Lần đầu tiên Hạ Thụy làm bánh, không ngờ là một phát qua luôn, cậu thậm chí còn nghĩ đến trường hợp "nổ bếp" rồi cơ. Nhưng không, ba cậu ăn thì khen khá ngon, chỉ là lỡ tay cho nhiều đường nên hơi ngọt.
Tết Trung thu, hai ba con không đi chơi đâu mà ở nhà ăn với nhau một bữa cơm, sau đó lên sân thượng ăn bánh ngắm trăng uống trà.
Hạ Thụy muốn sang ăn sinh nhật Bánh Bột, thế nhưng không muốn phá hỏng không khí hòa thuận đầm ấm giữa hai ba con nên cậu không nói gì cả.
Dạo này trời sang thu nên buổi tối hơi se lạnh, ngồi nói chuyện đến 9h, ba Hạ xuống tầng vào phòng, nói muốn nghỉ ngơi. Hạ Thụy nhìn đồng hồ, không biết giờ Bánh Bột đã ngủ chưa, nhưng tay vẫn cầm chìa khóa xe điện đi ra cửa.
Tết Trung thu mọi người ở nhà với gia đình hay sao mà đường phố cũng vắng lắm, Hạ Thụy đi cũng nhanh hơn, 15 phút đã đến khu nhà Phùng Duệ Hiên.
Nhưng cậu chợt nhớ ra khu nhà Phùng Duệ Hiên cần phải có người ở trong xác minh thì mới vào được, thế là bèn gọi điện cho anh.
"Tôi đến cổng khu nhà rồi, anh nói với bảo vệ một câu cho tôi vào nhé!"
"Đợi tôi một chút, tôi ra ngay đây."
Hạ Thụy loáng thoáng nghe thấy tiếng Bánh Bột: "Là Hạ Hạ đến ạ?" rồi tiếng Phùng Duệ Hiên đáp lại: "Ừm đúng rồi."
Chỉ một lát sau, Phùng Duệ Hiên ra cổng khu xác nhận người quen thì bảo vệ mới cho Hạ Thụy vào. Nhưng không chỉ dừng lại ở đó, anh còn cho cậu xác minh bằng vân tay luôn, nghĩa là lần sau đến cứ việc vào tự nhiên.
Hạ Thụy không chịu: "Tôi không cần đâu."
Phùng Duệ Hiên chỉ cười: "Cũng chỉ là vân tay vào cổng khu nhà thôi mà, có gì đâu."
Phùng Duệ Hiên phải cầm cổ tay Hạ Thụy kéo vào, Hạ Thụy tự nhiên bị cầm tay nên hơi ngơ ngác, xong rồi cứ thế làm dấu vân tay xong rồi!
Hạ Thụy chở Phùng Duệ Hiên bằng con xe điện của mình vào nhà anh. Vừa vào cửa đã thấy Bánh Bột mặc bộ đồ ngủ pikachu cute hết nấc reo lên: "Hạ Hạ đến rồi!"
Hạ Thụy mỉm cười tháo mũ bảo hiểm, tắt chìa khóa, xách theo một hộp bánh đi vào nhà.
"Chúc mừng sinh nhật Bánh Bột nhé!"
"Ừm, Hạ Hạ không biết con thích gì nên chưa mua được gì cả, chỉ có ít bánh Trung thu nhân đậu xanh Hạ Hạ tự tay làm, con ăn thử xem."
Lúc này Bánh Bột nhìn Phùng Duệ Hiên, thấy anh gật đầu rồi thằng bé mới nhận lấy hộp bánh, mở ra: "Con cảm ơn ạ."
Hạ Thụy hỏi: "Bình thường con không được ăn à?"
Phùng Duệ Hiên: "Không phải tôi không cho nó ăn, mà ban nãy ăn bánh sinh nhật rồi, buổi tối ăn ít đồ ngọt thôi."
"Hôm nay sinh nhật nên ngoại lệ đấy!"
Nói đến bánh sinh nhật Hạ Thụy lại nhớ ra: "Đúng rồi, còn bánh không, cho tôi ăn miếng nào."
Bánh Bột đang lấy bánh Trung thu trong túi ra liền bỏ dở, chạy vào trong bếp lấy bánh sinh nhật.
Đặc biệt để dành cho Hạ Thụy một miếng bánh to nhất!
Bởi vì sáng nay, sau khi Bánh Bột mời Hạ Thụy, cậu đã nói là không chắc có sang được không, nhưng mà sẽ cố gắng sắp xếp để sang kịp trước khi Bánh Bột đi ngủ. Cậu đùa với thằng bé: "Con để lại cho Hạ Hạ miếng bánh là được!"
Thế mà thằng bé để lại thật!
Hạ Thụy ăn bánh sinh nhật còn Bánh Bột ăn bánh Trung thu, Phùng Duệ Hiên nhìn hai người một lớn một nhỏ ăn ngon lành mà anh cũng mỉm cười theo.
Ăn bánh xong, Bánh Bột chỉ được chơi với Hạ Thụy 15 phút rồi phải lên phòng rửa tay đánh răng, chuẩn bị đi ngủ. Bánh Bột tỏ vẻ hơi tiếc nuối, Hạ Thụy xoa đầu nhóc: "Để Hạ Hạ đưa con lên phòng nhé!"
Đợi Bánh Bột đánh răng xong trèo lên giường, Hạ Thụy thơm trán thằng nhóc: "Ngủ ngon!", sau đó tắt điện ra ngoài.
Phùng Duệ Hiên vẫn đang ở phòng khách, Hạ Thụy thấy đã hơn 10h rồi, định chào anh đi về.
"Thấy thằng bé thích cậu như vậy, tôi rất vui!"
Hạ Thụy cười: "Có gì đâu mà."
Phùng Duệ Hiên: "Xung quanh chỉ có vài nhà có trẻ con nên Bánh Bột không có nhiều bạn. Sinh nhật thằng bé toàn là bạn của tôi đến dự, hơn nữa ai trông cũng nghiêm túc, Bánh Bột có vẻ không quá thích thú. May là năm nay đón sinh nhật có cậu."
Tuy là Phùng Duệ Hiên đang có ý cảm ơn cậu, nhưng thực ra trong lòng, Hạ Thụy cảm thấy Phùng Duệ Hiên cũng rất giỏi. Nhận nuôi một đứa trẻ xa lạ về, hết lòng yêu thương chăm sóc, dạy dỗ, 2 năm tuy không dài nhưng cũng đủ để thấy Bánh Bột được giáo dục tốt như thế nào.
"Anh cũng là một người ba tốt mà!"
Hạ Thụy rời khỏi nhà Phùng Duệ Hiên, cậu vừa lái xe chậm chậm vừa thỉnh thoảng lơ đãng nhìn lên bầu trời cao, hôm nay trời đẹp quá, trăng tròn thật!
Mong là đứa trẻ nào trên thế giới này cũng đều sẽ hạnh phúc, cho dù không xòe tay xin cũng được kẹo ăn, và người lớn nào cũng sẽ vui vẻ mà trưởng thành, dù cho buồn khổ thế nào đi chăng nữa, cuối cùng cũng nhất định phải hạnh phúc đấy!