Cho Tôi Ngủ Thêm Chút Nữa

Chương 59






Edit: LazyGirl.
——————
Trên đường đến nơi thi đấu, Chu Lệnh Hành nhận được điện thoại của chị gái.
Chờ cho bên kia xổ một tràng, anh mới phục hồi lại tinh thần, Chu Lệnh Hồi lại lần nữa bắt gặp bồ ngoại tình.
Chu Lệnh Hồi với anh không giống nhau, từ nhỏ chị ấy đã được nuôi dưỡng như một đứa con trai, bởi vì anh khăng khăng muốn chơi game nên chị ấy bị buộc phải chuyển chuyên ngành. Mặc dù chị có vẻ vô tâm không tim không phổi, nhưng mỗi khi thất tình sẽ khóc như một đứa trẻ 200 cân.

Sau khi nghe chị ấy lải nhải cả một đoạn đường, sự kiên nhẫn của Chu Lệnh Hành gần như biến mất lúc vừa đến nơi thi đấu.
Anh xoa xoa mi tâm, "Sao mà tên bạn trai nào của chị cũng ngoại tình hết vậy? Chị chuyên thu thập tra nam à?"
"Bọn họ ngoại tình không lẽ là vấn đề của chị?" Chu Lệnh Hồi nức nở nói, thanh âm không hề thấp, "Chị gái của em đáng thương như vậy mà em còn không kiên nhẫn! Đừng tưởng là chị không nghe ra!!"
Anh bình tĩnh mím môi, "Hôm nay chị được nghỉ à?"
"Đúng vậy, bị cái tên vương bát đản kia làm cho lâm bệnh." Chu Lệnh Hồi hít hít mũi.
Nhìn thấy ánh mắt không vui của Thẩm Giai Niên, Chu Lệnh Hành thở dài, "Em phải thi đấu rồi, lát nữa nói chuyện sau."
"Chị đã như vậy mà em còn nhớ đến thi đấu!!" Cô dừng một chút lại nói, "Em đối xử với bạn gái nhỏ kia cũng thế này? Em ấy chịu được?"
"Ừm." Nhắc đến Tô Hành, khóe miệng Chu Lệnh Hành kéo ra một vòng cung rất nhẹ.
Anh nghĩ là cô có thể chịu đựng được.
Người phụ nữ bên kia âm thầm trợn mắt, "Bạn gái của em đang ở bên cạnh? Để chị nói chuyện với em ấy hai câu xem nào."
"Cô ấy ở căn cứ, em lên thi đấu cái." Chu Lệnh Hành nói xong liền cúp điện thoại.
Mỗi lần gọi điện khóc lóc kể lể kiểu này, lúc nào cũng kết thúc bằng một một trận mắng nhiếc của Chu Lệnh Hồi.
Suy nghĩ xong, anh cầm lấy điện thoại, ấn nút tắt máy, phòng hờ Chu Lệnh Hồi gọi lại.
Lúc này mới an tâm cất bước lên sân thi đấu.
Thẳng cho đến khi bên kia truyền đến âm báo bận, Chu Lệnh Hồi mới biết mình đã bị cúp máy.

Cô nhíu mày, tức muốn hộc máu ném di động đi, mặc dù điện thoại bị ngã xuống chăn bông, nhưng vẫn phát ra âm thanh to muốn nghẹt thở.
Một lúc lâu sau, cô chợt nhớ tới lời Chu Lệnh Hành vừa mới nói trong điện thoại.
Hắn vừa mới nói... em dâu đang ở trong căn cứ?
Trong lòng âm thầm quyết định, thay quần áo rồi hướng đến gara.
Nếu hắn không bồi em ấy, lần sau có muốn tìm vợ cũng không có mà tìm.
Do đó nên mới có một màn này.
Tô Hành nằm nhắm mắt vùi đầu vào chăn bông ở lầu hai, trong khi Chu Lệnh Hồi thì đứng ngơ ngác dưới tầng một.
Sau khi nhấn chuông cửa được 5 phút, cô dừng lại, bước xuống vài bước, ngựa quen đường cũ chạy đến chỗ nhân viên gác cổng.
Tô Hành đem chuông cửa làm thành bài hát ru ngủ, đầu óc đang dần lâm vào hôn mê.
Ai ngờ vừa muốn ngủ say, bài hát ru ngủ đã không còn, cơn buồn ngủ thoáng chốc tan thành mây khói.
Xoa xoa gương mặt đau đớn vì vùi quá sau vô chăn bông, Tô Hành xoay người bước xuống giường.
Mũi chân vừa mới chạm đất, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân khiến cô khựng lại.
Trộm?!
Tiếng bước chân ngày càng gần, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng cô.
"Bùm bùm bùm ——”
Có tiếng gõ cửa.
Cô thả lỏng chân mày.
Ăn trộm sẽ không bao giờ có vụ gõ cửa.
Vì thế, cô choàng áo khoác rồi ra mở cửa.
Mặc dù đã nghe lão phu nhân ở nhà nhắc đến Tô Hành, nhưng Chu Lệnh Hồi không khỏi lắp bắp kinh hãi khi nhìn thấy người thật.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, đôi mắt ngấn nước, tương xứng với thần sắc lãnh đạm.

Hơi thở cấm dục ập vào khiến lòng cô muốn say, vừa vặn phù hợp với khẩu vị của cô.
Hai mắt Chu Lệnh Hồi tỏa sáng, vẫy tay trước mặt cô, "Chào em gái, chị là Chu Lệnh Hồi, chị gái của Lệnh Hành."
Tô Hành bị hai chữ "chị gái" làm cho kinh ngạc, lúc này mới cười với cô ấy, "Chào chị, em có nghe anh ấy nhắc qua."
Ngay từ cái nhìn đầu tiên sau khi mở cửa, cô đã có thể suy đoán ra được thân phận của người này từ đôi lông mày mơ hồ quen thuộc, trong lòng không khỏi thở dài, người nhà này trông quá giống nhau.
Không giống như gia đình cô, cô cùng với Tô Mang không hề giống nhau chút nào.
Nghĩ đến Tô Mang, ánh mắt của cô tối sầm lại, quay sang nói với Chu Lệnh Hồi, "Anh ấy đang thi đấu, ước chừng phải một lúc nữa mới trở lại. Hồi nãy chị ấn chuông cửa hả? Sao lại không nói với em một tiếng?"
Nhắc đến Chu Lệnh Hành, Chu Lệnh Hồi không khỏi bực bội, xua xua tay, tự nhiên bước đến gần bàn máy tính của Tô Hành ngồi xuống, hoàn toàn không hề coi mình là khách.
Vừa đi vừa nói, "Chị không có đến tìm hắn, nhắc tới lại phát bực!! Chị vừa mới thất tình nên tìm hắn đến an ủi, mới nói có vài phút liền nói muốn thi đấu, sau đó quả quyết cúp máy."
Tô Hành bật cười, ngoại trừ ngoại hình giống nhau thì tính cách khác nhau một trời một vực.
Nghĩ nghĩ, cô quay về giường ngồi xuống, "Nhưng hôm nay đúng là anh ấy có một trận thi đấu." Còn không quên nói giúp Chu Lệnh Hành vài câu.
Chu Lệnh Hồi bĩu môi, "Thôi đi, chị còn không biết hắn, cái chiêu tắt máy này là để đối phó với chị. Chị gái của hắn bị lừa, hắn quan tâm chưa đến hai câu, chỉ nhớ đến việc thi đấu."
Tô Hành cũng không nói gì, cô cũng không thể trả lời những vấn đề này.
Nhưng cuộc trò chuyện vẫn chưa hề có dấu hiệu hạ nhiệt, Chu Lệnh Hồi đánh giá Tô Hành một lúc, chớp mắt nhìn cô, "Em cùng với hắn tiến triển đến bước nào rồi? Khi nào mới công khai??"
Cô thậm chí còn có thể nhìn thấy tia sáng đang lóe lên trong mắt của Chu Lệnh Hồi, một ánh mắt như sói nhìn cừu.
Thấy cô im lặng, Chu Lệnh Hồi chỉ đơn giản nhấc chân ngồi xuống bên cạnh Tô Hành, "Nói trước cho chị biết một chút đi, sút gôn thành công chưa?"
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Tô Hành thở dài lần hai trong lòng.
Mặc dù cô cũng có tưởng tượng đến bước thứ ba, nhưng vẫn không thể chịu nổi những câu nói của Chu Lệnh Hồi.
Trước đó, hai người ở chung với nhau hơn một tháng, nhiều nhất cũng chỉ là ôm hôn nhau ngủ.
 Chỉ nhìn mà không ăn được, đây đúng là muốn phạm tội mà.
Tô Hành còn chưa kịp nói, Chu Lệnh Hồi che miệng cô lại, sắc mặt trở nên uể oải, "Quên đi, em vẫn là không nên nói nữa. Chị vừa mới chia tay, không muốn ăn cẩu lương."
Tô Hành nhướng mày, nhẹ nhàng lấy tay của Chu Lệnh Hồi xuống, Em cũng không có cẩu lương để đút cho chị ăn."
Chu Lệnh Hồi sửng sốt, nhanh chóng hiểu được ý tứ của Tô Hành.
Dựa trên nhiều năm kinh nghiệm của cô, cô có thể kết luận rằng biểu tình của Tô Hành đang ẩn chứa một tia thất vọng.
Sau đó Chu Lệnh Hồi không ngừng cười to, "Ha ha ha ha, em đang thất vọng sao?!"
Tô Hành cũng không hề giấu giếm, cô quả thực có chút thất vọng, không còn cách nào khác đành phải nói, "Rõ ràng như vậy sao?"
"Có một chút ha ha ha ha." Chu Lệnh Hồi cười ra nước mắt.
Bọn họ tìm thấy kho báu ở nơi nào vậy.
Cô gái này không hề có sự ngượng ngùng của một người con gái đang yêu, bị vạch trần cũng không đỏ mặt.
Với tính cách này, nếu đổi lại cô là nam, chắc chắn sẽ mê muội cô gái này.
Sau một trận ầm ĩ này, khoảng cách giữa hai người cũng kéo gần lại không ít.
Tô Hành cùng Chu Lệnh Hồi hàn huyên trên giường, mặc dù hầu hết đều là Chu Lệnh Hồi nói, còn Tô Hành thì nghe, nhưng hai người họ trông rất hòa hợp, tựa như hai người bạn cũ đã quen biết từ lâu.
Ngay khi Tôn Hòa cùng mọi người vừa mới trở lại căn cứ, liền nghe thấy tiếng cười truyền đến từ trên lầu, dừng lại nhìn nhau, căn cứ có khách?! Rõ ràng đây không phải là thanh âm của Tô Hành.
Chỉ có Chu Lệnh Hành nghe thấy tiếng cười quen thuộc này, huyệt thái dương không khỏi nhảy dựng.
Không biết vì sao, anh lại có một dự cảm không lành.
Quả nhiên, trên lầu nghe thấy động tĩnh liền nhanh chóng nhảy ra ngoài.
Người khởi xướng còn vui vẻ vẫy tay với anh, "A Lệnh về rồi à."
Chu Lệnh Hành cố gắng kìm chế xúc động, giọng nói trầm xuống, "Sao chị lại tới đây?"
"Tại sao chị không thể tới?? Hơn nữa," cô đắc ý nhìn cô gái đang đi ra khỏi phòng, "Chị cũng không phải đến thăm em."
Tô Hành đứng phía sau Chu Lệnh Hồi, nghiêm túc gật đầu với anh, "Chị ấy đến tìm em."
Chu Lệnh Hành nghe vậy không khỏi nhướng mày.
Đây là sao, vừa mới gặp mà đã thống nhất mặt trận rồi à??
Về sau còn đến mức nào nữa??
Ngoại trừ Tiểu Bản, hầu như mọi người đều đã gặp qua Chu Lệnh Hồi, lúc này nhìn thấy cô ấy cũng không có gì là ngoài ý muốn.

Lão Ngư đứng ở một bên lẩm bẩm, cậu dường như cảm thấy cái gì đó, Hồi tỷ hình như đã lâu rồi không tới đây.
Hai người con gái duy nhất bước xuống lầu, Chu Lệnh Hồi kiêu căng nhìn em trai của mình, "Chị với Tô Hành đi ra ngoài ăn."
Vừa nghe đến đi ăn bên ngoài, Lão Ngư trở nên hưng phấn.
Ngay sau đó liền nhớ lại cơn ác mộng lần trước khi Chu Lệnh Hồi chỉ gọi một chén cháo cho cậu, cuối cùng đành từ bỏ ý định đi ra ngoài cùng bọn họ.
Chu Lệnh Hành không thể mặc kệ hai người này, cả hai đều không bao giờ khiến anh cảm thấy bớt lo được.
Nghĩ nghĩ, anh để lại balo ở phía sau, "Em đi cùng với hai người."
Chu Lệnh Hồi khinh thường, "Ai cho phép em đi theo? Chị với em dâu ăn cơm thì liên quan gì đến em??"
Chu Lệnh Hành không ngừng động tác, Em mời khách."
"Cắt, chị không lẽ không có tiền mời em ấy đi ăn sao?" Người nọ tặng cho anh một cái ánh mắt xem thường.
Chu Lệnh Hành bên này cũng không thèm quan tâm, cởi đồng phục ra, mặc áo khoác vào, "Không phải chị vẫn luôn muốn ăn chỗ đó sao?"
Chu Lệnh Hồi nhanh chóng chuyển từ mây sang nắng, vẻ mặt đầy hứng thú.
Cô muốn đến nhà hàng tư nhân đó từ lâu rồi, chỉ là chỗ đó mỗi ngày chỉ nhận có ba đơn, còn nếu xếp hàng thì phải đợi đến năm sau.
"Em có số?" Chu Lệnh Hồi lập tức mở miệng.
Chu Lệnh Hành lắc đầu, "Không có."
Không chờ Chu Lệnh Hồi lên tiếng trào phúng, anh lại nói tiếp, "Nhưng em có thể để cho lão Bành làm thêm một bàn đồ ăn."
Chu Lệnh Hồi hoan hô, "Được được được, thế đi thôi!!"
Tô Hành chớp chớp mắt nhìn chị em nhà này, "Nhà hàng còn có chế độ tư nhân?"
Chu Lệnh Hồi gật đầu, một bên lôi kéo cô đi, một bên giải thích.
"Nhà hàng này vừa mới khai trương năm ngoái, ở trong nội thành chỉ bán đồ ăn chay nên cũng không hạn chế khách. Không hiểu sao năm nay lại đổi ông chủ, một ngày chỉ tiếp nhận ba đơn, giá cao ngất ngưỡng. Mà em đoán xem thực đơn có bao nhiêu món?"
Trong khi nói chuyện, bọn họ cũng đến bãi đỗ xe. Tô Hành đang trò chuyện cùng với Chu Lệnh Hồi, không chút suy nghĩ liền ngồi vào ghế sau.
Người đàn ông đứng ở cửa dừng lại một giây.
Chậc.
*
Sau khi xe nổ máy, hai người lại tiếp tục chủ đề ban nãy.
Tô Hành nghĩ nghĩ, hỏi, "Ba món?"
Chu Lệnh Hồi hít một hơi, lời nói cũng không còn nhanh nhẹn, "Sao em lại đoán là ba món?"
Tô Hành đọc được đáp án khẳng định từ ánh mắt cô ấy, mỉm cười, "Em cũng không phải thật sự đoán, chỉ là tùy tiện nói đại thôi."
"Chị biết mà, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết một nhà hàng không thể nào chỉ có ba món được." Chu Lệnh Hồi thầm thở dài, "Nhưng mà em đoán đúng rồi, nhà hàng này đúng thật là chỉ có ba món! Nói! Ba món! Em thấy có tức giận không?"
Tô Hành cười ra tiếng, cũng không nói gì.
Nghe thấy tiếng cười, tim Chu Lệnh Hành không khỏi ngứa ngáy, giơ tay điều chỉnh kính chiếu hậu.
Nhắm ngay khuôn mặt Tô Hành.
Sau đó anh đụng phải ánh mắt của cô.
Đã lén nhìn còn bị bắt gặp.
Chu Lệnh Hành không khỏi chột dạ, lập tức dời tầm mắt đi.

Chu Lệnh Hồi ngồi ở một bên lải nhải cái gì đó, Chu Lệnh Hành mở nhạc trên xe, giai điệu quen thuộc khiến Tô Hành không khỏi nhếch môi.
Đây là bài hát mà cả Tôn Linh lẫn Chu Lệnh Hành đều thích.
Chỉ là người kia chỉ thích có nửa tháng, còn người này thì lúc nào cũng chỉ bật bài này.
Một tiếng sau, ba người cuối cùng cũng đến nhà hàng mà Chu Lệnh Hồi nhớ mãi không quên.
Cách trang trí của nhà hàng này mang hơi hướng phong cách Trung Hoa, lối vào trồng đầy cây tre xanh ngát tạo cho người ta cảm giác thư thái, vui vẻ.

Có lẽ bởi vì một ngày chỉ tiếp có ba bàn khách, nên khi bọn họ đến cũng không có phục vụ tới tiếp đón. Nhưng Chu Lệnh Hành lại một bộ dáng quen cửa quen nẻo mang theo hai người vào bên trong.
Cuối phòng có ghế lô bốn chỗ, hiệu quả cách âm không tồi, chỉ có thể dựa vào ánh sáng trong phòng để đánh giá có người hay không.
Tô Hành cùng Chu Lệnh Hồi đi theo anh tới ghế lô trong góc, vừa ngồi xuống không lâu, hai người phục vụ mặc áo trắng đã tiến vào tiếp đãi họ.
Chu Lệnh Hành cũng không xem ai tới, quay sang nhìn Tô Hành, "Muốn ăn cái gì?"
"Để Hồi tỷ gọi trước đi." Cảm nhận được ánh mắt oán hận của Chu Lệnh Hồi, Tô Hành tự giác nói.
Chu Lệnh Hồi lúc này mới vừa lòng gật đầu, thuận thế vỗ đầu Tô Hành như đang trấn an chó con, "Ngoan."
Tô Hành trầm mặc.
Gia đình này... lại có thêm một người thích vỗ đầu cô.
Chu Lệnh Hồi nhìn thực đơn cho có lệ, vung tay lên chỉ, "Mỗi món một phần."
Cũng không phải cô ấy trả tiền, không gọi hết thì cũng quá uổng phí.
Không nghĩ tới người phục vụ lại cười lắc đầu, "Xin lỗi, ở chỗ chúng tôi, mỗi bàn chỉ có thể gọi một món."
"Mỗi bàn một món?!" Chu Lệnh Hồi lớn tiếng nói, "Chúng ta ba người, gọi có một món rồi ai ăn ai nhịn??"
Một người khác giải thích nói, "Một món ăn không phải chỉ có một phần, trên thực đơn chỉ là tên món ăn."
Sắc mặt Chu Lệnh Hồi hơi tối sầm lại, "Vậy món kia có tổng cộng bao nhiêu phần đồ ăn trong đó?"
Người nọ trên mặt nở một nụ cười lễ phép, "Đầu bếp của chúng tôi sẽ căn cứ vào số lượng khách, mọi người chỉ cần chờ là được."
Nói xong cũng không đợi Chu Lệnh Hồi có cơ hội mở miệng, lui ra ngoài cùng người bên cạnh.
Sau một lúc, Chu Lệnh Hồi nhìn về phía Chu Lệnh Hành, vẻ mặt không kiên nhẫn, "Lúc trước, chị cầu xin em rất nhiều lần, kêu em đi tìm lão Bành nhưng em không chịu. Lần này vì em dâu lại vội vàng muốn tới đây, hóa ra địa vị của chị gái em lại thấp như vậy?"
Đã đến nơi này rồi, Chu Lệnh Hồi không có xe cũng không thể đi được, Chu Lệnh Hành đơn giản không hề che giấu.
Anh gật đầu, lời ít ý nhiều, "Ừm."
Chu Lệnh Hồi khó thở, "Đừng cho rằng chị không có biện pháp trừng trị em!" Dứt lời liền nhìn sang phía Tô Hành, ngữ khí ôn nhu, "Hành Hành, em có muốn biết A Lệnh và bạn gái cũ đã xảy ra những chuyện gì không? Hay để chị nói cho em nghe?"
Chu Lệnh Hành thăm dò phản ứng của Tô Hành, giơ tay lên bịt tai cô lại.
Sau đó hướng đến Chu Lệnh Hồi, lạnh nhạt nói, "Nhà trẻ mà chị cũng nói?"
"Nhà trẻ thì sao? Yêu đương ở nhà trẻ thì không được tính là yêu đương à?" Chu Lệnh Hồi cười lạnh, giả vờ như muốn kéo tay anh xuống.
Chỉ là khi sắp thực hiện được, Tô Hành ngăn động tác của cô ấy lại, lấy bàn tay của người đàn ông ra.
Nghiêm túc nhìn về phía Chu Lệnh Hành, "Hai người vẫn luôn ấu trĩ như vậy à?"
.......
Hai người đang đấu võ mồm đồng thời sửng sốt.
Bọn họ? Ấu trĩ?!
Tô Hành không thèm để ý gật đầu, tựa hồ hiểu được ánh mắt của hai người họ, "Quả thực có hơi ấu trĩ."
Chu Lệnh Hồi bĩu môi, đang tính nói chuyện, ghế lô vang lên tiếng gõ cửa, người phục vụ bắt đầu bưng đồ ăn lên. Mùi hương nồng đậm xộc thẳng vào mũi, nhanh chóng chuyển hướng sự chú ý của cô.
Nhà hàng này đắc khách cũng đều có lý do của nó, món nguội, món nóng, món chính, món tráng miệng đều có. Định phần theo số lượng người, cả ba ăn rất vừa miệng.
Nếu nói Lão Ngư chính là tín đồ ăn uống của người béo thì Chu Lệnh Hồi chính là tín đồ ăn uống của người gầy.
Đồ ăn vừa lên, Chu Lệnh Hồi đã động chiếc đũa, vừa ăn vừa khen, lập tức quăng hết những chuyện vừa nãy ra sau đầu.
Chu Lệnh Hành cũng không nhàn rỗi, thừa biết sức ăn cường hãn của chị gái mình, lập tức gấp thịt đầy chén cho Tô Hành, "Ăn đi, còn ngồi đây phát ngốc thì lát cũng không còn gì."
Tô Hành không khỏi líu lưỡi, lời này của Chu Lệnh Hành cũng không hề phóng đại.
Rượu đủ cơm no, trời cũng vừa tối.
Chu Lệnh Hồi đỡ eo, cả người đều chỉ cảm thấy bụng căng cứng cho dù là đang đứng.
Trên đường quay về căn cứ, bầu không khí đặc biệt hài hòa, Chu Lệnh Hồi nằm lăn quay ở ghế sau, Tô Hành đành phải nhường chỗ cho chị ấy, ngồi vào ghế phụ, Chu Lệnh Hành vừa lòng cười cười.
Cho ăn no đúng là có lợi mà.
Lúc xe về đến trung tâm thành phố, Chu Lệnh Hồi khó khăn ra hiệu với người đang ngồi trên ghế lái, suy yếu nói, "Không được, chị không quay về lấy xe đâu, em trực tiếp chở chị về chung cư đi."
Người đàn ông nhướng mày, "Không về nhà à?"
"Không về, ngày mai còn phải đi làm." Chu Lệnh Hồi xua xua tay.
Chu Lệnh Hành cũng không tỏ ý kiến gì, chỉ đánh tay lái sang hướng khác.
Chung cư của Chu Lệnh Hồi nằm ở khu vực trung tâm thành phố phồn hoa và náo nhiệt, nhưng chung cư cao cấp này lại trông vô cùng yên tĩnh. Chu Lệnh Hành rất ít khi đến chỗ đó bởi vì không dễ đỗ xe. Mỗi lần muốn tới xem Oa Oa đều phải đậu xe cách chung cư tận hai con đường.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Sau khi bẻ lái một vòng cũng tìm được một chỗ đậu xe tạm thời.
Chu Lệnh Hồi lảo đảo xuống xe, tầm 10 phút sau, cô dùng điện thoại bàn gọi cho Chu Lệnh Hành.
Bời vì cô quên cầm túi xách lên.
Hai người đành phải quay lại đỗ xe, nhưng Chu Lệnh Hồi lại không muốn xuống lầu, sống chết muốn Chu Lệnh Hành mang lên.

Hết cách, Chu Lệnh Hành cúp điện thoại, quay sang Tô Hành thở dài nói, "Em ở trên xe đợi anh? Anh mang túi xách lên cho chị ấy."
Tô Hành cũng không lập tức đáp ứng, lại hỏi anh, "Lần trước anh nói con chó của anh ở nhà Hồi tỷ?"
"Em đi lên nhìn được không?" Cô chớp chớp mắt.
Chu Lệnh Hành có chút ngoài ý muốn, "Sao tự nhiên lại muốn đi xem Oa Oa?"
"Dù sao cũng tới rồi, lần trước không phải anh xem em thành Oa Oa sao?" Cô nhún vai, biểu tình có chút giảo hoạt, "Vừa lúc đi xem coi nó giống em bao nhiêu phần."
Người đàn ông nghe xong không khỏi cứng đờ, hiển nhiên là đang nhớ lại cái ký ức kia.
Cuối cùng hai người cũng xuống xe cùng nhau.
Khi đến trước cửa nhà Chu Lệnh Hồi, gần như nghe thấy được tiếng chó sủa vang lên từ trong nhà.
Tô Hành nhíu mày cười với Chu Lệnh Hành, "Nó ngửi được mùi của anh sao?"
"Không," Anh cũng cười cười theo, "Nó ngửi được mùi nữ chủ nhân của nó."
Nụ cười trên mặt của cô còn chưa phai, cửa liền được mở.
Một thân ảnh nhỏ nhắn màu nâu lao ra ngay lập tức, chạy đến chân người đàn ông, bắt đầu cọ cọ.
Sắc mặt của Chu Lệnh Hành trở nên dịu dàng hơn, anh ngồi xổm xuống, vuốt lông cho nó, "Thế nào? Chị của tao ngược đãi mày?"
Thanh âm của người trong phòng khách vẫn có chút suy yếu, nhịn không được lên tiếng nói, "Chị cũng đâu có dám ngược đãi tiểu tổ tông này, dù sao cũng không thân, em lo lắng vậy thì mau mang nó về nuôi đi, để chị đỡ phải dọn phân cho nó mỗi ngày."
Chu Lệnh Hành bế nó lên, bước vào phòng khách, "Nếu không phải căn cứ không thể nuôi chó, em cũng sẽ không thả Oa Oa ra cho chị, thể nào cũng sẽ bị chị dưỡng cho đến tàn, mới có bao lâu đã bị nuôi béo như vậy?"
Tô Hành đi theo vào phòng, ánh mắt không rời khỏi giống chó Poodle trong tay người đàn ông.
Cô cứ tưởng rằng anh đang nuôi một con chó lớn, không ngờ là do chính mình ngộ nhận.
Hiện tại cô có vẻ suy nghĩ hơi nhiều.
Chỉ là người đàn ông này... cư nhiên lại nuôi một chú chó Poodle?!
Là giống chó Poodle chỉ có những cô gái nhỏ mới nuôi???!
Nhân sinh trong lòng sụp đổ, không có khả năng lành lặn lại.
Bởi vì ngày mai còn có hoạt động vơi nhà tài trợ nên hai người cũng không ở lại quá lâu. Chơi với Oa Oa một lúc liền quay về căn cứ.
Chu Lệnh Hồi nằm liệt trên giường không dậy nổi, Oa Oa lại cứ cắn vào ống quần của Chu Lệnh Hành, hai mắt ngấn nước nhìn họ, phải mất rất nhiều thời gian mới an ủi được nó.
Đợi đến khi hai người ra cửa cũng là 8 giờ tối.
Có lẽ là vừa mới ăn xong cơm tối nên người trên đường còn đông hơn hồi chiều. Chu Lệnh Hành sợ Tô Hành bị xô đẩy, giơ bàn tay lên, chuẩn xác nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan chặt.
Tô Hành giương mắt cười cười, cố gắng tháo tay anh ra, "Anh lại muốn huấn luyện viên phạt em thêm?"
"Em đang không có phát sóng," Chu Lệnh Hành nắm chặt tay hơn, "Dù sao thì cũng có anh nuôi em."
Tô Hành nhướng mày thỏa hiệp, tùy ý để anh lôi kéo mình xuyên qua đám đông.
May mắn thay, màn đêm tối dần, Chu Lệnh Hành không ngụy trang cũng không bị nhận ra.
Chu Lệnh Hành nhéo nhéo bàn tay mềm mại không xương của cô, có chút luyến tiếc không muốn buông ra.
Tô Hành thử tránh nhưng tránh không được.
Lại nhướng mày nói, "Có trở về không?"
Người đàn ông vẫn bất động.
Hết cách, cô đành kéo anh đến gần xe, tiến lại gần.
Sau đó kiễng chân lên hôn vào má anh.
Chỉ một giây, cô liền buông ra.
Chu Lệnh Hành giật mình tại chỗ, tay cũng không chịu buông.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh.
Đã vậy còn là một nơi đông người qua lại.
Khóe miệng cong lên nhanh chóng tiết lộ tâm tình của anh.
Cô gái còn đang cười, "Có thể đi được chưa?"
Chu Lệnh Hành nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đầy dịu dàng.
Thật lâu sau, anh gật đầu, cuối cùng buông tay cô ra, che giấu nhịp tim đang đập liên hồi, mở cửa xe cho cô.
Tô Hành nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng ngồi vào ghế phụ.
Chỉ là tay vừa mới đụng đến cửa xe, phía sau hiện lên một ánh sáng.
Cô theo phản xạ có điều kiện quay đầu lại.
Đập vào mắt là một đôi tình nhân đang đi bộ trên đường cùng với hai ba người khác.
Nhìn lầm rồi sao?
Tô Hành sờ sờ mũi, xoay người lên xe.