Cho Thuê Bạn Trai - Mạc Lí

Chương 61




Tuyệt phẩm Kiếm hiệp - Cao Thủ Thâu Hương Edit: Lim

Beta: Bánh bao không có nhân thịt

“Các anh em, Phùng sư huynh đã đến rồi!” Hoàng Hiểu Kha - người có thông tin nhanh nhạy nhất chạy vào phòng thay đồ, miệng của cậu ấy giống như cái loa phát thanh, ồn đến nỗi cửa sổ đều vang lên tiếng vù vù.

“Thật không? ! !”

“Còn có thể là giả sao? !” Hoàng Hiểu Kha khoa trương nói: “Fan của anh ấy chiếm trọn hai phần ba khán đài rồi! Nghe nói bây giờ bên ngoài sân bóng rổ, có không ít người mua lại vé từ sinh viên đấy! Giá vé đều chạy đến con số này rồi!” Cậu ấy diễn tả con số bằng điệu bộ, hợp với vẻ mặt ngạc nhiên không nói nên lời của cậu ấy, trông hết sức khôi hài.

“Á đù” Có người kinh ngạc nói: “Đây là giá ngồi trên đùi Phùng sư huynh để xem à?”

Còn có người nói: “Không biết đời này tôi có thể giống như Phùng sư huynh không, có nhiều fan như vậy . . . . . . Không, tôi chỉ cần có một nửa fan của anh ấy thôi cũng mãn nguyện rồi!”

Mọi người nhao nhao hùa theo, chỉ có Mạnh Vũ Phồn tư tưởng không tập trung, ngồi một mình trong một góc phòng thay đồ, cũng không biết đang nghĩ gì.

“Được rồi, đừng nói chuyện nữa.” Đội trưởng Lưu Phương Châu lấy ra một cái rổ: “Huấn luyện viên muốn chúng ta giao nộp điện thoại di động.”

“Hả? Tại sao vậy?” Có người khó hiểu.

“Còn có thể vì sao đây.” Lưu Phương Châu nói: “Trận đấu hôm nay khán giả đều là những người ngoài ngành giáo dục, fan nữ lại nhiều, huấn luyện viên muốn chúng ta thành thật một chút, không được có tư tưởng mê gái! Chúng ta tới đây là để chơi bóng rổ, không phải đến tìm bạn tình, người ta muốn kết bạn WeChat, chúng ta giả vờ giả vịt kết bạn với người ta, nếu như truyền ra ngoài, thật mất mặt Đại học Hoa Thành.”

Chàng trai ở tuổi dậy thì là lúc hormone phát triển nhất, đặc biệt dễ xao động, có một vài đội viên nam kiềm chế không được, mỗi lần ra thi đấu liền thay một người bạn gái. Lần này là thi đấu trên sân nhà, nếu như truyền ra scandal đội viên nam lăng nhăng, mặt mũi huấn luyện viên Vũ không biết giấu vào chỗ nào.”

Hoàng Hiểu Kha bĩu môi, không cam tâm giao nộp điện thoại di động: “Huấn luyện viên đúng là lo lắng không đâu . . . Những fan nữ kia đều là vì Phùng sư huynh mà đến, có anh ấy ở đây, còn ai chú ý chúng ta nữa chứ.”

“Đúng vậy.” Một trung phong nói tiếp: “Nói khó nghe chút, chúng ta ngay cả cửa trường cũng chưa ra, có thể nắm chắc bốn đội mạnh toàn quốc tham gia C.U.B.A hay không đều không chắc chắn; Còn Phùng sư huynh đã hai lần đạt danh hiệu MVP của C.B.A, lại còn là quán quân cả nước! Mọi người tin không, chúng ta và Phùng sư huynh đứng cùng nhau, không có nữ sinh nào thèm nhìn chúng ta.”

“Được rồi, đừng nhiều lời nữa.” Lưu Phương Châu không nhịn được nói: “Biết mình không bằng Phùng sư huynh, vậy thì khổ luyện kỹ năng cơ bản đi! Đừng phí lời, mau giao điện thoại ra đây.”

Cậu ấy cầm cái rổ nhỏ, lần lượt thu điện thoại từng người. Dạo qua một vòng đi đến trước mặt Mạnh Vũ Phồn, đưa ra chiếc rổ: “Phồn Tử, điện thoại di động của cậu cũng nộp ra đây.”

“Hả . . . . . .” Mạnh Vũ Phồn ủ rũ nói: “Tớ nói nốt hai câu.”

Cậu mở Wechat, tìm tên tài khoản ngay ở vị trí đầu tiên, vội vàng viết mấy câu.

Vũ Quá Thiên Tình: Chị Tiếu Tiếu, chị đến chưa vậy?

Vũ Quá Thiên Tình: Nếu chị bận, không kịp đến trận đấu cũng không sao.

Vũ Quá Thiên Tình: Nhưng chị đừng quên cuộc hẹn tối nay nhé.

Vũ Quá Thiên Tình: Tôi có lời muốn nói với chị.

Gửi xong một chuỗi tin, cậu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đợi hồi âm của Dương Tiếu, bất đắc dĩ Lưu Phương Châu vội vàng thúc giục, Mạnh Vũ Phồn không có cách nào khác, chỉ có thể rầu rĩ giao điện thoại cho đội trưởng.

“Nhắn tin cho ai mà lưu luyến không rời như vậy.” Lưu Phương Châu tò mò hỏi.

“Một người . . .” Chàng trai do dự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn một danh xưng mập mờ: “. . . Bạn của tớ.”

Lưu Phương Châu nhíu nhíu chỗ lông mày đã cạo, tỏ ý nói: “Tớ thấy không phải bạn bình thường, là “dây cột tóc nhỏ” của cậu phải không?”

Mạnh Vũ Phồn bị sặc đến ho một tiếng.

“Nhóc à, nghe ba khuyên một câu.” Giọng của Lưu Phương Châu trầm xuống, vỗ vỗ vào vai cậu: “Chó không liếm mặt không được vào nhà”

Mạnh Vũ Phồn: “. . .”

. . . . . .

Sân bóng Đại học Hoa Thành có chút cũ kỹ, có sức chứa một ngàn khán giả. Mức độ quan tâm của những trận thi đấu vòng loại C.U.B.A không cao, nhiều khi vé được tặng cũng ngồi không kín một nửa khán đài.

Nhưng mà hôm nay, toàn bộ khán đài không còn chỗ ngồi, thậm chí có người cầm “vé đứng”, những vị trí ở hành lang phía trên khán đài đều chật kín!

Trên khán đài, vị trí tốt nhất, là khu vực duy nhất được trải đệm, cầm vé màu vàng - vé người thân cầu thủ, được bảo vệ hướng dẫn ngồi vào chỗ này.

Chỗ ngồi của Dương Tiếu là ở hàng cuối cùng, trái phải đều là người nhà cầu thủ. Hơn nữa Phùng Tương - nhân vật gây chú ý hôm nay thì lại ngồi ở hàng thứ nhất.

Chiều cao chính thức của anh ấy là hai mét lẻ một, nặng chín mươi lăm kilogram, giống như Mạnh Vũ Phồn, cũng chơi ở vị trí tiền đạo phụ.

Bên cạnh anh ấy là các cầu thủ khác của đội bóng không ra sân thi đấu, anh ấy còn chưa kịp ngồi xuống, đám cầu thủ trẻ tuổi kia liền sốt sắng vây quanh, tìm anh ấy chụp ảnh chung, ký tên.

Cô ngửa cổ nhìn mấy chàng trai cao lớn ở hàng thứ nhất, suy nghĩ phải bình tĩnh thản nhiên thế nào để qua đó, ở thời điểm quan trọng xen vào nói ra mục đích của mình.

Trước đây cô đã làm phóng viên, rất hiểu kỹ năng nói chuyện, nếu muốn bắt đầu trò chuyện, nhất định phải tìm được chủ đề hứng thú của Phùng Tương.

Trước khi đến xem trận đấu, Dương Tiếu đã lên mạng thu thập tư liệu của Phùng Tương, toàn bộ lưu vào trong điện thoại.

Cô mở điện thoại muốn xem tư liệu, lại phát hiện trên màn hình điện thoại gửi tới bốn tin nhắn của Mạnh Vũ Phồn. Khi đi vào sân thi đấu, xung quanh ồn ào, cô lại để điện thoại ở chế độ rung, nên không để ý thấy tin nhắn của chàng trai gửi tới.

Cô vội vàng mở Wechat trả lời cậu.

Lol: Tôi đã đến rồi, ở trên khán đài.

Lol: Cậu ra sân là có thể nhìn thấy tôi.

Lol: Cuộc hẹn tối nay. . . Tôi sẽ không quên đâu.

Nhưng lúc này, Mạnh Vũ Phồn đã giao nộp điện thoại, Dương Tiếu đợi không được tin nhắn của cậu, dứt khoát rời khỏi cuộc nói chuyện, tiếp tục công việc.

Fan của Phùng Tương hết sức nhiệt tình, phía đối diện khán đài, các fan lại làm thành hàng chữ, trên đó thể hiện nhiệt huyết tràn trề: “Phùng Tương, em muốn đặt anh vào trong tim.”

Người không biết, còn tưởng đây là fan meeting của Phùng Tương.

Nhìn thấy hàng chữ của các fan, Phùng Tương đứng dậy vẫy tay hướng về phía các fan, các trạm tỷ nhao nhao giơ “súng dài súng ngắn” trong tay lên, trong chốc lát, toàn bộ sân bóng đều ngập tràn âm thanh lanh lảnh của tiếng bấm máy vội vã.

Nhìn thấy một màn như vậy, Dương Tiếu đối với nhân khí của Phùng Tương càng nhận thức trọn vẹn rõ ràng, nếu như có thể mời anh ấy đến tiết mục, tỷ suất người xem tuyệt đối có thể tăng lên rõ rệt!

Trận đấu sắp bắt đầu, Dương Tiếu không dám chậm trễ thời gian, cô ngay lập tức phải nắm chắc Phùng Tương!

Cô lấy từ trong túi ra một cái gương, cô gái trong gương trang điểm tinh tế, rõ ràng là xinh đẹp trang nhã ―― kẻ mắt, check; son môi, check; kiểu tóc, check; quần áo, check!

Cô nở một nụ cười trong gương, thu dọn đồ của mình, từ hàng ghế cuối đứng dậy di chuyển xuống bậc dưới, từ từ đi tới hàng đầu của khán đài.

Bên cạnh Phùng Tương có một nhân viên đi theo, người này ba mươi tuổi, nhìn không ra là trợ lý của Phùng Tương hay là người đại diện của anh ấy. Người nhân viên kia thấy một cô gái xinh đẹp thướt tha, trang phục tinh tế đi tới, liền tỏ vẻ khẩn trương, trước tiên ngăn cô lại.

“Xin hỏi có việc gì sao?”

Dương Tiếu biết, nếu cô thẳng thắn nói mình là biên tập đài truyền hình, chắc chắn sẽ bị cản lại. Cô không chút hoang mang, cầm chiếc vé màu vàng trong tay giơ ra trước mặt người kia, cười nhạt: “Tôi tới tìm bạn tôi.”

Nói xong, mắt cô đảo qua một vòng, từ trong hàng ghế đầu tiên tóm được mục tiêu chính xác.

“Đông Đông!” Cô gọi thân thiết: “Cô đến xem cháu này! !”

Từ Đông không hiểu tại sao bị tóm lấy: “. . .”

Người nhân viên nhìn Từ Đông vừa cao vừa cường tráng, lại nhìn người “cô” trẻ tuổi mắt ngọc mày ngài ở trước mặt, kinh ngạc đến nói không ra lời.

Dương Tiếu hất mái tóc dài, trước ánh mắt nhìn chăm chú của người nhân viên, chầm chậm đi tới trước mặt Từ Đông.

Hôm nay cô xịt một loại nước hoa cao cấp, Une Rose của thương hiệu Frederic Malle, hương đầu được kết hợp giữa hoa hồng hiếm gặp và rượu vang đỏ, với hương cuối là hương gỗ hòa với hương hoa ở tầng hương giữa, mùi hương trên người cô giống như hương rượu mê người, nhưng lại kín đáo lộ ra sự thần bí và kiên định. Hơn thế những nơi mà cô đi qua, mùi hương đều tỏa ra thoang thoảng.

“Cháu trai, nhường chỗ đi.” Cô cúi đầu nhìn về phía Từ Đông ở bên cạnh Phùng Tương: “Cô muốn ngồi ở đây.”

Từ Đông: “. . .” Cơ thể của cậu ấy nhanh hơn não một bước, chuyển sang ghế ngồi bên cạnh, để lại một chỗ ngồi cho Dương Tiếu.

Dương Tiếu xoay người, ngồi xuống.

Đội viên đội bóng rổ cùng hàng nhận ra cô, hạ giọng bàn tán sôi nổi.

“Đợi chút, cô ấy không phải là “dây cột tóc nhỏ” của Phồn Tử sao? Tớ nhớ lúc trước thi đấu với Đại học Truyền Thông, cô ấy cũng tới xem!”

“Đúng vậy, Phồn Tử còn đem hoa của hoa khôi trường mình tặng, chuyền tặng cho cô ấy mà.”

“Chuyện gì thế này, từ khi nào cô ấy trở thành cô của Từ Đông vậy?”

“Cậu hỏi tớ, tớ hỏi ai đây?”

“Có điều cô ấy và Phồn Tử có chia tay không, tớ nhớ là “dây cột tóc nhỏ” của Phồn Tử hình như không còn nữa. . .”

“Suỵt! !”

Nếu như trong khi thi đấu, tốc độ chạy của họ có thể vượt qua tốc độ bát quái của họ, vậy thì bọn họ không cần ăn không ngồi chờ trên sân rồi.

Mấy người thì thầm với nhau, cũng không truyền tới tai Dương Tiếu, bây giờ cô chỉ một lòng nghĩ tới công việc, vì thu hút người xem, vì muốn lập thành tích để giáng một đòn xuống đôi tra nam tiện nữ kia, vì lên chức ở đài truyền hình. . . Cô phải lấy được bài phỏng vấn Phùng Tương!

Cô nhắm mắt lại, trong lòng tập trung đếm ba, hai, một để điều chỉnh hô hấp.

Sau đó cô mở to mắt, xoay người, nhìn về chỗ ngồi phía bên phải mình.

“Đội trưởng Phùng, nghe danh đã lâu.” Cô cười trang nhã, giơ tay phải: “Tôi là Dương Tiếu, tôi là một ――”

“Cô Dương, hân hạnh.” Phùng Tương cắt ngang lời giới thiệu của cô. Anh ấy nắm lấy tay cô, lòng bàn tay đầy vết chai thô ráp. Hai người bắt tay nhau nhẹ nhàng, ánh mắt sâu xa của chàng trai dừng lại trên khuôn mặt cô, vết sẹo trên lông mày trái không làm giảm đi sự anh tuấn của anh ấy, ngược lại khiến cho anh ấy trông càng hấp dẫn hơn. “Biết quý tính của cô là đủ rồi, những cái khác, đều không quan trọng.”

. . . . . .

Âm nhạc vang lên rúng động.

Trong khi đội cổ vũ nhảy nhiệt huyết trên nền nhạc mạnh mẽ, cửa phòng nghỉ hai bên sân bóng mở to, cầu thủ bóng rổ hai đội nối đuôi nhau chạy ra, vẫy tay chào khán giả hai bên sân.

Mới vừa chạy ra khỏi phòng nghỉ, các cầu thủ Đại học Hoa Thành liền hoảng sợ.

Chân Hoàng Hiểu Kha như nhũn ra, khẩn trương nói: “Ở đây . . . Ở đây cũng nhiều người quá vậy!”

Lưu Phương Châu gật gật đầu, nhìn fan đã đứng ngồi chật kín khán đài, có chút ước ao nói: “Không biết tới khi nào, chúng ta có thể giống như Phùng sư huynh, có nhiều fan như vậy đây?”

“Sẽ có ngày.” Trong mười hai người, Mạnh Vũ Phồn là người duy nhất không có vẻ hâm mộ, giọng nói cậu chắc chắn, giống như là tự thuật một việc nhất định trở thành sự thật: “Fan của tôi sau này sẽ nhiều hơn anh ấy.”

Bọn họ thi đấu trên sân nhà, vốn dĩ chiếm ưu thế, còn đối thủ của họ - Đại học nghệ thuật Hoa Thành là một “đội yếu thế hơn”, nhìn thấy khán đài chật kín khán giả, đã hoàn toàn mất hết ý chí chiến đấu.

Cầu thủ hai đội bắt tay nhau, trên mặt nhìn có vẻ hòa thuận vui vẻ, có điều ai cũng biết, sự chênh lệch của trận thi đấu này giống như là hổ và mèo, thắng bại đã được định trước.

Kết thúc màn bắt tay, bảy cầu thủ dự bị đi vào khu vực nghỉ ngơi bên cạnh sân bóng. Mạnh Vũ Phồn là cầu thủ ra sân đầu tiên, thân là tiền đạo phụ, cậu phải giành được quyền giao bóng của hiệp một.

Cầu thủ đội Đại học nghệ thuật Hoa Thành thực sự quá “yếu”, gom cả trường lại mà tìm không ra mấy chàng trai cao ráo có thể chơi bóng rổ, chàng trai đảm nhận vị trí tiền đạo phụ cao chưa tới 1m85, thấp hơn Mạnh Vũ Phồn 9cm. Hai người đứng cùng nhau, bất kể là trọng lượng cơ thể hay chiều cao thì đều chênh lệch rõ ràng.

Quả bóng này, Mạnh Vũ Phồn nắm chắc rồi.

Trọng tài đứng ở giữa sân giơ quả bóng, tay phải giơ bóng, tay trái đưa chiếc còi màu bạc lên ―― Tiếng còi vang lên, quả bóng được tung lên cao, bay vào không trung.

Cùng lúc đó, Mạnh Vũ Phồn và tiền đạo đội đối thủ cùng nhảy lên, giơ cao cánh tay, duỗi thẳng năm ngón tay, đuổi theo hướng bóng. . .

Khi Mạnh Vũ Phồn nhảy lên điểm cao nhất, lực hút của Trái đất dường như biến mất, cậu gần như ngưng lại trong khoảng không.

Giao bóng là khâu quan trọng nhất khi tranh được quyền phát bóng của hiệp đầu, ai có thể nhảy lên cướp được quả bóng này, thì có thể làm chủ tiết tấu của hiệp đầu tiên.

Nhưng vào thời khắc quan trọng như vậy, Mạnh Vũ Phồn chợt thất thần.

Cậu nhìn thấy gì vậy? ―― Trên khán đài. Dương Tiếu ngồi bên cạnh Phùng Tương, hai người đều không chú ý đến trận thi đấu bóng rổ, mà cười cười nói nói, không biết đang nói về vấn đề gì.

Chàng trai giật mình dừng lại.

Trong lúc khẩn cấp, vô số suy nghĩ lung tung xuất hiện trong đầu cậu.

Tuy rằng đầu óc Mạnh Vũ Phồn trống không, nhưng cơ thể lại nhớ bản thân phải làm gì.

Chàng trai vung bàn tay lên ―― quả bóng sượt qua đầu ngón tay cậu, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, rơi vào trong ngực của tiền đạo đội Đại học nghệ thuật.