Cho Thuê Bạn Trai - Mạc Lí

Chương 55




Edit: Vân Đạm Phong Khinh

Beta: Bánh Bao Nhỏ

Mặc dù căn hộ này có hai cô gái sống, nhưng kiểu tóc của họ lại hoàn toàn khác nhau. Dương Tiếu có mái tóc dài ngang lưng, vừa đen vừa bóng mượt, phần đuôi tóc được uốn gợn sóng, trông cực kì quyến rũ. Mà Đường Thư Cách thì sao, cô ấy có mái tóc ngắn trẻ trung được uốn kiểu gợn sóng, vốn dĩ đã nhuộm màu nâu hạt dẻ rồi, nhưng kể từ khi cô ấy bắt đầu ở nhà sáng tác truyện, thì không còn để tâm đến mái tóc của mình nữa. Bây giờ chân tóc của cô ấy đã mọc ra một vòng tròn màu đen trông giống như một cây nấm xấu xí.

Vì vậy, Mạnh Vũ Phồn thông qua khả năng suy luận tuyệt vời của mình xác định rằng chiếc dây cột tóc màu đen trên bệ rửa này thuộc về Dương Tiếu. Bởi vì chỉ có Dương Tiếu có mái tóc đen dài như vậy, cầm lên còn có thể ngửi ra mùi thơm ...

Mạnh Vũ Phồn trộm lấy sợi dây và giấu nó trong túi quần của mình rồi xếp những chiếc còn lại gọn gàng để ngăn Dương Tiếu phát hiện ra điều gì đó không đúng. Đây là cách anh bạn nhỏ của chúng ta ăn vụng bánh quy sau lưng mẹ. Sau khi ăn một cái, liền sắp xếp phần còn lại để chắc chắn rằng mẹ của cậu sẽ không phát hiện ra sự bất thường nào!

Sau khi mọi thứ được trở lại như cũ, Mạnh Vũ Phồn lấy lại bình tĩnh rồi mở cửa bước ra khỏi phòng tắm.

Không nghĩ đến , vừa ra khỏi cửa, cậu liền gặp ngay Dương Tiếu đang đứng bên ngoài.

Ngay khi ánh mắt của hai người chạm vào nhau, Mạnh Vũ Phồn lập tức quay đi với một cảm giác tội lỗi và thì thầm, "Thôi xong rồi".

Trên thực tế, cậu không cần phải căng thẳng như vậy. Thực ra, các cô gái không bao giờ nhớ mình có bao nhiêu dây cột tóc. Mất một cái hay mất mười cái cô ấy cũng sẽ không để tâm!

Dương Tiếu thấy biểu hiện của cậu có chút kỳ quái, tự xem xét lại chính mình – không thể trêu chọc cậu thêm nữa, vừa mới trêu chọc mấy câu đã dọa cậu không dám nhìn cô rồi.

Hai người trở lại phòng khách, nhưng lần này, họ ngồi ở bàn café và Đại Thánh ở giữa.

Hai người nhìn nhau, trong chốc lát không biết phải nói gì.

Có vẻ như đây đúng là trường hợp đặc biệt. Mặc dù họ đã biết nhau rất lâu và có mối quan hệ thể xác gần gũi nhất, nhưng hiếm khi thảo luận về những điều bên ngoài hợp đồng. Khi dắt chó đi dạo, Dương Tiếu đã nói chuyện với Mạnh Vũ Phồn về những tổn thương trong tình cảm, đó là một "bước đột phá quan trọng" đối với cả hai người.

Nhưng cũng không thể cứ ngồi yên như vậy mãi được, Dương Tiếu nhanh chóng trò chuyện đến chủ đề nóng bỏng hiện nay.

"Đúng rồi, giải thi đấu của cậu bao giờ mới có kết quả?"

Mạnh Vũ Phồn nhanh chóng nói: "Vòng đấu loại khu vực còn lại hai trận đấu cuối cùng, nhưng vòng này là tính điểm vòng tròn, điểm số của chúng tôi hiện đang vượt xa bọn họ, ngay cả khi hai trận tiếp theo đều thua, chúng tôi cũng có thể xếp hạng thứ hai trong vòng đấu loại này. Nhưng ..." Cậu cười thầm, "... Hai đội cuối cùng khá dễ ăn. Ngay cả khi chúng tôi chỉ còn bốn người chơi, muốn thua cũng là chuyện không dễ."

Dương Tiếu cảm thấy nhẹ nhõm: "Tốt rồi! Lúc trước còn nói sẽ theo dõi giải đấu của các cậu. Kết quả là công việc quá bận. Từ đầu đến cuối chỉ có thể xem một trận, nhưng đó là một trận đấu tuyệt vời."

Thật sự rất phấn khích. Đầu trận, Mạnh Vũ Phồn chiến đấu với "cỗ xe tăng lớn", giữa trận, đội trưởng đội cổ vũ ân cần dâng hiến tình yêu, cuối trận Dương Tiếu ... vì chuyện ấy mà đã đổi một chiếc xe.

Nghĩ đến chuyện xảy ra trong xe ngày hôm đó, Dương Tiếu khẽ mỉm cười.

Cô hỏi: "Trận đấu cuối cùng là khi nào vậy?"

Mạnh Vũ Phồn trả lời: "Vào ngày Giáng Sinh." Cậu nhìn cô và hỏi một cách đầy mong đợi: "Chị Tiếu Tiếu, ngày hôm đó chị có kế hoạch gì không?"

Dương Tiếu mở xem lịch trên điện thoại di động, hôm đó là cuối tuần, nếu không phải làm thêm giờ thì không có công việc gì cả.

"Tôi được nghỉ ngày hôm đó, cậu có muốn tôi đến xem trận đấu cuối cùng của cậu không?"

"Không phải ..." Một tia cô đơn lóe lên trên khuôn mặt của chàng trai. "Quả nhiên chị đã quên!”

Nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ mất mát của cậu, tinh thần hăng hái, kiêu ngạo của Dương Tiếu biến mất, và cảm giác tội lỗi trỗi dậy một cách vô lý, vì vậy cô nhanh chóng hỏi: "Tôi đã quên điều gì sao?"

Mạnh Vũ Phồn nói: "Ngày Giáng Sinh là ngày hợp đồng ba tháng của chúng ta hết hạn. Tôi đã từng nói với chị, ngày hôm đó tôi muốn ở bên chị."

"Ngày kỷ niệm? " Dương Tiếu không ngờ rằng trong suy nghĩ của chàng trai, mối quan hệ này được định nghĩa theo cách này.

Hai người phải có quan hệ như thế nào mới có thể cùng nhau trải qua một ngày kỷ niệm? Ít nhất, nhân viên sẽ không bao giờ coi ngày làm việc chính thức là ngày kỷ niệm, họ cũng sẽ không mời sếp cùng ăn mừng.

Một thứ gì đó dường như đã hòa vào xương của Dương Tiếu, biến thành máu thịt và sau đó truyền dọc theo mạch máu đến trái tim cô.

Cô ấn đầu ngón tay vào chiếc váy và thì thầm: "Hôm đó tôi sẽ đến".

"Vậy chúng ta đã hẹn rồi nhé. Vào ngày Giáng Sinh, chúng ta không gặp không về." Mạnh Vũ Phồn long trọng nói, "Chị Tiếu Tiếu, tôi có vài điều muốn nói với chị."

......

"Có lời muốn nói với tôi?"

Bình minh ngày thứ Hai, Dương Tiếu cầm bàn chải đánh răng và nhìn mình trong gương, lẩm bẩm và lặp lại câu này.

Mạnh Vũ Phồn có điều gì muốn nói với cô, nhưng sao cậu lại chọn đúng vào ngày hết hạn hợp đồng ba tháng?

Trong lòng cô có một dự đoán, nhưng cô hy vọng rằng dự đoán này không phải là sự thật. Bởi vì nó sẽ phá hủy sự cân bằng vi diệu giữa hai người bọn họ.

Quên đi, đừng nghĩ đến nữa.

Dương Tiếu cúi đầu và nhổ bọt trong miệng ra. Bọt trắng từ từ trượt dọc theo bồn rửa mặt cuối cùng chảy xuống cửa xả nước, cùng những suy nghĩ đó, biến mất trước mặt cô.

Sau khi rửa mặt và trang điểm, Dương Tiếu vào bếp, Đường Thư Cách đang đứng trong bếp để chuẩn bị bữa sáng.

Dương Tiếu có chút bất ngờ hỏi: "Hôm qua không phải là cậu thức khuya để kịp viết bản thảo sao? Cậu không cần phải nấu bữa sáng cho tớ đâu."

...

Đường Thư Cách vẫy thìa mà không ngoảnh lại: "Tớ thích nấu ăn! Bên cạnh đó, những ngày này tớ không có thời gian để dắt chó đi dạo. Dọn phân, chăm sóc chó tất cả đều là cậu làm giúp tớ. Tớ chỉ có thể bù đắp cho cậu bằng cách làm bữa sáng thôi. "

Trình độ nấu ăn của Dương Tiếu rất bình thường, nhưng cô may mắn gặp được một cô bạn thân giỏi nấu ăn. Đường Thư Cách làm việc nhanh chóng và thậm chí có thể làm hai việc cùng một lúc, chuẩn bị nhiều món ăn cùng một lúc. Khi cháo thịt nạc trứng muối đã chín nhừ và được lấy ra khỏi nồi, bánh mì nướng, bánh bao hấp và trứng ốp la cũng được dọn ra trên bàn. Đường Thư Cách cũng đặc biệt chuẩn bị một chiếc bánh sandwich dày cho Dương Tiếu mang đến đài truyền hình để ăn chiều.

Dương Tiếu nhìn vào bữa sáng phong phú trên bàn, ngửi thấy mùi thơm lơ lửng trong không khí và nói một cách chân thành: "Đôi khi tớ thực sự cảm thấy cùng một người đàn ông kết hôn không có ý nghĩa, chi bằng ở cùng chị em tốt mới là chân ái."

Đường Thư Cách sợ đến nỗi mặt mũi biến sắc và nói: "Làm ơn đi, không kết hôn là việc của cậu. Idol của tớ vẫn đang chờ chúng tớ đi lấy chứng nhận đăng ký kết hôn đấy."

Để vạch rõ giới hạn với Dương Tiếu, Đường Thư Cách thậm chí đã chạy từ nhà ăn đến nhà vệ sinh.

……..

Ngay khi bước vào phòng tắm, cô ấy liền thốt lên: "Tiếu Tiếu, cậu đã lấy dây cột tóc của tớ à?"

"Không." Dương Tiếu nói, "Hôm trước tắm tớ đã mượn một cái và đã trả lại rồi, chính là đặt nó trên bồn rửa mặt mà."

"Nhưng đây chỉ có bốn trong số năm sợi dây cột tóc!" Đường Thư Cách thốt lên, "Đó là sợi dây đầu tiên mà Idol của tớ đã dùng để trang điểm ở hậu trường! Tớ đã chi rất nhiều tiền để mua nó từ tay của thợ chụp ảnh đấy!!! "

Là một fan hâm mộ cuồng nhiệt, Đường Thư Cách đã đóng góp hơn một nửa tiền lương của mình cho sự nghiệp theo đuổi ngôi sao. Cô ấy phải mua quần áo, trang sức giống Idol, nhãn hàng Idol làm đại diện cô ấy cũng phải mua, nhà hàng mà Idol đã ghé thăm, cô ấy cũng phải nếm thử, ngay cả những cốc uống một lần mà idol đã uống, dây cột tóc đã được sử dụng cô cũng cố gắng để có được nó.

Dương Tiếu từng thuyết phục cô ấy: "Cậu mua những thứ khác thì thôi không nói, cốc và kẹp tóc dùng một lần được bán ra, làm thế nào cậu có thể chắc chắn rằng anh ta đã sử dụng nó? Không biết chừng là gạt người đó."

Đường Thư Cách nói một cách bướng bỉnh: "Cứ coi như là đóng thuế thông minh đi. Giống như đánh bạc có phải hay không, luôn có năm mươi phần trăm cơ hội là Idol thực sự sử dụng qua."

Dương Tiếu: "..." Cô thầm nghi ngờ rằng cơ hội thực sự không một phần trăm.

Sau khi Đường Thư Cách mua năm dây cột tóc màu đen "được Idol sử dụng", cô ấy đếm chúng mỗi ngày, nhưng hôm nay chúng đột nhiên biến mất! !

Một phần năm hương vị Idol biến mất như thế này! ! !

Đường Thư Cách ôm ngực, cảm thấy trái tim mình như cũng đã bị đào lên một phần năm.

Dương Tiếu giúp cô ấy tìm nó, ở tất cả những nơi cô có thể tìm thấy nó, nhưng vẫn không thể tìm thấy dây cột tóc thứ năm đã biến mất đó.

"Hôm đó sau khi tớ dùng xong, tớ thực sự đã tháo nó ra và đặt nó vào bồn rửa. Chỉ có hai chúng ta ở nhà, đang yên đang lành, tại sao lại không nhìn thấy nó chứ? Dương Tiếu nghĩ về nó, và không thể biết dây cột tóc đó đi đâu được.

Đường Thư Cách ủ rũ không vui nói: "Không phải cuối tuần bạn học Đại Mạnh đến đây sao, cậu ta cũng dùng phòng tắm, sẽ không phải là cậu ta chứ?"

Dương Tiếu bất lực nói: "Làm ơn đi, cậu ta là một người đàn ông to lớn, lấy dây cột tóc của con gái làm gì chứ..."

Lời còn chưa nói xong, cô bỗng nhiên giật mình.

Đợi, đợi đã.

Cô nhớ khuôn mặt không tự nhiên của Mạnh Vũ Phồn khi cậu ra khỏi phòng tắm ngày hôm đó, và sau đó nghĩ về ý nghĩa của "dây cột tóc " ... Có phải thực sự là cậu ấy lấy không?

...

Trong văn phòng, Dương Tiếu ngồi trước máy tính và khẽ thở dài.

Lưu Duyệt Nguyệt, người ngồi đối diện với cô, ngay lập tức căng thẳng đứng dậy và lo lắng hỏi: "Chị ơi, em làm sai chỗ nào sao? Chị đừng tức giận, em sẽ sửa ngay ạ.”

Dương Tiếu: "..."

Cô hiện đang xem lại chương trình do Lưu Duyệt Nguyệt thực hiện, nhưng khi xem nó, cô đã mất tập trung do nhớ đến Mạnh Vũ Phồn và sợi dây cột tóc.

Điều này thực sự không tiện để hỏi. Rốt cuộc, một chiếc dây cột tóc đen bình thường thường rơi trên mặt đất sẽ không ai để ý đến. Nếu cô trực tiếp hỏi Mạnh Vũ Phồn, "Cậu có lấy dây cột tóc không?" thì có vẻ cô là người tính toán chi li, nghi thần nghi quỷ. Nhưng rốt cuộc đó là món đồ của Đường Thư Cách, có ý nghĩa đặc biệt với cô ấy ...

Chỉ cần nghĩ vậy, lần đầu tiên Dương Tiếu bị mất tập trung.

Lưu Duyệt Nguyệt nghĩ rằng cô ấy đã không làm tốt công việc của mình và sợ hãi.

Dương Tiếu nhanh chóng nói: "Không sao đâu, đừng suy nghĩ quá nhiều. Đoạn phim của em rất hay. Chị thở dài không liên quan gì đến em. Chị đang nghĩ về đến chuyện khác."

"Chuyện khác ..." Mắt Lưu Duyệt Nguyệt lập tức thay đổi khi cô ấy nghe thấy nó. Cô ấy nhìn xung quanh và thấy rằng các đồng nghiệp khác trong văn phòng đang đeo tai nghe và đang bận rộn với công việc của mình. Cô ấy vội vã đi qua, đặt toàn bộ phần thân trên qua vách ngăn giữa bàn và nghiêng người trước mặt Dương Tiếu, thì thầm, "Chị, chị đã biết chuyện kia à? Đó là sự thật đúng không? "

"Gì cơ?" Dương Tiếu đơ một lúc, không biết cô đang nói về việc gì.

"Chỉ là vấn đề đó thôi!" Lưu Duyệt Nguyệt lo lắng nói: "Em có một bạn cùng lớp bên phòng nhân sự, cô ấy nói với em - lãnh đạo mới được điều đến cảm thấy rằng xếp hạng chương trình của chúng ta quá kém và dự định sẽ “cắt giảm” toàn bộ nhóm.

Cái gọi là “cắt giảm” là hủy bỏ tổ chuyên mục.

Từ trước đài đến hậu kì, từ người lập kế hoạch đến đạo diễn, toàn bộ tổ chuyên mục đều bị giải tán. Nhân viên cũ có biên chế sẽ được chuyển sang các tổ chuyên mục khác. Nếu nhân viên không có biên chế, chỉ còn một con đường, đó là - thất nghiệp.

Bây giờ rất khó để xin biên chế tại các đài truyền hình. Dương Tiếu đã làm việc ở Đài hơn ba năm trước khi nộp đơn đăng ký theo đề nghị của lãnh đạo. Hiện tại, đơn vẫn đang được xem xét.

Nếu thực sự “cắt giảm” liệu cô vẫn có thể giữ được công việc này chứ?