Cho Thuê Bạn Trai - Mạc Lí

Chương 62




Edit: Bánh Bao Nhỏ

Beta: Hạc Hiên

Mới bắt đầu đã mất lợi thế, bên ngoài sân huấn luyện viên Vũ tức giận đến nỗi muốn nhồi máu cơ tim.

Mà ở trên khán đài tất cả khán giả đều không thể ngờ rằng một tiền đạo Hoa Đại thoạt nhìn rất chuyên nghiệp như vậy mà ngay cả nhảy lên chạm bóng cũng không làm được.

Tiền đạo đội đối thủ bắt được bóng cũng ngẩn người ra, nhưng mà cơ hội hiếm có này làm sao cậu ta có thể bỏ qua, cậu ta lập tức dẫn bóng hướng về phía bảng rổ của Đại Học Hoa Thành. May mắn thay, Lưu Phương Châu phản ứng nhanh nhẹn, ngay lập tức đánh chặn cậu ta ở khu vực giữa sân, đoạt bóng về tay mình.

Thế cục trận đấu thay đổi trong chớp mắt, không đến ba mươi giây mọi người như trải qua một vở kịch với nhiều thăng trầm, tất cả sự chú ý của khán giả lập tức bị dời đi bị cuốn theo từng pha bóng.

Dương Tiếu cũng vậy.

Cô làm gì còn có tâm trạng nghĩ đến Phùng Tương này nọ nữa, thân thể hành động theo bản năng, hai tay cô nắm chặt lan can, nín thở, tập trung tinh thần, sốt sắng dõi theo chàng trai đang chạy trên sân.

Mãi cho đến khi Mạnh Vũ Phồn cướp được bóng, thành công đưa bóng vào rổ của đối thủ và vượt lên dẫn trước một quả….. Trái tim đang treo cao của Dương Tiếu mới hạ xuống, thở phào nhẹ nhõm.

“Xem ra cô Dương đây rất thích bóng rổ nhỉ?” Phùng Tương ngồi bên cạnh hỏi cô với vẻ đầy thích thú.

Mãi cho đến khi giọng của anh ấy vang lên, Dương Tiếu mới chợt nhớ ra, cô đã bỏ quên mất vị khách cô định mời sang một bên!

Cô vội vàng quay lại vị trí ngồi ban đầu: “Thật xin lỗi, tôi xem nhập tâm quá…. Thật ngại quá, anh vừa mới nói gì thế?”


“Không có gì, tôi mới nói, dường như cô Dương rất thích bóng rổ.” Phùng Tương cười sảng khoái, nhưng những lời nói ra nghe không được lọt tai cho lắm, “Thật ra CUBA không có gì thú vị cả, chỉ là một lũ nhóc ở đây chơi đùa thôi, chỉ là hạng xoàng thôi. Nếu cô thật sự thích bóng rổ, tôi mời cô đến xem trận chung kết CBA của chúng tôi nhé.”

“…..” Dương Tiếu ngẩn ra, thẳng thắn nói: “Anh cũng xuất thân từ CUBA, bây giờ lại nói CUBA là nơi một lũ nhóc con chơi đùa, nói như vậy sẽ làm tổn thương cảm xúc của những vận động viên trẻ này đấy.”

“Tôi chỉ là đang nói sự thật thôi.” Phùng Tương nhún vai, “Từ nhỏ tôi đã chơi bóng, cần cù không ngại khó khăn gian khổ, vào Hoa Đại, đảm nhận băng đội trưởng, ngay cả lúc draft* cũng là đứng đầu. Mọi người đều nói tôi là một tiền đạo thiên tài, nhưng mà kết quả thì sao, tôi ở Hoa Thành ngồi ghế dự bị cả một năm trời, đến năm thứ hai mỗi lần ra sân thì không đến mười phút….. Vì sao chứ?... Bởi vì sau khi vào câu lạc bộ, tôi mới nhận ra khoảng cách giữa tôi và những cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp thực sự lớn đến mức nào.” Anh ấy chỉ vào những chàng trai trẻ đang đổ mồ hôi trong sân bóng rổ, "Tất cả bọn họ đều coi tôi như một hình mẫu, một lòng muốn đi theo con đường tôi đã đi, nhưng tôi cho rằng không ai trong bọn họ ở đây có thể thành công.”

* Draft hay tuyển quân là một quá trình được sử dụng trong một số môn thể thao tại một số quốc gia nhằm phân bổ một số lượng vận động viên nhất định tới từng đội. Trong mỗi draft, các đội tham gia lần lượt chọn từ một nhóm các vận động viên đủ điều kiện. Khi một đội chọn một vận động viên, đội đó được độc quyền ký hợp đồng, và không đội nào khác có thể ký hợp đồng với vận động viên đó.

Dương Tiếu cảm thấy chợt nhói lòng, cô bênh vực, không chịu được khi nghe người khác nói xấu Mạnh Vũ Phồn dù chỉ một câu: “Anh không thấy anh nói chuyện có chút võ đoán quá sao. So với cầu thủ chuyên nghiệp, bọn họ quả thật có khoảng cách lớn. Nhưng có khoảng cách thì mới có động lực phấn đấu cải thiện. Tôi tin rằng chỉ cần bọn họ nỗ lực không ngừng, nhất định có một ngày họ sẽ đứng ở vị trí cao nhất.”

“Cô gái à, cô xem bóng rổ chuyên nghiệp là món đồ sao?” Phùng Tương ngồi dang rộng hai chân, giọng điệu đầy khiêu khích, “Bóng rổ là môn thể thao đối kháng trực tiếp giữa hai đội, khắc nghiệt và đầy nhiệt huyết, chúng tôi phải hạ sát đối thủ dưới sự dẫn dắt của sói đầu đàn ---- mà bọn họ hiện tại cùng lắm cũng chỉ là vài con sói nhỏ bị thuần hóa mà thôi.”

Phùng Tương khẽ cười một tiếng: “Trong ánh mắt của lũ trẻ ở đây, cô có nhận ra ánh mắt của sói không?”

Không phải là một chú chó ngoan ngoãn vẫy đuôi để làm hài lòng chủ nhân, mà là một con sói che giấu tham vọng của mình trong sâu thẳm tâm hồn, sẽ ăn thịt chủ nhân bất cứ lúc nào.

Người trước nay mồm miệng sắc bén như Dương Tiếu lại không thể tìm thấy bất cứ lời nào để bác bỏ mấy câu nói ngạo mạn của Phùng Tương.

Hóa ra Phùng Tương không phải là "người chồng quốc dân" như trong suy nghĩ của người hâm mộ. Có lẽ khi còn trẻ, anh ấy cũng ngây thơ và đơn thuần, nhưng trong đấu trường bóng rổ chuyên nghiệp, sự ngây thơ và đơn thuần ban đầu của anh ấy đã bị gột rửa hoàn toàn.

Dương Tiếu chuyển ánh mắt trở lại sân đấu, dõi theo chàng trai của cô.

Mạnh Vũ Phồn…. liệu có thể lột xác thành sói không?

……

Thời gian chưa bao giờ trôi qua nhanh như vậy, hai hiệp đấu đầu tiên đã kết thúc nhanh chóng. Tất cả các vận động viên rời sân và đi đến phòng thay đồ.

Đại Học Hoa Thành thế như chẻ tre, trên sân điên cuồng ghi bảy mươi điểm, gây sức ép lớn lên đối thủ. Dưới sự tấn công dữ dội của bọn họ, Đại Học Nghệ Thuật hầu như không có khả năng chống cự, liên tiếp để bóng vào rổ. Cầu thủ Đại học Nghệ Thuật Hoa Thành phải nhân cơ hội trên sân lộn xộn mới ghi được hai mươi điểm.

Người chơi nổi bật nhất nửa đầu trận đấu không ai khác chính là Mạnh Vũ Phồn.

Thế tấn công của cậu rất nhanh, đường bóng dứt khoát mạnh mẽ, cậu cũng không ngại các pha va chạm người trong phạm vi hợp lý. Trường hợp các cầu thủ nghiệp dư của Đại học Hoa Nghệ có thể ngăn chặn cậu, chỉ giống như một nhóm cải trắng nhỏ bị héo rũ, miễn là Mạnh Vũ Phồn xuất hiện dưới rổ của họ, bọn họ liền tản ra, hoàn toàn không có một chút ngăn cản nào.

Bảy mươi điểm ghi được trong nửa đầu trận đấu có hơn một nửa là do Mạnh Vũ Phồn ghi được.

Vì vậy khi nửa đầu trận đấu trôi qua, Mạnh Vũ Phồn đã tiêu hao phần lớn thể lực, toàn thân đều là mồ hôi, giống như là mới ngoi lên khỏi mặt nước vậy.

Khi các vận động viên bước ra khỏi sân, Dương Tiếu ghé vào lan can, quơ quơ bó hoa cổ vũ trong tay, kêu tên Mạnh Vũ Phồn.

Chàng trai nghe được tiếng hét của cô, dừng chân đứng lại, ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Cậu mỉm cười với cô - loại nụ cười không thể nhìn sâu vào mắt cậu, chỉ cười thể hiện bên ngoài mặt - rồi lấy một chiếc khăn che đầu và mặt, theo sau đồng đội đi đến phòng thay đồ.

Dương Tiếu: “….”

Cô thì thầm “Cậu ấy sao vậy?”

Mỗi lần gặp trước đây, nụ cười của chàng trai đều rất ấm áp và tràn ngập ánh nắng, nhưng hôm nay cậu trông bơ phờ và cười miễn cưỡng.

Ở bên cạnh, Từ Đông lên tiếng: “Có lẽ là cậu ấy mệt mỏi thôi, nửa đầu trận đấu, cậu ấy chơi rất dũng mãnh rồi.”

Nhưng mà Dương Tiếu cảm thấy đây không phải là mấu chốt vấn đề.

Đây là một trận đấu rất bình thường mà chiến thắng đã được định đoạt sẵn, độ khó không cao, cứ như là ỷ mạnh hiếp yếu mà thôi. Trận đấu này chỉ cần đánh tùy tiện vài chiêu cũng thắng, Mạnh Vũ Phồn sao phải liều mạng như thế nhỉ?

Phùng Tương đầy vẻ hứng thú, hỏi : “Cô quen biết cậu tiền đạo kia à?”

Dương Tiếu khẽ gật đầu: “Vé mời của tôi là do cậu ấy đưa cho.”

“Ồ, cả vé nội bộ cũng đưa cho cô, cô và cậu ấy có quan hệ thế nào vậy?”

Dương Tiếu đang định trả lời, Từ Đông ở bên cạnh đột nhiên chen ngang, trả lời đầy hàm ý sâu xa: “Cậu ấy là chú của em.”

Dương Tiếu: “….”


Từ Đông sợ Phùng Tương nghe chưa rõ, chỉ chỉ Dương Tiếu nói nghiêm túc: “Phùng sư huynh, đây là cô của em.” Cậu ấy lại chỉ chỉ về hướng Mạnh Vũ Phồn đang trên sân đấu, “Đó là chú của em. Mối quan hệ của hai người bọn họ chính là như vậy đấy.”

Dương Tiếu không ngờ Từ Đông sẽ giải thích mối quan hệ của bọn họ theo cách này, mặt cô bỗng đỏ ửng lên, nhưng không phản bác lại.

Phùng Tương kéo dài giọng “Ồ….”, nhíu nhíu mày trái, biểu cảm này cứ như là đang nghĩ tới chuyện vui gì đó.

Anh ta búng ngón tay, ngả người ra sau, nghiêng chân bắt chéo và hỏi với vẻ thích thú: "Phải rồi, cô Dương, cô vừa nói cô làm ở đài truyền hình nào? Đúng lúc là người đại diện của tôi đã đi hút thuốc, cô giới thiệu một chút về chương trình của cô đi."

…….

Trong phòng nghỉ, các cầu thủ nói chuyện huyên thuyên và cười đùa, lên kế hoạch đi đâu đón Lễ Giáng Sinh lãng mạn sau trận đấu.

Tuy rằng còn một nửa trận đấu vẫn chưa chơi, nhưng kết quả dường như không thể thay đổi, Đại Học Hoa thành nhất định nắm chắc thắng lợi trong tay.

Ngay lúc mọi người đang nói chuyện phiếm thì Huấn luyện viên Vũ với vẻ mặt nghiêm túc đi đến gọi Mạnh Vũ Phồn ra ngoài.

Chàng trai ủ rũ gật đầu, ném chiếc khăn mặt ướt sũng nước lên trên ghế, cầm lấy bình nước, buồn bã ỉu xìu đi theo sau huấn luyện viên Vũ.

Khu vực dành cho các vận động viên nghỉ ngơi rất rộng, chia thành gian trong và gian ngoài. Gian ngoài nối thẳng phòng nghỉ với sân bóng, gian trong là khu thay đồ và nhà tắm.

Huấn luyện viên Vũ tuy rằng thấp hơn Mạnh Vũ Phồn mười centimet nhưng mà cơn tức của ông đã cao hơn hai mét tám. Ông túm cổ áo Mạnh Vũ Phồn lôi thẳng đến góc phòng thay đồ.

“Mạnh Vũ Phồn, nửa trận sau cậu không cần ra sân nữa.” Sắc mặt ông xanh mét, nói thẳng vào vấn đề.

“Sao…..?” Đồng tử chàng trai co lại, cậu nhìn huấn luyện viên của mình một cách khó hiểu.

Cậu nhìn thử những gì cậu đã chơi trong nửa đầu trận chưa? Đây là bóng rổ, không phải đánh nhau! Đối thủ gần như là nghiệp dư, vậy mà cậu lại ỷ vào thể lực tốt, trình độ cao ức hiếp họ thành ra như vậy à? Cậu có mối thù sâu nặng với bọn họ à, họ đã đào mộ tổ tiên nhà cậu lên sao?!!” Giọng nói của huấn luyện viên Vũ mang lời trách móc mạnh mẽ, "Mạnh Vũ Phồn, tôi vẫn luôn đặt kỳ vọng cao vào cậu, Lưu Phương Châu sẽ tốt nghiệp vào năm tới, cậu ấy đã nói chuyện riêng với tôi rất nhiều lần và muốn giới thiệu cậu cho chiếc băng đội trưởng. Vì vậy, tôi luôn cho cậu cơ hội, mấy trận đấu này hầu như cậu đều là người bắt đầu. Nhưng biểu hiện của cậu trong thời gian này làm cho tôi và mấy vị trợ lí khác cảm thấy rất thất vọng. Vài ngày trước, cậu đã không tập trung, hôm nay, thì lại giống như dùng chất kích thích! ! Cậu là một vận động viên, mục tiêu của cậu là thi đấu, nhưng với trạng thái tâm lý hiện tại của cậu, tôi thực sự nghi ngờ cậu có thể ra sân thi đấu hay không?"

Những lời này từ trước đến nay huấn luyện viên Vũ chưa từng nói qua.

Mạnh Vũ Phồn vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, cậu từ trước đến nay chưa từng nghĩ rằng Huấn luyện viên và đội trưởng lại dành cho cậu nhiều kì vọng như thế, muốn đem chiếc gậy chỉ huy đội bóng giao vào tay cậu.

Còn cậu thì sao, chỉ vì chuyện tình cảm, liên tiếp mất bình tĩnh, làm cho toàn bộ tâm ý của huấn luyện viên bị uổng phí.

Trên sân bóng rổ, mỗi một giây đều là thiên biến vạn hóa, một giây cậu phân tâm có thể làm cho toàn đội bị thua. Chẳng hạn như trong lúc nhảy lên giành quyền phát bóng ở hiệp một, may mắn là đối thủ chỉ là một đội yếu, Mạnh Vũ Phồn nhanh chóng thực hiện các biện pháp khắc phục kịp thời, nếu không toàn bộ nhịp điệu tấn công sẽ bị đối thủ dẫn dắt.

Huấn luyện viên Vũ thấy cậu ngoan ngoãn nhận sai nên cũng không nỡ mắng thêm cậu nữa.

Dù sao thì Mạnh Vũ Phồn cũng là học trò mà ông đánh giá cao nhất, bình thường ông đối với cậu nghiêm khắc cũng là vì muốn tốt cho cậu.

“……Tóm lại, nửa trận sau cậu không cần ra sân trước.” Huấn luyện viên Vũ thở dài nói, “Cậu cứ ngồi ở ngoài sân xem đồng đội thi đấu đi, sau đó cẩn thận suy nghĩ lại ---- Cậu rốt cuộc vì cái gì mà ra sân thi đấu.”

……….

Nửa trận đấu sau bắt đầu, Dương Tiếu phát hiện, Mạnh Vũ Phồn không ra sân thi đấu mà ngồi trên ghế dự bị nghỉ ngơi.

Chỗ hàng ghế dự bị nằm ở phía đối diện với khán đài của Dương Tiếu ngồi, cậu chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cô.

Thật kì lạ là, rõ ràng khoảng cách gần như vậy nhưng ánh mắt hai người không nhìn nhau lần nào ---- Không, nói đúng ra là mỗi lần Dương Tiếu liếc mắt nhìn Mạnh Vũ Phồn đều thấy cậu đang lén nhìn cô. Nhưng mà chỉ cần thấy cô nhìn lại phía bên này, cậu ngay lập tức nhìn ra sân thi đấu chăm chú xem đồng đội thi đấu, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Dương Tiếu cảm thấy kì lạ, không hiểu anh bạn nhỏ này hôm nay tính khí sao lại bất thường như thế.

Cô suy đi nghĩ lại về hành vi gần đây của mình, không phát hiện ra chỗ nào không thỏa đáng. Cậu học tiếng Anh là do cô phụ đạo cho cậu; giày cậu chơi bóng rổ cũng là cô mua tặng; kiến thức trên giường cũng là cô chỉ dẫn; cái hẹn tối nay, cô đã đặc biệt dành thời gian riêng cho cậu, ăn mặc vô cùng xinh đẹp tới gặp cậu….

Càng nghĩ về điều đó, tự nhiên đáy lòng Dương Tiếu dâng lên chút bực bội: Cho dù là có chuyện gì, chẳng lẽ không thể mở miệng nói hay sao? Đường đường một đấng nam nhi, không nên giở cái thứ khi dỗi lạnh nhạt này ra. làm cho cô phải đoán tới đoán lui có gì hay ho chứ?

Hai tuần gần đây cô đã rất bận rộn với công việc của mình, đến nỗi cô thực sự không có thời gian rảnh rỗi để dỗ một người bạn trai chợt lạnh chợt nóng thế này.

“Cô Dương à, Cô Dương?”

Tiếng Phùng Tương kêu lên ở bên cạnh, anh ta vỗ nhẹ cánh tay kéo thần trí cô quay lại.

“Ôi, tôi xin lỗi.” Dương Tiếu lập tức hoàn hồn. “Chúng ta mới vừa nói đến chỗ nào rồi nhỉ?”

“Vừa rồi nói chuyện đề cương”. Phùng Tương chỉ vào bản ghi chép trên tay cô, “Tất cả câu hỏi phỏng vấn đều phải ghi vào đề cương, không thể có thêm câu hỏi nào bất ngờ, toàn bộ tài liệu thu thập được khi tôi học tiểu học trung học và khi huấn luyện đều không nên đưa vào.”

Dương Tiếu gật đầu, nhanh chóng nhớ kĩ những điều này.

Giống như Trình Cơ đã nói, Phùng Tương thực sự là một người rất vui vẻ. Sau khi hỏi vài câu về nội dung của chương trình , anh ấy đã đồng ý xuất hiện trong cuộc phỏng vấn mà không suy nghĩ nhiều. Những yêu cầu anh ấy đưa ra không quá hà khắc. So với những nghệ sĩ có tính khí quái dị mà Dương Tiếu từng phục vụ, yêu cầu của Phùng Tương vẫn nằm trong phạm vi hợp lý.

Nhịp độ trận đấu trên sân không quá kịch liệt gay cấn, hơn nữa Mạnh Vũ Phồn không ra sân, vì vậy Dương Tiếu đem toàn bộ tinh lực dồn vào công việc của mình.

Dương Tiếu nói: “Phùng đội trưởng, tôi cần xin WeChat của người đại diện cho anh, sau này có gì còn tiện liên hệ.”

“Có WeChat của tôi còn không đủ à?” Phùng Tương lấy điện thoại di động ra, quét mã WeChat của Dương Tiếu, “Có việc gì trực tiếp tìm tôi là được rồi, so với người đại diện tôi còn thuận tiện hơn.”

Bởi vì khán đài hơi ồn nên hai người ngồi gần như sát vào nhau để nói chuyện.

Mà một màn này đều bị người đang ngồi ghế dự bị kia nhìn thấy hết.

Ngực cậu có chút khó chịu, biết rõ cậu không nên tùy tiện ghen tuông nghi ngờ Dương Tiếu, nhưng sự ghen tỵ trong lòng cậu giống như cỏ dại ùn ùn lên cao.

Hoàng Hiểu Kha ngồi cạnh cậu ở ghế dự bị chú ý đến tầm nhìn của cậu, tò mò hỏi: “Phồn Tử, cậu nhìn cái gì thế?

“Tớ. . .đang nhìn Phùng Tương.” Mạnh Vũ Phồn thấp giọng thì thào. “Đại Hoàng, cậu nói xem chúng ta và Phùng sư huynh thật sự chênh lệch lớn như vậy sao?”

“Đương nhiên lớn rồi.” Hoàng Hiểu Kha lớn tiếng nói, “Anh ấy lớn hơn chúng ta năm tuổi, đã từng đoạt MVP của CUBA, kinh nghiệm, kĩ năng ném rổ đều tốt chúng ta hơn gấp bao nhiêu lần chứ ít à .” Cậu ấy nhìn thấy vẻ mặt Mạnh Vũ Phồn có chút buồn bã, thân thiết hỏi: “Không phải cậu nhìn thấy anh ấy rồi cảm thấy khủng hoảng đấy chứ?”

Mạnh Vũ Phồn không nói nữa.

Cậu đương nhiên là cảm thấy khủng hoảng, nhưng loại khủng hoảng này không hẳn là vì sự chênh lệch trong bóng rổ mà nguyên nhân phần lớn là sự tồn tại của Dương Tiếu.

Huấn luyện viên nói làm cậu suy ngẫm thật lâu, tại sao cậu lựa chọn bóng rổ, đứng trên sân đấu này để làm gì.

Thật ra, vấn đề này đối với Mạnh Vũ Phồn mà nói, ở mỗi độ tuổi có mỗi đáp án khác nhau.

Nếu như là học sinh Tiểu học, cậu sẽ ngây thơ cho rằng: “Bởi vì cậu có vóc dáng cao to, cha mẹ cho cậu chọn hai con đường: bóng rổ và người mẫu, nhưng làm người mẫu rất nhàm chán.”

Nếu như là học sinh Trung học, cậu sẽ rầu rĩ nói: “Thành tích học văn hóa không tốt, thầy giáo nói, thân thể sinh ra chỉ phù hợp để chơi thể thao.”

Khi lên Đại học, cậu rất phấn chấn mà nói: “Chơi bóng rổ rất thú vị! nếu như có thể giành chức quán quân, như vậy oai lắm…”

Mà cậu bây giờ. . .

Bây giờ dùng một câu ngắn gọn nhất để trả lời cậu chính là--- “Bởi vì đây chính là con đường tôi lựa chọn!”

Đây là sự nghiệp của cậu, cậu muốn chứng minh như một người đàn ông rằng cậu có thể sử dụng mồ hôi để mở đường đến vinh quang.

Cậu phải trả giá, nỗ lực rất nhiều, hi vọng sự cố gắng của mình có thể được mọi người chấp nhận--- chủ yếu là có thể làm cho người mà cậu yêu nhìn thấy điều đó.

Trong thế giới tự nhiên, động vật giống đực sẽ chứng minh khả năng của mình bằng cách đánh bại các động vật giống đực khác, từ đó thu hút những con giống cái khác.

Nhưng mà sân bóng rổ rộng bốn trăm hai mươi mét vuông này thực sự là một đấu trường trần trụi.

Người chiến thắng là người cười đến cuối cùng. CUBA chắc chắn không phải là điểm cuối của cậu, thậm chí CBA cũng không phải. Điểm cuối của cậu rất xa ... Mà khi cậu đạt đến đỉnh cao, Dương Tiếu nhất định sẽ ở bên cạnh cậu..

“Thầy ơi,” cậu giơ tay lên ý muốn nói “Em muốn ra sân thi đấu.”

“Hửm?” Huấn luyện viên Vũ nhíu mày, “Cậu đã hiểu rõ vì sao mình đứng trên sân thi đấu chưa?”

Chàng trai kiên định nói: “Em đã nghĩ rõ ràng rồi ạ.”

…….

Hiệp đấu thứ hai còn năm phút nữa là kết thúc, Huấn luyện viên Vũ sử dụng quyền thay người cuối cùng, đưa Mạnh Vũ Phồn vào sân thi đấu.

Dương Tiếu lập tức để gọn tài liệu công việc sang một bên, cất giấy bút, ngồi ngay ngắn, trong tay giơ hoa cổ vũ, ánh mắt dán lên sân đấu.

Ngồi bên cạnh cô, Phùng Tương hứng thú dạt dào, nhìn chằm chằm Mạnh vũ Phồn trên sân thi đấu, thì thào nói nhỏ.

“Tôi đã nhìn nhầm rồi… hóa ra cậu ta là một con sói nhỏ đấy.”