“Anh tới sao không báo trước? Tìm em có chuyện gì sao?” Cô nói với ánh mắt né tránh, bàn tay nhỏ không biết đặt đâu cho đúng xấu hổ máy móc vài sợi tóc.
“Báo rồi, tại em không xem tin nhắn thôi. Nếu tôi còn không qua ra mắt mẹ vợ, không biết đến năm nào tháng nào em mới chịu dọn qua. Định không cho tôi vào nên đứng án cửa có phải không? ” Cố Cao Lãng không mặn không nhạt nói xoay người cô lại đẩy vào trong.
“Khoan đã, anh anh..”
Lời chưa nói hết đã chạm mặt cả nhà, đúng là chân dài có khác.
Hạ Chí Thành ngồi ngẫn người ra không hiểu đây là tình hình gì, anh đẹp trai này lại là ai đây.
Tô Tú Quyên liền đứng bật dậy, vì bà nhận ra cậu đẹp trai này chính là đứa con rể trong ảnh của bà. Bà nghĩ hôm nay mẹ con dì Lan vắng nhà nên cố tình về ra mắt bà đây mà.
Hạ Nhược Hi ngước nhìn Cố Cao Lãng một cái, còn chưa kịp nói gì, anh đã chào hỏi một hơi xong xuôi.
....
“ Con thành thật xin lỗi mẹ vợ. Vì dạo này phải làm quyết toán cuối năm nên con có hơi bận, đến giờ con mới có thời gian đến thăm cả nhà. Nếu có thất lễ mong mẹ vợ bỏ qua”
“Không không, sao có thể chứ. Con ngồi đi” Tô Tú Quyên vui đến ra mặt bước ra kéo ghế cho anh ngồi, không những cao ráo đẹp trai lễ phép lại còn biết ăn nói thế này, nhìn thế nào bà cũng thấy vừa bụng, chỉ cần chịu làm ăn nghèo thì có là gì.
Hạ Nhược Hi còn đang ngẩn người thì đã bị Cố Cao Lãng ghì tay ngồi xuống.
“Anh không có chủ nghĩa gia trưởng bắt vợ phải đứng hầu hạ mình"
Hạ Nhược Hi bị cách xưng hô của anh làm cho đỏ mặt cúi gầm xuống.
“Anh là chồng của chị hai em thật sao? Nhưng em nhớ là chị vẫn chưa kết hôn mà ta? ” Hạ Chí Thành mơ hồ nói, cậu ta vẫn chưa thể tin vào mắt mình. Anh rể thế này cũng quá nổi bật rồi.
“Cố Cao Lãng anh không có thói quen nhận vợ bừa” Cố Cao Lãng nói ánh mắt rơi sang người bên cạnh.
Hạ Nhược Hi lại cúi gầm xuống có phần thấp hơn.
“Con rể, con cứ tự nhiên ăn đi ” Tô Tú Quyên nói gấp thức ăn cho vào bát anh.
“Mẹ vợ cứ ăn đi không cần lo cho con, nhìn Nhược Hi ăn thôi là con đã đủ no rồi”
Lời vừa thốt ra làm Hạ Nhược Hi sặc suýt chết.
“Đâu ai tranh với em, gấp gáp gì” Cố Cao lãng nói vỗ vỗ nhẹ lưng cô.
Thấy thái độ xấu hổ né tránh, khiến Cố Cao Lãng không khỏi buồn cười lại có chút bất mãn, không nhịn được mà ghé tai cô thì thào. " Còn chỗ nào của em mà tôi chưa chạm tới, em xấu hổ gì mà dai vậy? Lợi dụng xong rồi định rũ bỏ quan hệ với tôi. Em nghĩ mình có trốn được hay không? Hửm.."
Hạ Nhược Hi liền hốt hoảng, nhìn anh cười gượng lắc đầu “cô nào dám”
" Anh ăn đi, em đút anh nha. Anh mới khỏi bệnh lại bận bịu mấy nay rồi phải tẩm bổ mới được" Nói rồi cô gấp miếng thức ăn cho vào miệng anh.
Cố Cao Lãng cảm thấy hài lòng, cô gái này chính là như vậy chỉ giỏi giả vờ trốn tránh, miệng lưỡi thì suốt ngày dẻo đeo nịnh hót là hay. Suốt ngày cứ phải lạc mềm buộc chặt với cô vậy mà anh lại thích.., nhưng từ giây phút cầm giấy chứng nhận trên tay, anh đã không còn sợ cô chạy mất nữa, dù cô có trốn đến tận trời anh cũng có cách để leo lên.
" Đây là chị của mình sao?" Hạ Chí Thành tự hỏi cảm thấy khó tin, trước giờ chị ấy đều không cho đàn ông chạm vào mình, giờ thì hay rồi.
Tô Tú Quyên thấy đôi trẻ tình cảm tốt như vậy, bà cũng coi như trút bỏ được gánh nặng.
" Con rể này, ba mẹ con làm nghề gì, anh chị em có đông không?"
" Mẹ, anh ấy đến ăn cơm, mẹ hỏi gì vậy chứ? Ăn không nên nói chuyện đâu"
Cố Cao Lãng chưa kịp nói gì Hạ Nhược Hi đã chen lời, mà lời này chính là anh đã từng nói với cô.
Anh biết chắc cô lại bịa chuyện gì nữa rồi, anh đá chân cô chỉ tay vào điện thoại.
( Bịa chuyện bậy bạ gì sợ mẹ biết rồi phải không?)
Hạ Nhược Hi liếc nhìn anh cái rồi mới dám trả tin.
( 🙏🙏🙏 Giúp em đi..)
( Nói..)
( Hôm đó mẹ hỏi gia đình anh thế nào em đâu có biết. Em nói nhà anh nghèo, chúng ta hổng tiền tổ chức hôn lễ 🙏🙏🙏, em biết lỗi rồi..)
( Đầu óc em đúng là chỉ để nói dối. Tiền tôi đốt chết em còn được, giúp rồi có bù đắp gì hông?)
Hạ Nhược Hi liền nhìn anh mím môi, con người này, hành xác cô không chút thương tiếc đến giờ vẫn còn đau ê ẩm đây này, còn đòi bù đắp gì chứ, xấu hổ muốn chết.
Tô Tú Quyên thấy thái độ của cả hai như vậy bà càng thêm chắc chắn là do con rể ngại, nhưng có cậu con rể thế này bà cũng không muốn mất đâu.
" Con rể này, mẹ nghe Nhược Hi nói rồi, mẹ biết con ngại chuyện tiền nông. Nhưng đã là người một nhà thì không cần phải thế, nếu hai đứa không chê mẹ có để dành được một số tiền tiết kiệm hay là hai đứa tổ chức hôn lễ đi"
" Được"
" Không được"
Cố Cao Lãng vừa dứt lời Hạ Nhược Hi liền phản đối
" Thế là được hay không được" Tô Tú Quyên nói chớp chớp mắt.
" Không được"
" Được"
Hạ Chí Thành nhìn bầu không khí này có gì đó sai sai, chỉ biết cúi gầm mặt xuống cắn móng tay, kiểu như là người vô hình.
Sau bữa cơm
Hạ Nhược Hi và Hạ Chí Thành dọn dẹp bàn ăn trong bếp
“Chị hai, em không ngờ chị đỉnh vậy luôn á. Buông Tống An Kỳ cặn bã liền có ngay anh rể siêu đẹp trai, lịch sự lại đầy khí chất ”
Hạ Nhược Hi lườm em trai “đúng là bị vẻ ngoài làm mê muội” nghĩ rồi cô quay đi chẳng nói năng gì, Hạ Chí Thành vẫn bám theo nói huyên thuyên
“Mà nói thật nha, hai anh chị đang làm trò gì thế? Em học chuyên ngành quảng cáo, nhìn sơ qua thôi cũng biết trên người anh rể toàn hàng hiệu, nhìn có chỗ nào đâu mà giống người nghèo”
…
Bên ngoài phòng khách
Cố Cao Lãng hỏi thăm sức khỏe mẹ vợ một chút vẫn không quên chuyện chính của chuyến đi này.
" Tuy không muốn vợ chồng mỗi người sống một nơi, nhưng mẹ cũng thấy đó, chắc Nhược Hi chê con nghèo sợ làm mất mặt em ấy, ở một mình thì có hơi buồn nhưng biết sao giờ, chỉ có thể cố gắng kiếm tiền, nhưng trước lúc có tiền cho em ấy thoải mái vẫn là nhờ mẹ chăm sóc vậy ”
“Sao có thể chứ. Vợ chồng thì phải sống cùng nhau, con rể yên tâm ngày mai mẹ sẽ bảo nó dọn tới. Làm gì có chuyện vợ chồng mỗi người sống một nơi ” Bà thật sự rất sợ mất đứa con rể này, vừa ý hết sức.
“Nếu được vậy thì còn gì bằng, con chỉ sợ em ấy sẽ không vui thôi”
“Không không, chuyện đó để mẹ lo”
“Thế thì con cám ơn mẹ vợ trước. Thôi cũng trễ rồi mai con còn có việc. Con xin phép về. Mẹ nói với Nhược Hi một tiếng giúp con ”
“Để mẹ bảo nó đưa con xuống nhà” Tô Tú Quyên nói vừa định gọi đã bị Cố Cao Lãng ngăn lại
“Mẹ đừng gọi, bên ngoài gió lớn. Em ấy chưa khỏi bệnh vẫn nên ở trong nhà thì hơn”
“Được được, vậy con về cẩn thận ” Tô Tú Quyên nói nhìn theo bóng lưng anh, chỉ cần nghe lời này thôi bà đã hài lòng đến muốn nhảy dựng rồi.