Sáng ra còn chưa dậy Tô Tú Quyên đã soạn sẵn hết quần áo cho vào vali, đánh thức con gái.
“ Nhược Hi thức dậy, thức dậy nhanh lên ”
“Mẹ, còn sớm mà” Giọng nói Hạ Nhược Hi khàn khàn vì còn đang mê ngủ
“ Mau dậy đi, đừng có để con rể của mẹ chờ ”
“Hả?” Hạ Nhược Hi liền ngồi bật dậy “Mẹ nói Cao Lãng làm sao, đi đâu chớ?”
“Tất nhiên là về nhà rồi. Con đã có chồng đâu thể cứ ở nhà mẹ như vậy được. Con nhất định phải giữ chặt thằng con rể này cho mẹ. ”
“Hả? Anh ấy nói gì với mẹ mà kích động vậy, con thấy mẹ còn gấp gáp hơn cả con nữa”
“Nói nhiều quá, nhanh lên” Tô Tú Quyên nói đẩy con gái vào phòng tắm.
“ Biết rồi, con sắp tới rồi. Được, con sẽ bảo anh ấy gọi lại cho mẹ”
Hạ Nhược Hi nói rồi tắt máy, phòng má hai tay chóng hông đứng nhìn căn hộ cao cấp mà cảm xúc có hơi phức tạp.
“Anh ấy nói gì với mẹ vậy trời?” Mình đây là tự vào hang sói hay sao ta?” cô đứng nói bẩm bẩm một mình mà cười lúc nào không biết.
“ Chắc là vậy a ”
Không biết Cố Cao Lãng từ đâu xuất hiện, ôm chặt Hạ Nhược Hi từ phía sau thì thào, làm cô giật bắn cả mình.
“Chủ.. Cao Lãng, anh làm gì ở đây?” Xém chút cô lại quên, may còn sửa kịp nếu không lại làm anh giận thì cô lại thảm.
“ Có ai làm vợ như em không, bảo chồng mình nghèo đến thảm như vậy. Không thể mang xe đi rước nên chỉ có thể đứng chờ thôi ”
“ Hả..? ” Hạ Nhược Hi liền ngây người “chờ, vậy không phải nãy giờ nghe hết rồi sao” cô nghĩ mà xấu hổ hai má ửng hồng liền bưng mặt trốn tránh sợ bị anh nhìn thấy.
“Em là đang dụ dỗ tôi?” Cố Cao Lãng nói vòng ra phía trước gỡ tay cô ra, khom người nhìn cô với vẻ mặt hiện rõ ý đồ.
Hạ Nhược Hi liền nuốt một ngụm nước bọt khẽ lắc đầu thăm dò, vừa quay người định chạy đã bị anh níu lại bể xổm lên một cách nhẹ nhàng.
“Á..” Hạ Nhược Hi hét rồi câu lấy cổ anh, vì động tác anh quá nhanh cô sợ mình bị ngã.
“Lại trốn..?” Nói rồi anh bế cô đi thẳng lên phòng.
“ Em có trốn đâu. Anh.. anh đừng có.. làm bậy nha. Em.. em..” Hạ Nhược Hi khó khăn nói ra từng chữ, lời cuối chưa kịp nói đã bị anh cắt ngang chen lời.
“Không làm bậy, chỉ làm đúng chỗ thôi. Con người tôi ân oán rất rõ ràng, tối qua giúp em nói dối.. cắn rứt lương tâm không ngủ được, giờ cũng nên có chút bù đắp.. hửm..”
Hạ Nhược Hi bối rối mặt đỏ bừng, ngó mắt lơ đãng không dám nhìn anh, giữa ban ngày ban mặt xấu hổ muốn chết.
Cố Cao Lãng nhếch mép cười đặt lên môi cô một nụ hôn chọc ngứa, chậm chậm di chuyển xuống hốc cổ dù đang bế trên tay, khiến cả người cô nóng bừng như có một dòng điện chạy qua. Không thể cầm lòng mà khẽ rên lên một tiếng, người đàn ông này thật là biết cách câu dẫn người khác.
Hạ Nhược Hi không hiểu sao có đứng trước con người này cô lại..
Buổi trưa ở tập đoàn Khang Dụ
Trên sân thượng
" Nhược Hi, anh thật sự rất thích em, nếu em đã chia tay với anh Tống, em có thể cho anh một cơ hội hay không?" Quan Tiêu nói kích động nắm lấy tay cô
Hạ Nhược Hi vội rụt tay lại. " Quan Tiêu, em thành thật xin lỗi, với em anh như một người anh trai, em thật sự rất quý anh nhưng không phải là thứ tình cảm đó"
" Nhược Hi.."
" Em xin phép" Cô cắt ngang lời Quan Tiêu rồi quay người trở xuống.
Quan Tiêu nhìn theo bóng lưng cô mà cảm thấy mất mát. Dù đây không phải là lần đầu tiên anh ta tỏ bày
Hạ Nhược Hi rời khỏi tầng thượng thì vào văn phòng ôm tập tài liệu trở ra, lúc này có cuộc gọi đến cô cũng không xem là ai mà cứ thế đã nhấn nghe.
" Alô.."
…
“Cao Lãng?”
....
Kết thúc cuộc gọi Hạ Nhược Hi vội xuống dưới sảnh công ty, vừa ra đến cửa cô đã nhìn thấy Tiêu Hùng đứng chờ sẵn ở ngoài xe.
“Mời phu nhân lên xe” Anh ta nói làm động mời
Hạ Nhược Hi có chút bất ngờ, không biết tại sao anh ta lại gọi cô như vậy. Chả lẽ anh ta biết.. Cô nghĩ rồi lại tháo vác nhìn quanh một lượt.
“ Trợ lý Tiêu anh.., sao anh lại gọi tôi như vậy? Ở công ty nhiều người lỡ để người khác nghe thấy..” cô nói rồi lại ngừng không nói
Tiêu Hùng mím môi cười “ Tôi chỉ làm thêm lệnh của Cố tổng thôi. Mời phu nhân..”
Hạ Nhược Hi có chút xấu hổ “cái tên này thiệt là.. đã bảo không được để người khác biết rồi mà” nghĩ rồi cô bước vào xe cũng không nói thêm gì.
“Chủ tịch ở đây sao? ” Hạ Nhược Hi nói theo chân Tiêu Hùng đến một căn phòng vip
“Vâng, Cố tổng ở bên trong ” Tiêu Hùng nói làm động tác mời
Hạ Nhược Hi hít sâu mở cửa đi vào.
“Sao chậm vậy?" Cố Cao Lãng nói đứng vậy kéo ghế ra cho cô.
Hạ Nhược Hi nhìn vào bàn thức ăn thịnh soạn rồi lại nhìn Cố Cao Lãng “Anh gọi em gấp như vậy, chỉ để ăn cơm trưa thôi hả? ”
“Không thì sao, em muốn làm gì ở đây? Nhưng nếu..” Cố Cao Lãng nói kéo cô ngồi vào ghế, bỗng ghé tai thì thào nói rồi lại ngưng ở lời cuối
Hạ Nhược Hi liền đơ người xấu hổ hai má chuyển hồng “cái tên quỷ hai mặt này hành mình cả đêm rồi giờ còn..” cô nghĩ mà nuốt một ngụm nước bọt.
“Ăn thôi, đói quá rồi” Cô nói đánh trống lãng tay máy móc gấp thức ăn cho đỡ xấu hổ.
Cố Cao Lãng xoa đầu cô mà khóe môi khẽ cong lên, chỉ có người con gái này mới có thể khiến anh kiên nhẫn đến như vậy.