Cho Vay Để Cưới

Chương 42






Ánh Hồng nắm chặt cái điện thoại trên tay, đoạn video được gửi từ máy của Đình Hạo sang đang phát ra những âm thanh và hình ảnh vô cùng biến thái khiến người coi được cảm thấy tởm lợm mắc ói. Cô ta cười trong điên dại rồi ngồi nói sảng một mình.

_ Anh được lắm Đình Hạo. Anh xem tôi là cái gì vậy hả, dám quan hệ với con chó đó rồi gửi cho tôi xem sao, thật là đê tiện mà.

Cha mẹ của Ánh Hồng đang ngủ trong phòng thì nghe thấy tiếng đồ đổ vỡ, họ giật mình tỉnh giấc rồi cả hai vùng dậy ra ngoài xem thử chuyện gì. Bọn họ ra đến ngoài thì lại bất ngờ với hình ảnh trước mắt. Mẹ của Ánh Hồng đi đến thấy cô ta đang cầm cả chai rượu lên uống thì bà ta giật lấy rồi để sang một bên, bắt đầu chửi mắng cô ta.

_ Con bị làm sao vậy hả?. Con gái con lứa đi đâu mà nữa đêm nữa hôm mới về. Đã thế còn uống rượu sáng ly nữa, muốn phá cái nhà này luôn hả gì?.

Ánh Hồng cũng đã xỉn rồi, đang bực bội chuyện của Đình Hạo lại còn bị mẹ mình mang thì cô ta càng tức tối hơn

_ Con đi đâu, con làm gì mẹ quan tâm làm chi cho mệt. Mẹ chỉ quan tâm tới công việc túi tiền của mẹ, mặc kệ con đi.

_ Mày nói thế mà nghe được hả con. Ông nhìn nó đi, cái bộ dạng này mà nhà bên Đình Hạo thấy được thì họ sẽ đánh giá như thế nào hả.

Cha của Ánh Hồng cũng thất vọng về con gái, ông ta dù thương con cỡ nào nhưng sức mạnh của địa vị, công việc kinh doanh của mình thì cô con gái này cũng không thể so sánh ngang được.

_ Mẹ con nói phải đó. Bên nhà họ mà biết được thì coi như công sức của nhà chúng ta đổ sông đổ biển.

Ánh Hồng hết chịu đựng được, cô ta gắt lên khiến hai ông bà cũng giật mình.

_ Cha mẹ thôi đi được không. Sao suốt ngày hai người cứ nghĩ đến tiền bạc rồi công việc. Hai người có nghĩ đến cảm xúc của con không hả?.

_ Uống say xỉn vào rồi nói lung tung rồi đó. Cha mẹ làm tất cả cũng vì lo cho con chứ cho ai hả?.

_ Lo cho con sao, hai người thật ra chẳng nghĩ gì cho con cả. Nếu hai người không ép con chia tay anh Mạnh để lấy Đình Hạo thì bây giờ còn đã không đau khổ nhục nhã thế này.

Cha của Ánh Hồng tức lên bởi những lời nói kia của con gái.

_ Mày thôi đi, mày là đang trách cha mẹ sao. Hai ông bà già này cố gắng làm tiết kiệm để cho ai chứ chẳng phải nghĩ cho tương lại của mày. Giờ lại quay sang trách cha mẹ.

_ Con không cần. Cái con cần là gì chả mẹ có hiểu không.

_ Cũng chỉ muốn cho mày lấy được nhà chồng tử tế giàu có để đời sau này bớt khổ như cha mẹ, vậy mà không biết hưởng giờ lại trách móc là sao hả con. Đình Hạo là người tốt, có học thức chức vụ cao lại tốt hơn gấp mấy nhà thằng Mạnh.

Ánh Hồng quăng cái điện thoại ra giữa bàn cho hai người họ. Mẹ Ánh Hồng không biết ý gì thì cô ta nói:

_ Hai người xem đi. Xem con rể quý của hai người đi.

Hai người họ cầm máy lên xem thì phải trợn tròn mắt trước những hình ảnh kia.

Mẹ của Ánh Hồng lắp bắp nói không rõ lời.

_ Cái này… chuyện này là như thế nào hả?. Đình Hạo, nó….

_ Sao, hai người hài lòng về thằng rể tương lai này không?. Chưa hết, tối hôm nay con suýt chút nữa là chết dưới tay của Bọn giang hồ đó.

_ Con nói vậy là sao?.

_ Anh ta đã bán con cho đám người giang hồ, bọn chúng suýt chút nữa là đã c.ưỡng hi.ếp con. Cũng may có Duy Mạnh đã đến cứu kịp thời.

Cha mẹ Ánh Hồng sốc trước những lời nói mà Ánh Hồng vừa nói ra. Từng lời nói uất ức của con gái cứ cuộn đi xuyên qua những tế bào của họ. Họ sốc thật sự, ba Ánh Hồng lúc này tức giận, ông ta siết chặt tay nói:

_ Đúng thật như con nói sao, không… Đình Hạo chắc không phải người như vậy đâu. Hay là thằng Mạnh nó muốn trả thù chúng ta nên đã làm vậy để đổ lỗi cho Đình Hạo.

_ Ba à, chấp nhận sự thật đi. Cả gia đình của Đình Hạo chỉ muốn lợi dụng nhà mình thôi. Con gái của ba suýt nữa thì không còn chút danh dự gì nữa rồi. Ngay từ đầu hai người ép con phải lấy anh ta giờ thì sao?.

Ba của Ánh Hồng dường như không chấp nhận được sự thật này. Ông ta càng không tin đứa con rể tương lai của mình lại làm như thế.

_ Không! Không đúng. Bây giờ nếu nhà bên đó hủy hết mối quan hệ thì công ty của nhà chúng ta coi như xong, chẳng còn gì cả. Chắc chắn là tại con cứ qua lại, dây dưa với Duy Mạnh nên họ biết họ mới làm vậy. Ngày mai chúng ta sẽ qua đó một chuyến để xin lỗi, không thể vì thế mà công ty sụp đổ được công sức gây dựng bao nhiêu lâu.

Ánh Hồng không chịu nổi ba mình nữa cô ta đứng dậy, bộ dáng xiêu vẹo cười trong điên dại.

_ Thì ra là hai người chỉ quan tâm đến lợi ích công ty. Còn danh dự cuộc sống của con thì sao hả?. Hai người vẫn muốn con đi van xin nài nỉ bọn chúng, người mà bán vợ sắp cưới của mình cho bọn biến thái kia sao?.. Hai người muốn thì tự đi mà qua nhà đó, còn con thì con sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.

Ánh Hồng nói xong thì bước những bước đi xiêu vẹo về phòng mình. Còn cha mẹ của cô ta thì bây giờ họ không khác gì đang ngồi trên đống lửa, đến ngủ cũng không yên.

Bên đây, Đình Hạo vừa kết thúc màn ân ái với cô gái kia thì đám người kia cũng hay vừa gọi cho anh ta. Đình Hạo đang nằm vừa mới ngủ mơ màng thì đã bị tiếng chuông làm cho giật mình.

_ Chuyện gì thế?.

_ Anh… anh tính làm sao đi. Tự nhiên chúng tôi lại bị liên lụy.

_ Mày đang nói chuyện gì vậy?. Nói thẳng mẹ nó đi chợ gọn.

_ Còn chuyện gì nữa. Anh bán con nhỏ đó cho bọn tôi, giữa chừng chưa chén được gì thì thằng ất ơ đó đến cứu. Rồi anh kêu bọn tôi xử nó thì từ đâu đẩu đâu đâu lại xuất hiện một con nhỏ nữa hình như vợ thằng kia đỡ, nó bị đâ.m rồi giờ không biết như thế nào nữa.

Đình Hạo vừa nghe xong thì cũng tỉnh ngủ hẳn. Anh ta nào có tin đó là sự thật, cứ nghĩ là bọn này nói xạo để lừa mình thế nhưng nào ngờ tất cả những điều đó lại là sự thật.

_ Các cậu nói thật sao?.

_ Anh nghĩ giờ này là giờ nào mà bọn tôi lại có thể đùa được. Mọi chuyện cũng từ anh mà ra, chúng tôi tìm cách trốn đây. Anh giải quyết sao thì nhanh gọn đi, còn nếu anh mà dám nói là bọn tôi thì anh cũng xác định là toàn bộ mọi người sẽ biết con trai của chủ tịch tập đoàn dầu khí lớn nhất nhì đất nước này lại rắp tâm hảm hại người khác.

_ Mày…mày tính làm gì hả?. Bọn mày dám hé lời nói gì thì tao sẽ không để yên cho đâu. Tốt nhất tìm cách trốn nhanh đi. Thằng Mạnh nó mà báo công an thì ăn cơm tù cả lũ đó.

Nói rồi Đình Hạo tắt máy ngay lập tức. Anh ta đấm tay xuống nệm khiến cô gái nằm bên cạnh cũng phải giật mình. Cô ta ngồi dậy hỏi thì bị Đình Hạo quát cho không thương tiếc.

_ Chuyện gì kệ tôi. Em hỏi nhiều làm gì, em tốt nhất im lặng đi không đừng trách tôi.

_ Anh làm em sợ đó. Tự nhiên lại quát em, anh đã làm ra chuyện gì sao?.

_ Tôi đã bảo đừng hỏi nhiều mà. Biết quá nhiều cũng không tốt.

_ Em quan tâm anh em mới hỏi chứ bộ.

Cô gái kia khóc lóc ủy mị. Đình Hạo đang tức giận, lòng dạ thì lo lắng không yên mà gặp cảnh khóc lóc này nữa thì bực bội thêm. Anh ta nói.

_ Ngủ đi, tôi về đây.

Đình Hạo đứng dậy nhặt áo quần vương vãi trên sàn rồi mặc vào chỉnh tề . Sau đó rời khỏi khách sạn ngay lập tức lái xe trở về nhà

***

Tại bệnh viện, trong phòng bệnh một cô gái nhỏ nhắn đang nằm trên giường , nét mặt nhợt nhạt vì vừa trải qua một ca phẫu thuật nghiêm trọng. Duy Mạnh đang giặt khăn ấm để lau người cho Thuỳ Dương, bà Lan thì về nhà nấu cháo để hờ lúc nào Dương tỉnh là có ăn, cho cả Duy Mạnh. Bà chỉ muốn tự mình nấu cho con dâu ăn sẽ đủ chất và đảm bảo vệ sinh hơn. Duy Mạnh vừa lau vừa thủ thỉ từng lời.

” Em lúc nào mới tỉnh đây Dương đã hơn một đêm rồi đó, dậy đi học nào. Em đúng là đồ heo lười ham ngủ quá nhé. Không chịu dậy mà đến trường là sẽ bị phạt đấy nha”

” Vợ mà không chịu dậy nữa là anh sẽ cộng số nợ lên gấp đôi đấy nhé, à không gấp 10 luôn để em phải trả cho anh cả đời. Nào.. dậy đi. Anh đùa thôi chứ toàn bộ tài sản tiền bạc của anh giờ đều thuộc về em, muốn tiêu muốn làm gì cho ai anh đều đồng ý cả. Anh xin em dậy đi, nằm thế này không ai nói chuyện với anh, anh buồn lắm. “

….

” Dậy đi rồi anh cho đi du lịch, chúng ta sẽ đi nước ngoài em chịu không?. Đưa cả mẹ với cậu Huy với bà ngoại đi luôn nha. Nào em chán thì chúng ta sẽ về. Em còn nhiệm vụ chưa làm nữa đó, anh muốn có những đứa con xinh đẹp như em, giỏi tán gái như anh.”

Duy Mạnh cứ ngồi thao thao bất tuyệt như thế, nhưng cơ thể kia vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Chắc là thuốc gây mê vẫn còn nên Thuỳ Dương vẫn nằm đó như đang ngủ một giấc ngon.

Anh cũng đã cho Minh Thiện làm đơn gửi lên công an để điều tra và làm rõ về vụ việc đám người kia. Tuy đang chăm sóc cho vợ nhưng anh lại nhanh chóng muốn những kẻ đã gây chuyện làm bị thương vợ mình phải chịu mọi hình phạt trước pháp luật

Lúc này ông Minh với bà Xuyến vừa đi đến, thấy số phòng thì hai người đi đến. Gõ cửa rồi bước vào.

_ Con bé vẫn chưa tỉnh à?

Duy Mạnh thấy hai người họ đến thì chào, anh trả lời.

_ Chưa ba. Chắc còn tác dụng của thuốc gây mê nên vẫn chưa tỉnh. Mà sao ba biết mà đến?.

_ Mẹ con mới sáng sớm đã gọi báo. Con đã ăn gì chưa?.

_ Con ăn rồi. Hai người ngồi đi.

Bà Xuyến lúc này mới nói nhưng mà lại không có duyên cho lắm.

_ Con Dương nó lâu tỉnh như thế thì lỡ có chuyện gì không nhỉ, hay có khi nào không tỉnh lại được không.

Vừa dứt lời thì bà ta nhận ngay một cái lườm sắt bén của Duy Mạnh, thật tình không ai vô duyên như bà ta.

_ Dì nói vậy mà nói được sao?. Vợ tôi sẽ tỉnh lại, đến đây để thăm thì được chứ đừng trù rủa người ta như thế. Mà dì không nói được câu gì tốt lành thì tốt nhất là nên im lặng đi.

Bà Xuyến bị Duy Mạnh nói thẳng cho thì quê, khuôn mặt bà ta sượng xuống nhất thời cứng họng không nói được gì.

Ông Minh dù không thích cô con dâu này lắm nhưng tự nhiên vợ hai mình lại nói thế trong lúc này thì ông ta không thể nào bênh được. Vội trách.

_ Em nói gì kì vậy?. Con bé nó sẽ tỉnh thôi, em làm như nó bị thương nặng lắm ảnh hưởng tới não mà không tỉnh.

_ Thì em chỉ lo lắng nên mới nói vậy thôi chứ đâu có ác ý gì mà hai cha con anh nói ghê vậy.

_ Dù sao thì cũng không nên nói thế. Con nó lại lo thêm.

_ Được rồi không nói thì không nói. Làm quá hà. Em đi ra ngoài chờ là được chứ gì.

Bà Xuyến nói xong thì quay lưng đi ngay không chờ ông Minh nói gì nữa. Dù cho cưng chiều thế nào nhưng lần này thì hành động đó của bà ta cũng không khỏi khiến ông Minh thất vọng. Duy Mạnh cũng chẳng biết phải nói lời nào nữa cho vừa với bà Xuyến.

Hai người đó ở một lúc thì bà Lan cũng đến, bà ấy nhìn thấy bà Xuyến ở ngoài hành lang một mình thì ngạc nhiên.

_ Cô làm gì ở đây?.

_ Không thấy hay sao mà chị hỏi vậy. Tôi đến thăm vợ thằng Mạnh cũng không được hay sao.

_ Mắc cười, cô tốt ghê luôn nhỉ đi thăm người ta mà đứng ngoài này lại bảo đi thăm.

_ À thì… trong đó ngột ngạc nên tôi ra đây có được không.

Bà Lan cũng không muốn nói nhiều với bà Xuyến nữa, người mà bà đã không ưa thì thở thôi cũng thấy ghét. Nhớ lại lần trước bị bà ta đổ oan cho lần này bà không muốn mình bị oan vô cớ vậy nữa nên không thèm trả lời gì nữa mà bỏ đi vào trong phòng bệnh.

Bà Lan đi vào trong thì thấy ông Minh. Bà mới ngỡ ra là hai người đi cùng nhau. Ông Minh cũng hỏi han bà ấy.

_ Bà mới tới, bữa giờ từ viện trở về

Ông Minh không muốn ở lại rồi hai người phụ nữ đụng mặt nhau lại phiền phức thêm. Nên ông nói:

_ Ba về đây, lúc nào con bé tỉnh thì báo ba nha.

_ Vâng.

_ Mà bên công ty có cần ba giúp gì không?. Chứ con ở đây thì sao quản được.

_ Không cần đâu, con giao cho Minh Thiện rồi.

_ Ừ thế thôi, ba về còn qua công ty, hai mẹ con ở lại nha.

_ Dạ.

Ông Minh đi rồi thì bà Lan mới múc cháo ra cho Duy Mạnh ăn, rồi anh có điện thoại của Minh Thiện.

_ Sếp à, anh còn ở bệnh viện không có tài liệu em cần chữ kí.

_ Cậu đang ở đâu?.

_ Em đang ở gần bệnh viện thôi.

_ Ừ, thế cậu qua đi.

Vừa nói xong thì Duy Mạnh nghĩ lại cũng có một chút, anh cũng cần phải về công ty có chút chuyện cần giải quyết. Minh Thiện chưa kịp tắt thì Anh nói gấp.

_ Cậu không cần đến đâu cứ ở công ty đi dù sao tôi cũng cần về có chút việc. .

_ Dạ OK anh.

Duy Mạnh tắt máy rồi quay sang nhờ vả mẹ mình chăm Thuỳ Dương để anh về công ty có việc. Bà Lan thấy con trai mệt mỏi thì cũng xót lắm nhưng giờ công ty rồi quán bar nữa, anh không lo thì ai lo bây giờ.

Duy Mạnh rời khỏi bệnh viện, vừa ra khỏi cổng thì anh gọi cho Đức Hải để nhờ anh đến giúp mình chút việc. Đức Hải thấy Duy Mạnh gọi thì anh ta ngạc nhiên. Liền bắt máy lên rồi hỏi:

_ Hôm nay cậu hai lại có hứng tìm cậu ba à?.

_ Có chút chuyện cần cậu giúp đây.

_ Có việc gì thế anh?. Anh đang ở đâu em qua liền.

_ Đến công ty tôi đi. Chuyện này tôi nghĩ cậu có thể .

_ OK anh. 15 phút.

Đức Hải tắt máy, rồi lấy áo khoác sau đó xuống lấy xe rồi chạy như bay đến chỗ công ty Duy Mạnh. Khi Đức Hải đến công ty rồi thì chẳng thấy Duy Mạnh đâu, Minh Thiện cũng đang đứng chờ sếp mình ở cửa ra vào nhưng lại chẳng thấy anh xuất hiện.

Duy Mạnh bên đây khi vừa lái xe ra đi được một đoạn kết thúc cuộc nói chuyện với Đức Hải xong thì anh cũng phát hiện ra một điều bất thường ở phía sau xe của mình.