếp còn muốn rất nhiều, rất nhiều tiền," cô đột nhiên nghĩ tới một câu nói rất kinh điển liền ngẩng đầu nhìn về phía Phó Lễ Hành, "Ngài không thể cho ta rất nhiều rất nhiều tình yêu, vậy hãy cho ta thật nhiều thật nhiều tiền đi."


Phó Lễ Hành nhất thời không kiềm chế được mà cười khẽ.


Cô thật đúng là......


Vì để hắn vui vẻ trở lại, lời kịch này đó cũng do cô nghĩ ra hết nhỉ. Tuy rằng lời kịch rất không đâu vào đâu, nhưng từ trong miệng cô nói ra lại mang theo một loại vui sướng lạ lẫm, làm cho hắn không thể không cười được. (TY: haha anh nghĩ nhiều rồi, chị nhà ko thương anh tới vậy đâu)


Nhân viên công tác hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng hiểu, đôi tình nhân này là lại đây để rắc đường ngược chó độc thân.


Khó trách không chịu làm nữ chính Lưu Ly.


Đồng Vũ Vụ thấy Phó Lễ Hành cười thì rất mờ mịt, có cái gì buồn cười đâu, mỗi chữ cô nói đều là lời gan ruột cả đấy.


Đang lúc Đồng Vũ Vụ không biết có nên tiếp tục diễn nữa hay không thì Phó Lễ Hành nhìn cô, trên mặt còn mang theo ý cười chưa hết, nhẹ giọng nói: "Được, phong em làm hậu."


......


............


Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành vào chưa được một giờ đã xuống sân khấu. Nhân viên bên ngoài còn tưởng xảy ra chuyện gì trục trặc liền dò hỏi một chị gái ăn mặc trang phục cung nữ: "Làm sao vậy, không phải phải hơn một giờ à, sao mới đi vào hơn nửa giờ liền ra rồi. Có phải là khách hàng không hài lòng không?"


Trung tâm trải nghiệm thực tế này của bọn họ không giống như những nơi khác, lấy sự chân thật tới làm quảng cáo, ông chủ còn đầu tư không ít tiền vào đạo cụ và trang phục. Nhân viên công tác ở đây đều là diễn viên quần chúng có kinh nghiệm ở Hoành Điếm*, vì có thể lấy lại vốn, giá tiền ở đây cũng cao hơn rất nhiều. Ông chủ là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ cực đoan, nếu là nhìn thấy khiếu nại cùng đánh giá kém, nhất định sẽ phát điên.


*Hoành Điếm: là phim trường rộng nhất thế giới tọa lạc ở trấn Hoành Điếm, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Phim trường miễn phí cho các đoàn làm phim, trường quay thu lợi nhuận từ khách sạn, nhà hàng, thiết bị và trang phục. Phim trường bao gồm 13 điểm quay phim với tổng diện tích lên đến 330 ha và diện tích xây dựng 495,995 mét vuông (theo Wiki).


"Khách hàng rất vừa lòng." Chị gái cung nữ mặt không biểu tình nói, "Chỉ là tôi bây giờ lại rất muốn cắn người, khi không bị tống cho một miệng thức ăn chó."


Nhân viên công tác: "......"


Sau khi đi ra khỏi trung tâm trải nghiệm thực tế thì Đồng Vũ Vụ liền thoát khỏi nhân vật Thần phi và tình tiết trong tiểu thuyết gốc, vui vui vẻ vẻ kéo cánh tay Phó Lễ Hành cười hì hì nói: "Kỹ thuật diễn của em có phải rất được không, em cảm thấy kịch bản em cải biên khá hơn nhiều so với nguyên bản, lại chân thực, có phải không?"


Phó Lễ Hành cười gật đầu.


Tuy rằng lời kịch cô cải biên đều rất không đâu vào đâu.


Đồng Vũ Vụ sẽ không ngốc mà đi lấy chuyện ly hôn để thăm dò Phó Lễ Hành. Hôm nay tìm được cơ hội xả giận, cô không biết hắn có thể nghe lọt tai hay không, nhưng chỉ hy vọng ngày sau, nếu cô khôngthể trốn khỏi sự quấy nhiễu của cốt truyện trong nguyên tác, khi hắn có ý định ly hôn thì có thể nhớ lại những lời cô nói hôm nay.


Sau khi về đến nhà thì đã gần 9 giờ. Đồng Vũ Vụ có dì cả hộ thể, chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa rồi lên giường nằm, mà Phó Lễ Hành sau khi nhận được tin nhắn của trợ lý Chu liền đi thư phòng.


Trên tin nhắn thượng nói hắn đã gởi lịch trình ngày đó của Tần Dịch đến hộp thư. Phó Lễ Hành ngồi trước bàn làm việc, mở máy tính đăng nhập, quả nhiên hắn hộp thư cá nhân của hắn có một thư mới. Click vào xem thì thấy đó là lịch trình của Tần Dịch, kỹ càng tỉ mỉ, đã gặp mặt với ai, cùng ăn cơm với ai, thời gian tiếp xúc trong bao lâu đều được ghi rõ ràng.


Lịch trình ngày đó của Tần Dịch dường như không có chỗ nào khác lạ, chỉ là hắn về nhà họ Tần ở lại gần một giờ.


Phó Lễ Hành khẳng định Tần Dịch chỉ vừa mới biết chuyện Đồng Vũ Vụ năm đó dầm mưa bên ngoài nhà họ Tần xin gặp mặt Tần Hoài. Mà sự thật cũng chứng minh, sau khi Tần Dịch rời khỏi nhà họ Tần thì trực tiếp tới biệt thự Tùng Cảnh. Cho nên Phó Lễ Hành có thể kết luận, Tần Dịch biết được chuyện này lúc hắn đang ở nhà họ Tần.


Với tính tình của Tần Hoài, ông ta tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho Tần Dịch nghe, quan hệ giữa hai cha con vốn dĩ đã rất kém. Hơn nữa, Đồng Vũ Vụ đã kết hôn, e là có người kề dao lên cổ thì Tần Hoài cũng không nói. Suy đi nghĩ lại thì người bị nghi ngờ lớn nhất chính là mẹ kế của Tần Dịch.


Nếu như vậy thì mọi thứ đã rõ ràng rồi. Chuyện Tần Dịch và mẹ kế không hợp ở Yến Kinh không phải bí mật. Trước kia hai người còn có thể bảo trì mặt ngoài hoà thuận, nhưng bây giờ thân thể Tần Hoài lại ngày một kém quá, Tần Dịch tiếp nhận công ty, mẹ kế kia tuyệt đối sẽ không làm ngơ. Mẹ kế Tần Dịch muốn mượn đao giết người thì cũng không có gì lạ.


Nhưng vẫn còn có chỗ không đúng, với quan hệ và tính cách của Tần Dịch và bà mẹ kế kia, hắn liệu sẽ lắng nghe những gì mẹ kế của mình nói không?


Ở giữa này nhất định còn có chuyện gì đó mà hắn không biết.


Phó Lễ Hành suy nghĩ một lát, này đó đều chỉ là suy đoán của hắn. Phó Lễ Hành lấy điện thoại gọi cho trợ lý Chu, "Đi tra hành tung mấy ngày nay của mẹ kế Tần Dịch," hắn dừng một chút rồi lại đè giọng nói: "Thuận tiện kiểm tra chi tiết tài khoản của bà ta, xem thử có chỗ nào lạ không."


Hắn tương đối nghiêng về hướng mẹ kế Tần Dịch mượn miệng người khác đem chuyện này nói ra. Đây tuyệt đối không phải là kế hoạch có thể chuẩn bị chỉ trong một ngày hai ngày, nếu muốn tra ra chút manh mối thì giao dịch trong tài khoản của bà ta hẳn sẽ có ích.


Sau khi xử lý xong chuyện này, Phó Lễ Hành trả lời vài email công việc rồi mới trở lại phòng ngủ chính. Hắn thấy Đồng Vũ Vụ đang ngồi ở trước bàn trang điểm không biết làm gì.


Đồng Vũ Vụ nghe được thanh âm mở cửa liền nghiêng đầu, vừa lúc mắt chạm mắt với Phó Lễ Hành.


Cô nhanh tay hướng hắn vẫy vẫy, "Ông xã mau tới đây, em cần anh giúp nè~"


Phó Lễ Hành đi qua thì phát hiện trên bàn trang điểm có rất nhiều thiệp mời, hắn suy nghĩ một chút liền hiểu, "Là thiệp mời cho tiệc sinh nhật của em?"



"Phải đó, thiệp mời này là em mời người thiết kế, có phải rất đẹp không." Đồng Vũ Vụ có chút ngượng ngùng, "Chủ đề bữa tiệc là Alice. Em rất thích thiệp mời này, nhưng mà tên khách mời vẫn chưa viết. Chữ anh đẹp, anhviết giúp em đi, được không?"


Phó Lễ Hành hỏi: "Sao em không tự mình viết?"


Đồng Vũ Vụ than ngắn thở dài, "Ai bảo chữ viết của em khó coi. Sau khi tốt nghiệp, số lần em dùng bút viết chữ ngày càng it. Mỗi lần cầm bút đều cảm thấy tay không có sức, chữ viết ra cũng là xiêu xiêu vẹo vẹo. Chữ anh đẹp, anh giúp giúp em đi mà."


Chữ cô thật ra không xấu, khi còn nhỏ đã từng tôi luyện. Cô chỉ muốn tìm cái cớ để Phó Lễ Hành giúp cô viết thiệp. Vậy thì những bạn nhỏ quá mức khôn khéo nào đó có nhìn vào thì sẽ phát hiện tên trên thiệp mời là do Phó Lễ Hành viết. Đây là dấu hiệu hắn yêu cô sâu đậm nhoa! Thử nghĩ xem, Phó Lễ Hành bỏ thời gian lịch trình bận rộn của mình để giúp cô viết thư mời, chỉ cần nghĩ đến điều đó, ngay cả cô cũng cảm thấy Phó Lễ Hành yêu mình, chứ đừng nói một đám người ngồi lê đôi mách kia.


"Được không anh." Cô đung đưa tay hắn làm nũng.


Phó Lễ Hành bị cô cuốn lấy không còn cách nào khác đành phải gật đầu, "Được."


Lần sinh nhật này Đồng Vũ Vụ mời rất nhiều người, Phó Lễ Hành cầm bút viết rất lâu mới xong.


Đồng Vũ Vụ ngồi ở bên cạnh hắn, lúc hắn viết chữ thì thần thái rất nghiêm túc, nét chữ lại sắc bén. Cô chống cằm nhìn hắn, không biết thế nào cô lại nhớ tới thời còn là học sinh, nếu được ngồi cùng bàn với hắn nhất định rất hạnh phúc.


"Thiệp mời này là dành cho ai?" Phó Lễ Hành viết xong thì phát hiện còn có một cái thiệp mời trống, "Hình như không giống với mấy thiệp mời còn lại?"


Đồng Vũ Vụ lấy từ bút máy trong tay hắn, cười hì hì nói: "Cái này đương nhiên là không giống nhau, đây là dành cho một người rất quan trọng"


Thiệp mời khác đều là màu lục sắc nhạt, chỉ có cái này là màu hồng nhạt.


"À."


Phó Lễ Hành viết xong rồi thì chuẩn bị đứng dậy nhưng Đồng Vũ Vụ túm hắn lại, "Anh nhìn xem chữ viết của em không."


Chờ Phó Lễ Hành lại ngồi trở lại thì cô giống như một học sinh nghiêm túc, trịnh trọng viết vào chỗ tên khách mời kia ba chữ "Phó Lễ Hành", sau đó thổi thổi, đưa thiệp mời cho hắn, nghiêng đầu mỉm cười một cách xinh đẹp: "Thiệp mời này là dành cho anh. Anh xem, có phải em viết tên của anh rất đẹp không. Mấy năm nay chữ em viết nhiều nhất là tên anh đấy."


Mấy năm nay cô mua sắm đều dùng thẻ phụ của hắn để trả, thẻ của chính cô thì lại rất ít khi dùng. Cà thẻ xong thì phải ký tên của hắn nên bây giờ chữ cô viết nhiều nhất chính là tên của hắn. Cô nói thật mà.


Phó Lễ Hành cầm lấy thiệp mời dành cho mình, nhìn chữ viết nắn nót xinh đẹp của cô, hắn nhìn cô nhưng không nói gì, nhưng sâu trong mắt hắn lại đong đầy tươi cười.


"Em viết có đẹp không?" Đồng Vũ Vụ đột nhiên nghĩ đến, "Anh ký tên đi, em muốn bắt chước chữ viết của anh. Chữ của anh rất đẹp."


Phó Lễ Hành cầm bút máy, nghĩ nghĩ, ở bên cạnh ba chữ "Phó Lễ Hành" cô vừa viết xong, viết xuống ba chữ "Đồng Vũ Vụ".