Cho Thuê Bạn Trai - Mạc Lí

Chương 56




Edit: Lim

Beta: Bánh Bao Nhỏ

Trong đài truyền hình, ai là người nắm bắt tin tức nhanh nhạy nhất?

Bác lao công đứng thứ nhất, anh bảo vệ đứng thứ hai, còn đứng thứ ba, chính là thực tập sinh rải rác ở các phòng, có quan hệ dây mơ rễ má với nhau.

Các bạn thực tập sinh trẻ tuổi, còn chưa học được cái gọi là “Điều gì có thể nghe, lời nào có thể nói”, lãnh đạo chỉ có chút thay đổi, ngay hôm đó họ có thể truyền tin tức cho tất cả mọi người biết.

Lưu Duyệt Nguyệt thề thốt nói, chính cô nghe được tin tức tổ chuyên mục sắp giải tán, tin này như gió lạnh thổi đến khiến cho Dương Tiếu nổi da gà.

Tổ của họ có tổng cộng năm người, ngoại trừ anh Ngô - nhà sản xuất đã biên chế, trong bốn người còn lại, hai người do nhà đài ký, hai người do chuyên mục ký, còn có thêm một thực tập sinh Lưu Duyệt Nguyệt. Đây nếu như là trò chơi trên máy tính thì bọn họ hoàn toàn là rác rưởi.

Từ mười năm trước, đài truyền hình khắp cả nước bắt đầu thay đổi chế độ. Đài truyền hình Hoa Thành cũng vậy, sức ảnh hưởng rất lớn, là đơn vị đầu tiên thay đổi chế độ. Mặc dù hình thức quản lý còn là đơn vị sự nghiệp công, nhưng hình thức tuyển dụng đổi thành chế độ hợp đồng xí nghiệp, cơ cấu cán bộ là có thể gặp nhưng không thể cầu “thân phận”, rất khó vào biên chế.

Nếu chia nhân viên đài truyền hình thành nhiều cấp bậc, cấp bậc đầu tiên là những nhân viên làm việc lâu năm, trừ phi vi phạm kỷ luật, bằng không đài truyền hình tuyệt đối không thể khai trừ họ, đây chính là “bát sắt”* trong truyền thuyết.

* ý nói công việc ổn định

Cấp bậc thứ hai chính là nhân viên do nhà đài ký giống như Dương Tiếu, là người có năng lực, có thể chịu khổ là không đủ, còn phải xem lãnh đạo có trọng dụng bạn không. Dương Tiếu vào nghề hơn ba năm là có thể được nhà đài ký hợp đồng, không biết đã phải chịu bao lời khó nghe sau lưng.


Cấp bậc thứ ba là do kênh ký; ở dưới còn có cấp thứ tư là do chuyên mục ký . . . . . . Nếu như tiết mục bị giải tán, vậy hai loại nhân viên này chắc chắn cũng bị giải tán theo.

Mặc dù Dương Tiếu là nhân viên do nhà đài ký, nhưng sự đe dọa thất nghiệp như trước vẫn bao trùm lên cô.

Muốn điều động người từ tổ này sang tổ khác, không dễ dàng như vậy. Lãnh đạo mới của đài vừa nhậm chức đã nổi giận ba lần, nghe nói ông ấy muốn cắt giảm mấy tiết mục. Dương Tiếu hoang mang, những người khác trong tổ còn hoang mang hơn cô. Những người hiểu biết nhanh nhạy sớm đã bắt đầu chạy chọt khắp nơi, muốn chuyển sang tiết mục khác bỏ lại cái hố này.

Lưu Duyệt Nguyệt là thực tập sinh, là tép riu trong đám tép riu, gần đây cô ấy làm việc đều không gắng sức, làm việc lộn xộn không đâu vào đâu.

Cắt một tập tiết mục bốn mươi lăm phút, Lưu Duyệt Nguyệt làm mất hai ngày, kết quả cuối cùng lại không được như ý.

Dương Tiếu phê bình cô ấy: “Làm việc phải chuyên tâm chút, em xem tập này có bao nhiêu thiếu sót? Đây là thái độ làm việc của em sao?”

“Thái độ làm việc?” Lưu Duyệt Nguyệt oan ức nói: “Công việc không có, thái độ làm việc tự nhiên cũng không có ạ!”

Dương Tiếu: “. . . . . .”

Lưu Duyệt Nguyệt nhỏ giọng hỏi: “Chị Dương Tiếu, chị hỏi anh Ngô chưa, tiết mục chúng ta thật sự sẽ bị cắt giảm sao?”

“Em không nên suy nghĩ linh tinh.” Dương Tiếu an ủi cô: “Mấy ngày nay đều không thấy bóng dáng anh Ngô, chị thấy anh ấy vào phòng làm việc của tổng giám chế kênh suốt, có lẽ là đàm phán với tổng giám chế về chuyện này. Tiết mục của chúng ta mặc dù tỷ suất xem không cao, nhưng đã phát sóng bốn năm rồi, hai trăm tập thu về lượng khán giả không ít, lãnh đạo đài chắc chắn sẽ cân nhắc cẩn thận.”

“Tổ bên cạnh làm bốn trăm tập rồi, nói cắt là cắt rồi.” Lưu Duyệt Nguyệt nói thầm: “Báo cáo tỷ suất người xem mấy năm gần đây em đều xem rồi, tập cao nhất cũng chỉ có 1%, phần lớn đều là 0.7%, 0.8% . . . . . . ‘Tiết mục kinh phí thấp’ không thu hút thế này, làm gì có ý nghĩa gì đâu.”

“Lưu Duyệt Nguyệt, em rút lại những lời này đi.” Dương Tiếu bỗng nhiên nghiêm túc nhìn về cô ấy: “Chị biết em và bạn em vào các tổ cùng thời gian, có người vào chương trình hot, có người lại vào chuyên mục pháp chế, đây đều là những chuyên mục hàng đầu của đài chúng ta, tỷ suất người xem đạt 2% hoặc 3%. Chỉ có em vào ‘tiết mục ít kinh phí’ của chúng ta, nhưng em phải biết rằng, cho dù tỷ suất người xem tiết mục chỉ có 0,1%, nó cũng có ý nghĩa của nó ―― Đài chúng ta bao phủ năm mươi triệu khán giả, 0,8% của năm mươi triệu cũng là bốn trăm nghìn khán giả đang xem ‘tiết mục ít kinh phí’ này. Bốn năm, hai trăm tập, em tính xem có bao nhiêu người giữa đêm ngồi trước TV đợi tiết mục của chúng ta phát sóng?”

Cô rất ít khi gọi đầy đủ tên của Lưu Duyệt Nguyệt, hơn nữa lần này còn dùng ngữ khí nghiêm túc như vậy.

Dương Tiếu có sức ảnh hưởng rất lớn, cô là người nắm quyền trong tổ, khi anh Ngô không ở tổ, cô chính là lãnh đạo cao nhất. Lời cô nói tự nhiên rất có uy lực.

Cô cố ý không kiểm soát âm lượng, các đồng nghiệp khác trong văn phòng đều không hẹn mà cùng dừng công việc lại, nhìn về phía cô.

Dương Tiếu biết, khoảng thời gian mọi người trong tổ đều hoang mang, mỗi người đều đợi “bản án cuối cùng”. Không một ai có thể đặt tâm tư vào tiết mục, chỉ ngóng trông gót giày cuối cùng kia sớm đóng xuống.

Nhưng càng như vậy, Dương Tiếu càng phải vững vàng, cô không thể biểu hiện ra một chút lo âu nào, bằng không chiếc thuyền nhỏ chở mấy chục ngàn khán giả này, sẽ mất phương hướng giữa dòng nước xiết, chìm xuống đáy biển.

Lời cô nói là nói cho Lưu Duyệt Nguyệt nghe, càng là nói cho tất cả nhân viên trong tổ từ trên xuống dưới cùng nghe.

“Chị biết, mỗi người làm truyền hình, đều muốn làm ra ‘tiết mục bùng nổ’, ‘tiết mục trường thanh’, đây giống như mỗi một tác giả đều muốn viết ra một tác phẩm xuất sắc lưu truyền về sau. Đó không riêng vì kiếm tiền, mà là cảm giác thành tựu từ đáy lòng.” Giọng nói Dương Tiếu rất ổn định: “Nhưng thực tế, tác phẩm hàng đầu vĩnh viễn là trong mười ngàn có một, 99% thế giới này đều do những thứ không thu hút tạo thành. Những tiết mục nhỏ hoặc tác phẩm có lượng in ấn thấp đều tồn tại có ý nghĩa của nó. Không thể nói, tỷ suất người xem tiết mục này kém, liền nói tiết mục này từ đầu đến cuối là thất bại, chúng ta nhiều người như vậy, vì tiết mục này cố gắng suốt bốn năm, mỗi tuần đều lặp lại việc chọn đề tài, quay phim, suốt đêm cắt ghép phim, không lẽ những việc này đều không có ý nghĩa gì?”

“. . . . . .”

Dương Tiếu: “Có thể ngày mai, tổ tiết mục của chúng ta bỗng nhiên nổi tiếng, một đêm thành danh; Có thể ngày mai tổ tiết mục của chúng ta không còn tồn tại . . . . . . Nhưng chúng ta đã cùng cố gắng bao ngày đêm, đều hiển thị ở phần cuối cùng của tiết mục, đây đều là chứng minh cho những vất vả của chúng ta.” Cô mỉm cười, khuôn mặt vốn kiên quyết lạnh lùng bỗng như hoa nở mùa xuân: “Hơn nữa quy định của đài chúng ta, hồ sơ tiết mục phải lưu giữ năm mươi năm, nói không chừng mấy người chúng ta đã chết, tên của chúng ta vẫn còn lưu lại trên ổ cứng.”

Lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người trong văn phòng, đều bị lời nói của cô làm cho khiếp sợ

Khi lòng người hỗn loạn nhất, Dương Tiếu đã dũng cảm đứng dậy, ổn định lòng quân.

Cô có sợ thất nghiệp không? Cô đương nhiên là sợ.

Cô còn phải trả góp xe, cô còn phải trả tiền thuê nhà, bảo hiểm chữa bệnh cho ba mẹ, các loại lễ nghĩa qua lại . . . . . . Cô kiếm được nhiều, tiêu cũng nhiều. Bản thân cô sau khi biết tổ tiết mục có thể giải tán, mấy ngày nay kiểm soát tất cả các khoản tiền gửi ngân hàng của bản thân, thậm chí suốt đêm thay đổi bản lý lịch tóm tắt. . . . . .

―― Nhưng mà, ở trước mặt cấp dưới, cô tuyệt đối không thể hoảng sợ.

Trong lúc bấp bênh, cô cần làm một cột đèn tín hiệu đứng vững, chỉ cần đèn tín hiệu không tắt, chiếc thuyền sẽ không bị sóng cuốn đi.

“Bộp bộp bộp . . . . . .”

Bỗng nhiên, từ cửa văn phòng truyền đến một tiếng vỗ tay, phá vỡ sự yên tĩnh đang bao trùm văn phòng.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, vội vàng nhìn về hướng có tiếng động ―― chỉ thấy anh Ngô - người phụ trách tiết mục đang đứng ngoài cửa, không biết đến từ lúc nào, nghe thấy những gì.

“Được rồi Dương Tiếu.” Bởi vì anh Ngô có cái bụng bự, lại có sở thích đặc biệt của người trung niên ―― vòng đeo tay ―― cho nên được mọi người đặt cho cái danh hiệu, phật Di Lặc. Anh luôn có một nụ cười, không ra vẻ ta đây: “Đợi anh Ngô đây của em xuống mồ rồi, em nhớ chôn ổ cứng đó theo cùng anh, sau đó trên bia mộ khắc chữ ――‘tuy rằng anh ấy đã chết, nhưng tiết mục của anh mãi còn’! Ý kiến này sáng tạo hơn đấy.”

Khuôn mặt Dương Tiếu nóng lên, vội đứng dậy.

Những người khác cũng vội đứng dậy chào hỏi, mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm anh Ngô, trên khuôn mặt mỗi người đều tràn ngập sự khẩn trương. Câu nói vừa nãy của Dương Tiếu vẫn còn chút tác dụng, mọi người đã không còn lo lắng như lúc đầu.

“Tin đồn gần đây đoán chừng mọi người đều đã nghe rồi.” Anh Ngô chạm vào vòng đeo tay, thong thả đi vào: “Tôi muốn nói là ―― Tin đồn này quả thực là thật. Bởi vì tỷ suất người xem tiết mục của chúng ta không khá hơn, vì vậy lãnh đạo mới suy nghĩ cắt giảm tiết mục của chúng ta.”

“! ! !” Mọi người không hẹn mà cùng hít phải một luồng khí lạnh, nhìn Dương Tiếu, lại nhanh chóng đưa tầm mắt nhìn xung quanh trở lại.

“Có điều ―― anh Ngô của các cô các cậu, cố gắng xoay chuyển tình thế, trình bày sự thật, nói đạo lý, cùng uống rượu cười xã giao thiếu mỗi ngủ cùng, cuối cùng thuyết phục được lãnh đạo rồi!” Anh Ngô vỗ vỗ vào bụng, đắc ý tuyên bố: “Tiết mục của chúng ta sẽ không bị cắt giảm! Chuyên mục《 Tâm sự đêm khuya 》, còn phải làm một trăm tập, hai trăm tập, năm trăm tập nữa, làm đến khi anh Ngô xuống mồ thì chắc chưa hết đâu! !”

“――! ! !”

Không khí vốn dĩ bị kiềm hãm, một giây sau, vô số âm thanh nhanh chóng trào dâng trong phòng.

Mọi người chen chúc nhau, vây quanh anh Ngô chăm chú, nhất là Lưu Duyệt Nguyệt, xúc động đến phát khóc, nước mắt đều tuôn ra. Mọi người thấy Lưu Duyệt Nguyệt khóc đến mắt đỏ cả lên, lại dồn dập tới trêu cô ấy, làm cô ấy càng khóc nhiều hơn.

Dương Tiếu đứng ở sau mọi người, thời gian này trong lòng luôn cảm thấy thấp thỏm, cuối cùng, cuối cùng cũng hạ xuống được.

Tốt quá rồi . . . . . . Cô không cần lo lắng bị thất nghiệp.

Chỉ cần tiết mục không bị cắt, cô có thể tiếp tục trả góp xe, nuôi ba mẹ, nuôi bạn trai của cô.

Đúng lúc này, anh Ngô đi qua mọi người, tới trước mặt cô.

“Dương Tiếu, em có bận không?” Anh Ngô hất cằm ra hiệu: “Đi vào phòng họp, anh có việc muốn nói với em.”

Dương Tiếu tưởng rằng anh Ngô muốn bàn bạc với cô về việc làm những tập sau, lập tức cầm theo quyển sổ ghi chép đi vào.

Không nghĩ rằng vào phòng họp, anh Ngô lại không nói về tiết mục, mà kéo ghế, rồi ngồi xuống.

Thấy anh ấy đột nhiên hạ vai, thở một tiếng thật dài. Hiện tại, anh ấy không còn dáng vẻ của người phụ trách tiết mục như lúc trước, mà là vẻ mặt lo lắng của người trung niên.

Anh ấy lấy hộp thuốc từ trong túi quần ra, rút một điếu thuốc, muốn châm thuốc, nhưng nhớ ra phòng họp cấm hút thuốc, lại hậm hực bỏ xuống.

“Dương Tiếu, ngồi đi.” Anh ấy đưa điếu thuốc lên mũi ngửi, lại chỉ chỉ vào ghế ngồi đối diện.

Dương Tiếu thấy vẻ mặt buồn bã của anh, trong lòng lo lắng, vội hỏi: “Anh Ngô, là tin tức xấu gì sao?”

“Không phải, là tin tốt.”

“. . . . . . ?”

Anh Ngô nhếch miệng cười, ngẩn mặt nhìn cô: “Dương Tiếu, chức mừng em, em đã là nhân viên biên chế rồi.”

“Gì ạ?” Dương Tiếu hoàn toàn không hiểu vào lúc này sao anh Ngô lại nhắc đến việc không liên quan như vậy. Hơn nữa, đề nghị biên chế của cô mới gửi lên mấy tháng, rất nhiều tiền bối xếp hàng trước cô, cho dù luân phiên cũng không đến lượt cô. Cô kinh ngạc hỏi: “Nhanh như vậy ạ? Có người rời đi sao?”

Bắt đầu từ mười mấy năm trước, đài truyền hình Hoa Thành không tăng biên chế. Bây giờ những người vào biên chế, đều là nhân viên trên bốn mươi tuổi, chỉ có “một cái hố một cây củ cải”, trừ khi có những nhân viên lớn tuổi về hưu, bằng không sẽ trống biên chế.

Nhưng mà, biên chế đài truyền hình là tuyệt đối ổn định, cho dù hàng ngày làm việc lười biếng đến muộn về sớm, đài truyền hình cũng không thể khai trừ, nhân viên lớn tuổi chỉ có cuối năm chia lợi nhuận mới đến đầy đủ, có ai muốn từ chức sao?”

“Đúng, có người từ chức.” Anh Ngô lần lần chuỗi hạt trên vòng tay vài vòng: “Là tôi.”

“Gì ạ? !”

Dương Tiếu vô cùng kinh ngạc.

Anh Ngô sờ lên đỉnh đầu, thở dài nói: “Chuyện này tôi cũng rất ngại nói, nói nhiều rồi, sợ mọi người nghĩ rằng tôi đang khoe khoang ―― Tôi lẩn quẩn ở đây hơn hai mươi năm, làm qua không ít tiết mục, hiện tại một người bạn làm ở trường cao đẳng mời tôi qua đó dạy, lương cao, một năm kiếm được kha khá ――”

Anh ấy giơ ba ngón tay, từ đầu đến cuối giải thích, ý là “lương cao gấp ba lần”.

Được rồi, Dương Tiếu đã hiểu rồi.

Nhân viên lâu năm ở đài truyền hình nếu làm tốt, trở thành nhà sản xuất tiết mục, vậy thì hầu như lúc nào cũng có người nhìn họ, ra sức muốn mời họ. Từ các trường đại học, các trang web video đến các kênh TV vệ tinh kỹ thuật số cũng muốn ném cành ô liu* ra.

Có người cầu yên ổn, lựa chọn ở lại đây dưỡng già; có người giống như anh Ngô, muốn nhân lúc còn trẻ kiếm nhiều tiền chút, vì thế từ bỏ việc làm biên chế, ra khỏi đài truyền hình, theo đuổi tiền tài.

Không có gì là đúng hay sai, tất cả đều là sự lựa chọn của bản thân.

Dương Tiếu từ khi vào tổ đến nay, đã được anh Ngô giúp đỡ rất nhiều, anh ấy là cấp trên của cô, cũng là thầy của cô. Anh Ngô rất coi trọng cô, hết lòng đào tạo cô, giúp cô từ một người cái gì cũng không biết, qua đào tạo trở thành một biên tập tài năng, nắm tốt kỹ năng trước và sau hậu kỳ.

Đương nhiên, đây cũng là do Dương Tiếu chịu khổ, chịu khó, nỗ lực học hỏi nghiên cứu.

Anh Ngô có hướng phát triển tốt hơn, Dương Tiếu đương nhiên vui cho anh.

“Nhưng mà anh đi rồi, tiết mục của chúng ta làm thế nào?” Cô nghĩ đến tiết mục 《 Tâm sự đêm khuya 》, cảm thấy vô cùng lo lắng.

Vẻ mặt anh Ngô xấu hổ trong nháy mắt: “Việc đó . . . . . . Đây chính là tin thứ hai. Vì tôi rời đi, nên nhà đài phải điều tới một người phụ trách chuyên mục mới, người này cô cũng biết, là lão Hoàng của kênh tin tức hiện trường.

“. . . . . .”

“Vợ của anh ta, Miêu Miêu cũng tới.”

“. . . . . . .”

Dương Tiếu không nhịn được chửi bậy mấy câu.

Nói đến người phụ trách chuyên mục mới này và cô vợ Miêu Miêu kém ông ấy hai mươi tuổi, Dương Tiếu muốn chửi bậy cho thỏa lòng.

Lúc trước, lúc Dương Tiếu mới vừa vào đài, là một phóng viên tin tức chạy ở tiền tuyến, Miêu Miêu và cô vào tổ thực tập cùng thời gian, đều là thuộc hạ của “Hoàng lão tà”.

Lão Hoàng đối nhân xử thế không tốt, luôn châm chọc khiêu khích Dương Tiếu - một phóng viên xuất thân không chính quy. Trong đài yêu cầu toàn thể phóng viên lấy tin và biên tập, Dương Tiếu một cô gái chưa từng học qua hệ thống lấy tin và biên tập tin tức, tự mình cầm camera chạy tin, buổi tối quay về thức đêm cắt phim, lồng tiếng, kết quả đoạn phim làm ra lại bị lão Hoàng chê không đáng một đồng.

Miêu Miêu và cô vào tổ cùng một thời gian, thế nên quan hệ rất thân thiết, khi đó Dương Tiếu không ít lần than phiền với Miêu Miêu về lão Hoàng.

Cô từng trải bao năm, tuyệt đối không nghĩ rằng, Miêu Miêu nhìn giống như vui vẻ quan tâm cô, thực ra lại là người hai mặt.

Cô ấy mang toàn bộ những lời than phiền của Dương Tiếu trên Wechat đưa cho lão Hoàng xem! !

Ai là cấp dưới mà không từng nói xấu lãnh đạo? Miêu Miêu đem những lời mắng chửi khó nghe nhất của Dương Tiếu, cắt ghép, sắp xếp lại thành tài liệu, đưa tới trước mặt lão Hoàng.

Do đó đường đường chính chính ―― “Thầy Hoàng, tuy rằng em là bạn Dương Tiếu, nhưng em cảm thấy thầy không phải người như cô ấy nói!”

Vì thế, Hoàng lão tà làm khó dễ Dương Tiếu gấp bội, làm chậm việc chuyển chính thức của Dương Tiếu, thậm chí sau khi chuyển chính thức chỉ ký hợp đồng vào chuyên mục kém nhất.

Lúc đó, Dương Tiếu vừa phải đối phó với bạn trai đầu là vị tổng tài bá đạo, vừa phải tập làm quen với sự áp bức, tâm cơ của lãnh đạo ngu dốt, tinh thần căng thẳng đến nỗi phải dùng thuốc an thần mới có thể ngủ được.

Sau đó, một lần ngẫu nhiên cô có cơ hội biết được bộ mặt thật của Miêu Miêu, cô và cô ấy cãi nhau trời long đất lở.

Cũng chính vào thời khắc quan trọng đó, anh Ngô đã giúp Dương Tiếu đưa cô từ trước sân khấu ra hậu trường.

Dương Tiếu tưởng rằng, hiện tại bọn họ không cùng kênh, không cùng chuyên mục, thậm chí không cùng tầng làm việc, đời này không thể gặp lại, không ngờ rằng loanh quanh một vòng, cô lại cùng làm việc với đôi cẩu nam nữ đó! !

Có điều là Dương Tiếu của hiện tại, không phải là cô của ba năm trước.

"Bitch" mãi mãi vẫn là "Bitch"*, trong trận chiến này, Dương Tiếu nhất định sẽ là người cười cuối cùng.

* Bitch: là một từ chửi phổ biến trong tiếng Anh, nghĩa tiếng Việt là chó cái, chồn cái, ám chỉ người phụ nữ xấu xa, dâm đãng, phản trắc.