Cho Vay Để Cưới

Chương 35





Câu nói vừa dứt thì tất cả bọn họ đều quay lại và thấy Duy Mạnh với tôi đang đứng gần đó. Tôi lễ phép chào mọi người.
_ Con chào ba, mẹ. Chào dì.
Ông Minh chỉ “ừ” một tiếng chẳng mặn chẳng nhạt rồi hỏi Duy Mạnh.
_ Vừa nãy con nói vậy là sao?. Con nói như thế ý cho rằng ba không biết phân biệt đúng sai vu oan cho mẹ con sao?.
_ Đúng là như vậy. Mẹ con đang bệnh, bà cũng không hơi sức nào mà ăn thua với những người như thế. Ba có chứng kiến tường tận từ đầu cho đến cuối không mà ba lại nói mẹ con.
_ Con…
_ Ba có chính mắt thấy mẹ đẩy bà ta ngã không hay là người nào đó lại tự mình hại mình để nhằm hãm hại người khác.
_ Duy Mạnh con nói gì vậy. Dì con không lẽ lại đi làm chuyện đó.
_ Có làm hay không thì trời biết đất biết. Nếu như không thấy từ đầu đến cuối thì cũng đừng vội phán xét mẹ con. Con không bênh bỏ ai cả nhưng ba là người đàn ông, đứng ở giữa thì phải suy xét cho kĩ.
Bà Xuyến vẫn giả vờ cố tỏ ra là mình lương thiện, nhận hết mọi lỗi sai về mình. Bà ta trưng ra cái nét mặt thảm thương,uỷ mị mà kéo tay áo ông Minh.
_ Anh à, anh đừng trách ai hết. Lỗi là của em, do em. Em tự làm mình té.
_ Em không phải như thế. Không làm gì sai thì không sợ.
_ Em xin lỗi chị, xin lỗi mình vì em đến đây làm phiền chị nghỉ ngơi.
_ Em đừng nói vậy. Rõ ràng em đâu có làm gì.
Bà Lan thấy một màn trước mắt mà bà không thể chứng kiến thêm được nữa. Liền cắt ngang lời bọn họ.
_ Đủ rồi. Hai người đừng ở đây rồi diễn cảnh tình cảm thêm nữa, muốn diễn thì về nhà tự diễn cho nhau xem đi.
Lúc này tôi thấy mẹ chồng mình đang mất bình tĩnh, sắc mặt không tốt thì chạy đến đỡ lấy bà rồi hỏi han.
_ Mẹ có sao không ạ?.
_ Mẹ thấy hơi mệt, con dìu mẹ về phòng đi
_ Vậy con dìu mẹ về phòng trước nhé.
_ Ừ.
Tôi quay lại chào mọi người rồi nói với Duy Mạnh.
_ Mẹ mệt nên em dìu mẹ về phòng trước nhé.
_ Ừ em đi trước đi tí anh vào.
Tôi chào mọi người rồi dìu mẹ chồng đi về phòng, bây giờ chỉ còn lại Duy Mạnh với hai người kia. Duy Mạnh nhìn ông Minh với bà Xuyến rồi lên tiếng nói.
_ Con báo cho ba để ba đến thăm mẹ con cho có tình có nghĩa, chứ không phải để ba đến đây chì chiếc trách móc mẹ con. Còn dì nữa, tôi cũng nói cho dì biết dì gỡ bớt cái mặt nạ đó xuống đi, mang nhiều thế không nặng à. Ở đây là bệnh viện chứ không phải rạp chiếu phim mà dì diễn.
_ Con… sao con lại nói dì như thế. Dì chỉ là quan tâm mẹ con nên mới đến thăm.
_ Thôi thôi. Cảm ơn lòng tốt của dì.
Ông Minh thấy Duy Mạnh nói chuyện với vợ mới mình như thế thì ông vội quát.
_ Duy Mạnh con ăn nói cho đàng hoàng, dù sao cũng là vợ của ba thì cũng như là mẹ của con.
_ Ấy khoan. Con nhắc lại với ba con chỉ có một mẹ. Mẹ con là Thu Lan chứ không phải Kim Xuyến.
_ Con… con …
Ông Minh tức giận chỉ thẳng tay vào mặt Duy Mạnh mà nói không nên lời. Nhưng đó chính là sự thật, thường sự thật thì hãy mất lòng. Không đứa con nào lại đi nhận người đã cướp chồng của mẹ ruột mình làm mẹ cả. Chuyện đó là không thể nào.
_ Thôi con vào xem mẹ thế nào đây. Hai người về đi.
Duy Mạnh quay đi được mấy bước thì nhớ lại chuyện lúc nãy anh thấy tay với trán vợ mình bị sưng đỏ lên. Hỏi ra mới biết là do Thanh Thúy cố ý gây chuyện. Anh liền quay lại nói.
_ À còn chuyện này nữa. Dì nên dạy lại con gái của mình, tôi cảnh cáo một lần cuối nếu như Thanh Thúy còn gây khó dễ hay kiếm chuyện làm vợ tôi bị thương như hôm nay thì tôi sẽ không tha cho dễ dàng đâu.
Duy Mạnh nói xong thì quay về phòng bệnh của mẹ mình. Lời nói kia của anh cũng khiến cho ông Minh với bà Xuyến ngơ ngác vì không biết Thanh Thúy đã làm gì Thuỳ Dương. Lúc này hai người họ cũng đi về ngay mà không ở lại đó nữa.
Tôi đưa mẹ chồng lên phòng một chút thì Duy Mạnh cũng lên tới. Anh thấy lo cho bà nên đã nhờ cô y tá vào đo lại huyết áp. Cũng may là chỉ xuống nhẹ. Đến đầu giờ chiều thì bác sĩ cũng vào khám và kiểm tra lại thì cũng cho mẹ chồng tôi xuất viện về nhà. Thời gian này bà sẽ ở lại bên nhà với hai vợ chồng tôi. Về đến nhà tôi vào dọn phòng còn trống cho bà.
Duy Mạnh buổi chiều có cuộc họp ở công ty nên chỉ có hai mẹ con tôi ở nhà, lúc này mẹ chồng tôi mới hỏi:
_ Con với Duy Mạnh dạo này sao rồi?.
_ Bọn con vẫn ổn mẹ ạ.
_ Thế là mẹ yên tâm rồi. Mẹ biết hai đứa kết hôn không phải vì tình yêu, nhưng nếu như cuộc đời đã đưa hai đứa đến với nhau thì cố gắng vun đắp để tạo nên hạnh phúc con nhé.
Tôi nghe những lời mẹ chồng dặn dò mà cảm thấy trong lòng ấm áp lạ thường. Lần đầu gặp mặt bà tôi cứ nghĩ là bà mẹ chồng này chắc cũng khó tính thế nhưng bây giờ thì tôi đã thay đổi cách nhìn về bà. Thật sự xúc động với những lời bà nói ra mà hiếm có nhiều bà mẹ chồng nào có thể vun vén an ủi con dâu mình như thế này. Tôi nắm lấy tay bà rồi muốn tâm sự nói ra cùng bà:
_ Dạ mẹ. Thật ra thì chúng con lấy nhau chắc mẹ cũng nghe được lý do vì sao. Ban đầu mẹ không biết đó chứ con sợ anh Mạnh sẽ đối xử không tốt với con. Nhưng dần dần thì con thấy anh ấy tốt, con chỉ hy vọng anh sẽ thương con.
_ Thằng Mạnh tuy bề ngoài nhìn nó cứ lạnh lùng ít nói, mà trong lòng thì rất tình cảm biết lo biết nghĩ cho người khác.
_ Dạ. Mà mẹ cho con hỏi chút nhé.
Bà Lan nhìn tôi chẳng biết là tôi muốn hỏi gì, bà nói:
_ Có chuyện gì hả Dương?.
_ Dạ con… con chỉ muốn hỏi là mẹ không chê con nhà nghèo lại mồ côi chứ ạ?.
Bà Lan nghe xong thì phì cười, bà không nghĩ con bé này nó lại hỏi thẳng thắn như vậy. Bà Lan nhẹ nhàng ôn tồn đáp.
_ Sao mẹ lại chê được. Mẹ không quan tâm rằng gia cảnh con nghèo hay giàu. Con mồ côi đã là thiệt thòi cho con rồi. Cái mẹ quan tâm và cần ở con là con biết chăm lo vun đắp cho gia đình nhỏ của mình cũng như là con trai của mẹ.
_ Dạ. Con chỉ sợ mẹ không thích con.
_ Con biết không , mẹ không đánh giá con người về mặt gia cảnh học hành hay là ngoại hình xinh đẹp mà mẹ chỉ cần một cô con dâu biết kính trên nhường dưới. Yêu thương chồng con. Chỉ cần thái độ của con tốt thì ai cũng sẽ quý mến, hiểu không?.
_ Dạ. Con biết rồi mẹ. Con cảm ơn mẹ nhiều.
_ Sao lại cảm ơn. Mà chiều nay con nghỉ hay là mẹ con mình đi mua sắm đi.
Tôi định đồng ý với bà, cũng muốn hai mẹ con có thời gian tiếp xúc nhau nhiều hơn thế nhưng nghĩ lại bà mới ra viện đi nhà thì sợ ảnh hưởng sức khỏe. .
_ Nhưng mẹ vẫn còn đang mệt mà. Hay để bữa nào mình đi cũng được nha mẹ.
_ Ừ thế cũng được. Vậy mai mốt gì mẹ con mình đi.
Tôi cũng không nghĩ rằng mình lại có phước phần thế này, cứ ngỡ đâu phen này gặp mẹ chồng thì xong đời ai dè lại là may mắn.
Buổi tối hôm ấy, cả ba người chúng tôi ăn cơm xong thì ra ngồi xem tivi. Lúc này là mẹ chồng tôi có điện thoại. Người gọi đến là chồng hiện tại của bà. Thấy hai ông bà nói chuyện, ông ấy luôn hỏi han bà hết ăn uống gì chưa rồi dặn bà uống thuốc đầy đủ. Nghe như thế thì tôi biết ông ấy thương bà nhiều lắm. Hai người họ đang nói chuyện thì ông Vĩnh mới bảo.
_ Em ráng chờ hai ba hôm nữa anh về nha.
_ Vâng. Anh cứ lo công việc đi.
_ Ừ thế Duy Mạnh đâu rồi em.
Bà Lan nhìn đến Duy Mạnh, anh đang xem chăm chú thì bà lay tay nói nhỏ : ” Ông ấy muốn gặp con.”
Duy Mạnh nhìn bà rồi sau đó cũng cầm điện thoại nói chuyện. Anh đi ra đứng chỗ cửa sổ.
_ Alo.
_ Duy Mạnh à con. Sao rồi hai vợ chồng vẫn tốt chứ.
_ Vẫn ổn ạ.
_ Ừ. Công ty con dạo này có nhiều dự án không?. Có cho ra mắt sản phẩm gì không?. Có gì khó khăn cứ nói với ta nhé.
_ Dạ. Cũng có nhiều, sắp tới sẽ cho ra mắt sản phẩm kem dưỡng da 3 trong một cho nữ.
Duy Mạnh thật ra cũng quý ông Vĩnh, không chỉ vì cách đối xử của ông với mẹ anh tốt. Mà còn vì anh cảm thấy ở ông có một thứ tình cảm gì đó ông luôn dành cho anh. Tuy quan tâm lo lắng nhưng là đàn ông, Duy Mạnh cũng khó mà bày tỏ như con gái. Lần này anh chần chừ muốn ngỏ một câu hỏi thăm nhưng lại lúng túng mãi không thành lời. Sau cùng anh mới hỏi:
_ Dượng vẫn khỏe chứ?.
Ông Vĩnh hồi nào giờ từ khi tiến đến với bà Lan thì đây có lẽ là lần đầu tiên nghe Duy Mạnh hỏi thăm như thế. Ông mừng mà cười vui vẻ trả lời.
_ Ta khỏe. Ta khỏe. Cảm ơn con.
_ Không có gì đâu ạ.
_ Ừ. Thế thôi con ngồi chơi với mẹ đi. Hẹn con ít hôm nữa chúng ta sẽ làm vài chén nhỉ.
_ Dạ. Dượng nghỉ ngơi.
Ông Vĩnh tắt máy rồi thì Duy Mạnh cầm điện thoại lại cho bà Lan. Mẹ anh thấy anh nói chuyện lâu thì hỏi:
_ Hai người nói gì lâu vậy?.
_ Có gì đâu mẹ. Hỏi thăm công việc sức khỏe thôi.
_ Ừ. Ông ấy ở bên đó không có mẹ không biết có tự lo được không.
_ Có giúp việc mà mẹ lo gì. Mà mai mẹ có muốn đi đâu không?.
_ Mai con cứ đi làm đi, mai mẹ chờ Dương đi học về thì hai mẹ con đi mua sắm.
_ Vậy cũng được ạ. Ra ngoài cho thoải mái. Sẵn tiện cho vợ con biết luôn.
Bà Lan nghe thế mới trách anh.
_ Rồi nếu như không có bà già này thì anh định không cho vợ anh biết gì luôn nhỉ. Dắt nó lên đây thì ít ra cũng phải dẫn nó đi đây đi đó.
_ Con cũng nhiều việc quá nên…
_ Việc gì thì việc chứ. Lúc nào cũng có lý do.
Duy Mạnh bị mẹ mắng thì anh nhìn tôi ánh mắt cầu cứu. Tôi định bình nói đỡ cho vì hai đứa đều bận, một người đi đi làm còn người thì đi học, thời gian mới cưới cũng không lâu tình cảm thì cũng mới tiến triển gần đây. Nhưng tôi phải trêu anh một chút mới được, tôi nhìn đến mẹ chồng ánh mắt buồn sụp xuống.
_ Mẹ nói đúng đấy ạ, anh Mạnh toàn bảo bận đi sớm về tối. Đem con lên đây xong bỏ giữa chợ.
_ Đấy mẹ nói không sai mà.
Duy Mạnh bị tôi nói xấu thì anh nhất thời không biết phản kháng làm sao.
_ Ơ… em…
Tôi cũng không phải thù dai nhưng muốn kiểm chứng xem ảnh sẽ như thế nào. Nhớ lại chuyện của anh với Ánh Hồng tôi muốn dùng một phép thử.
_ Mẹ còn chưa biết đấy. Vừa mới cưới vợ xong đã có tình cũ gọi đến uống rượu chung. Mà con thì đâu có nói được, con biết mình nhà nghèo lại không xinh đẹp giỏi giang làm sao mà hấp dẫn được anh. Anh đi tìm của lạ cũng phải.
Cả anh và mẹ chồng tôi hết sức ngạc nhiên. Duy Mạnh bị tôi bán đứng thì anh vội chối cãi.
_ Thuỳ Dương, em được lắm. Mẹ à mẹ đừng tin lời vợ con, hôm đó chỉ là Ánh Hồng say quá nên bạn cô ấy gọi con đến giúp đỡ thôi.
_ Cái thằng trời đánh. Thế nó gọi là con phải đi à, để vợ một mình ở nhà rồi đi thế mà được sao.
_ Nhưng còn đi rồi con về mà, con chỉ đến xem thế nào rồi gọi taxi cho cô ấy về.
_ Thật không?.
_ Mẹ phải tin con trai của mẹ chứ. Mà mẹ với vợ con hai người hùa vào để bắt nạt con. Mẹ có phải là mẹ con không vậy?.
Bà Lan lúc này mới cầm tay tôi rồi nhìn anh nói:
_ Anh là con tôi, Dương là con dâu thì cũng là con tôi. Anh liệu mà đối xử với nó đấy. Thôi mẹ mệt rồi mẹ đi nghỉ đây, hai đứa đi ngủ sớm đi.
Thấy mẹ đi rồi tôi mới cười lêu lêu anh. Duy Mạnh đang định đến trả đũa tôi thì mẹ chồng đi rồi nhưng vừa tới cửa bà liền quay lại nói.
_ Nhanh có cháu để tôi còn bế bồng đấy.