Chọc Nhầm Lão Đại Nhiều Tiền

Chương 16: Chương 16






Dạo gần đây mẹ Hạ thỉnh thoảng lại gọi điện cho Hạ Thụy, rồi còn hỏi xem cậu có thiếu tiền không. Hạ Thụy chỉ dạy gia sư Chu Vũ Khải đến hết hè, vào năm học mới cậu đã đi tìm việc khác, gia sư cho một thằng nhóc đang cuối cấp 2.

Có việc nên không thiếu tiền, Hạ Thụy không xin tiền ba cũng chẳng xin tiền mẹ, mà tự nhiên mẹ cậu dạo này lại ngọt nhạt thế, Hạ Thụy thấy có điềm!

Đúng là cậu đoán không sai, mẹ cậu sắp tới sẽ tham dự một buổi tiệc, muốn đưa cậu đi cùng.

"Đi một mình không được hả mẹ?" - Thật lòng mà nói, Hạ Thụy không thích tham gia mấy bữa tiệc như vậy.

"Mẹ muốn đưa con đi để giới thiệu với mọi người, mở rộng mối quan hệ, sau này con làm gì cũng tiện. Hơn nữa chẳng lẽ con nỡ để mẹ đi một mình cô đơn lẻ bóng."

Hạ Thụy trầm mặc: "Bác sĩ Trần kia đâu mẹ?"

Mẹ Hạ im lặng mấy giây mới trả lời: "Bọn mẹ chia tay hơn 1 tháng nay rồi."

Hạ Thuy nghe xong lại càng không biết phải nói sao.

"Con đi cùng mẹ, nếu lần này con đi mà thấy không thích, vậy lần sau mẹ sẽ không bắt con đi cùng nữa, được không?"

Hạ Thụy thở dài, cuối cùng thỏa hiệp: "Vâng, thế con đi."

"Chiều hôm đó con qua chỗ mẹ đi, mẹ thuê người làm tóc trang điểm với cả đặt âu phục cho con rồi."

"Vâng, con biết rồi, con chào mẹ."

Hạ Thụy nghe điện thoại của mẹ xong liền nằm vật ra giường. Lần này mẹ cậu đi dự buổi tiệc toàn nhân vật tai to mặt lớn của giới kinh doanh ở thành phố A. Hạ Thụy từng đi cùng bố một lần vào hồi bé, cậu nhìn người ta luồn cúi khép nép lấy lòng mà đâm ra ghét mấy nơi như vậy.

Lăn qua lăn lại mấy vòng trên giường, Hạ Thụy chợt nghĩ, thế không biết Phùng Duệ Hiên có đi không nhỉ?

Cậu mở điện thoại lên, vào phần tin nhắn của cậu và Phùng Duệ Hiên. Tin nhắn cuối cùng là từ mấy ngày trước, Phùng Duệ Hiên gửi cho Hạ Thụy bức ảnh Bánh Bột tham gia văn nghệ ở trường mầm non.

Hạ Thụy nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng nhắn: [Sắp tới tôi phải tham gia một buổi tiệc, nghe mẹ tôi bảo là buổi tiệc của giới kinh doanh thành phố A, không biết anh có biết không?]

Rất nhanh, Phùng Duệ Hiên nhắn lại: [Tôi biết, tổ chức ở Shine mà.]

Lại thêm.

[Hôm đó cậu đi cùng mẹ à?]

Hạ Thụy: [Ừm, nhưng mà ở đó tôi không quen ai, không muốn đi.]

Phùng Duệ Hiên: [Không sao đâu.]

Hạ Thụy không hiểu câu không sao đâu của Phùng Duệ Hiên là có ý gì, nhưng cậu chỉ thả một cái icon thôi chứ không nói gì thêm.

Đến ngày đi dự tiệc, Hạ Thụy được chải chuốt, trang điểm trông như một vương tử. Bộ âu phục cắt may vừa người, da trắng, mặt nhỏ, tóc vuốt keo lên một nửa để lộ trán, trông vừa có nét trưởng thành lại vừa có chút tinh nghịch.

Cậu khoác tay mẹ đi vào sảnh chính diễn ra bữa tiệc, đã có rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào hai người.

Có người quen biết mẹ Hạ còn hỏi trêu: "Con chị làm diễn viên hả?", mẹ Hạ thì cười nói cô quá khen, còn Hạ Thụy thì căng khóe miệng ra nở nụ cười gượng gạo.

Nhưng cũng có những người không biết, lân la đến hỏi. Nếu có thiện ý thì sẽ là "Cậu này đẹp trai quá, là gì của chị?", còn không thì sẽ hỏi những câu kiểu "Chị tìm đâu ra được chàng trai đẹp trai thế này?"

Mẹ Hạ và Hạ Thụy trả lời mấy câu hỏi đó thôi cũng đủ mệt mỏi. Thỉnh thoảng mẹ Hạ gặp mấy bà bạn thì dừng lại nói đôi ba câu, lúc này Hạ Thụy sẽ tìm một chỗ nào đó để ngồi nghỉ.

Mẹ Hạ làm việc trong tập đoàn thực phẩm hơn 10 năm, chức vụ cũng cao nên hầu hết mấy vị lãnh đạo của tập đoàn Hạ Thụy đều gặp qua hết rồi. Mẹ bận nói chuyện, thế là Hạ Thụy được mấy người đó dẫn đi nói chuyện, làm quen. Thực sự thì Hạ Thụy quen người ta thật, nhưng chưa đến mức thân thiết để phải làm như vậy. Được một hồi, cậu xin phép vào nhà vệ sinh.

Đi vệ sinh xong ra rửa tay, lúc đứng trước bồn rửa, đột nhiên Hạ Thụy thấye sau lưng có người mới vào, là một người đàn ông trung niên, hình như ban nãy cậu có gặp qua, là một trong những đối tác của tập đoàn thì phải.

Vì phép lịch sự nên Hạ Thụy chào hỏi người ta một câu, thế nhưng hắn ta lại cười cười, sau đó vuốt lưng cậu một cái.

Hạ Thụy rùng mình: "Chú làm gì vậy?"

Hắn ta cười đểu: "Con trai của giám đốc Hạ xinh trai thật đấy!"

"Là con trai thật hay là gì khác nữa nhỉ?"

Hạ Thụy khó chịu cực kì: "Nếu chú muốn nói gì thì có thể ra ngoài kia nói, nhưng tôi không rảnh tiếp đâu."

Nói rồi cậu toan đi ra thì cánh tay bị kéo lại, cậu vùng vằng muốn giật ra thì khuỷu tay bị đập vào bồn rửa tay, đau điếng người.

"Chú tránh ra!"

Cậu đẩy gã đàn ông kia ra rồi mở cửa nhà vệ sinh, cậu chợt thấy bóng người quen thuộc đang đi trên hành làng, trước khi bị kéo lại, cậu đã vội gào to: "Phùng Duệ Hiên, cứu tôi!"

Ngay khi cậu bị gã đàn ông phía sau kéo áo lại, cửa nhà vệ sinh chuẩn bị đóng lại thì "rầm" một tiếng, Phùng Duệ Hiên đạp cửa đi vào.