20:00
Dương Minh Kỳ trầm mặc nhìn qua cửa sổ từ phòng riêng của hai người suy nghĩ về điều gì đó. Vũ Thiên Băng lúc này từ cửa bước vào, trên tay là một thau nước ấm cùng một hộp y tế sơ cứu mini. Cô đặt thau nước lên bàn, mở hộp sơ cứu y tế ra chuẩn bị một vài thứ. Dường như đang đắm chìm vào thế giới của riêng mình, nên hắn vẫn chưa biết đến sự hiện diện của cô trong căn phòng này.
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, cô lúc này mới tiến đến bên hắn. Cô đứng phía sau, vòng nhẹ tay, ôm hắn, má cô áp sát lưng hắn, cô nhắm mắt, từ từ cảm nhận hơi ấm, mùi hương trên cở thể của hắn. Thật dễ chịu. Bất giác hắn gỡ tay cô ra, quay người lại, ánh mắt ôn nhu nhìn cô, một tay đặt trên eo, một tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, Hắn hỏi: “Anh đang nằm mơ phải không?”
Cô nhìn hắn một lượt, nhắm mắt lại, cô đưa đôi tay lần lượt vuốt đôi mày của hắn, rồi lướt nhẹ xuống sống mũi, sau đó là đôi môi. Cứ như thế, cô cảm nhận dần dần khuôn mặt của hắn từ sâu hẳn trong trái tim cô. Mắt vẫn chưa mở, nhưng lệ đã rơi. Đã bao lâu rồi cô mới có thể cảm nhận sâu sắc sự hiện diện của khuôn mặt này? Kể cả trong mơ hay hiện thực. Là Dương Minh Kỳ hay Dương Thiên Phong. Cũng chỉ có một khuôn mặt này mới khiến tim cô nhói lên vì hạnh phúc. Cảm nhận mọi thứ về hắn xong. Cô mở to đôi mắt long lanh ngấn lệ của mình thì thầm: “Là em đang mơ phải không?”
Câu hỏi của cô khiến hắn không biết nên trả lời như thế nào. Khóc cũng không được mà cười cũng chả xong. Hắn hỏi cô, xong cô lại hỏi lại hắn câu hỏi mà hắn đã hỏi. Vậy câu hỏi của hắn và của cô có khác nhau? Hai người nhìn nhau xong cùng bật cười một lượt. Trong khóe mắt dù là lệ nhưng không còn chút đau thương.
Nhìn xuống bàn tay đang bị cuốn bừa bởi một miếng vải trắng. Cô nắm lấy kéo hắn ngồi xuống chiếc bàn mà khi bước vào cô đã chuẩn bị mọi thứ cẩn thận. Cô kéo ghế, bắt đầu tháo miếng vải ra. Miệng mấp máy: “Tay anh...”. Hắn không nhìn vào vết thương của bản thân mà chỉ chăm chăm nhìn cô cười nói: “Chỉ là vết thương ngoài da. Anh không sao.” Nghe câu trả lời không khớp với những gì cô muốn nghe, cô đánh mắt lườm hắn: “Như thế này mà anh còn nói là không sao? Vậy như thế nào mới là có sao? Anh có bị ngốc không đấy?”
Nhìn cô tức giận, lớn tiếng, trong lòng hắn không những không buồn mà còn vô cùng vui vẻ, mắng hắn như thế này thì đúng chỉ có cô. Hắn thực sự không nằm mơ. Nhìn cô mỉm cười, bấc giác hắn cất tiếng: “Anh không ngốc thì đã không lạc em tận 3 năm.” Cô không đáp lại, chỉ im lặng, lau rửa vết thương và băng bó lại cẩn thận cho hắn.
“Em sắp phải trở về bên Nhật sao?” Nghe hắn hỏi, cô nhìn hắn mỉm cười nói “Vâng. Ngày mốt là em bay. Em về bên đó hoàn thành nốt mấy khóa học, rồi còn phải sắp xếp chuyện của tiệm bánh bên đó.... Ừm.. mấy năm qua, em sống bên đó, nhờ sự giúp đỡ của anh Khang, em đã học thêm được không ít thứ. Anh ấy còn giúp em mở một tiệm bánh nữa. Em xin nghỉ phép 1 tháng. Lúc đó em nghĩ là sẽ về giải quyết việc bên này chắc cũng nhanh chóng thôi rồi lại trở về. Nhưng điều em không ngờ còn quá nhiều, việc em nghĩ đơn giản, hóa ra nó lại phức tạp vô cùng. Vì vậy em đã gia hạn thêm 2 tuần nữa. Em cố gắp thu xếp mọi thứ để về bên đó sớm, ổn định lại công việc sẽ dễ hơn.” Cô nói rồi nắm nhẹ tay hắn.
Hắn nhìn cô với khuôn mặt căng thẳng: “Vậy nếu Minh Khang không nói ra toàn bộ sự thật. Em định không quan tâm đến anh, cứ như thế mà đi?” Nhìn hắn căng thẳng, cô gượng cười: “Không.... không có, em định ngày cuối cùng......em sẽ đến.... nói rõ mọi chuyện với anh......” Nghe đến đây, hắn nhướn mày: “Ngày cuối cùng?”
“Em xin lỗi. Dự tính ban đầu của em là ngay sau khi về nước em sẽ gặp anh nói rõ mọi chuyện. Nhưng em lại không ngờ chuyện mọi người hiểu lầm là em đã chết nên........ nên em mới tiếp tục giấu anh. Em lúc đó rất sợ dối diện với anh, đối diện với sự thật khó nói đó. Em cũng biết từ mọi người rằng anh mới thoát khỏi đau khổ năm đó không lâu. Em không muốn xuất hiện, làm anh thêm khó xử. Nhưng như em nói, điều em không thể ngờ còn rất nhiều. Em không ngời lại gặp anh ở trung tâm thương mại sớm như vậy, anh lại là người cứu em và Thiên Tích. Và mọi chuyện sau đó...... Mọi người đã khuyên em rất nhiều về việc gặp anh. Em có dự tính đên cuối cùng mới nói. Nhưng lại không ngờ bây giờ anh cũng đã biết rồi...” Cô vừa nói vừa gãi đầu cười cười.
“Em.... em đúng là.” Hắn nhíu mày, trong lời nói vừa tức giận, vừa không nỡ khi bắt gặp đôi mắt hối lỗi của cô. Hắn thở dài, đôi mày dãn ra
“Vậy em tính xa anh thêm lần nữa?” Cô nghe âm giọng của hắn thì vội vàng lắc đầu, lắc tay: “Không... không.... không... em không có ý đó. Chỉ là em cần 6 tháng nữa thôi. 6 tháng sau nhất định em sẽ về bên cạnh anh.”
“Hửm?” đôi mày dãn được không lâu của hắn lại nheo lại.
“Ý.... ý em là. Em dự định qua đó hoàn thành nốt mọi việc rồi sẽ về đây phát triển sự nghiệp. Sẽ không ở bên đó nữa. Dù gì thì gia đình em cũng ở đây, và đặc biệt là anh cũng ở đây.”
“Đừng nói là 6 tháng, 6 tiếng không nhìn thấy em đối với anh cũng là quá nhiều rồi. Em có thể nào không đi..... được không?” Nhìn cô bằng đôi mắt nài nỉ, hắn nói. Cô không đành lòng, nhưng cũng không thể làm cách nào khác hơn.
“Em biết, em hiểu. Nhưng em không muốn trở thành người vợ vô dụng bên cạnh anh. Có thể anh không cảm thấy em vô dụng, nhưng em không thể tự gạt bản thân. Chỉ 6 tháng thôi. Sau đó em sẽ lại về, không chừng đến lúc đó em còn có thể hỗ trợ anh nữa. Hiểu cho em.” Cô biết rằng hắn yêu cô, nhưng cuộc sống này lại rất thật không phải giống trong mơ. Trong mơ cô không làm gì vẫn có thể sống tự do. Một bước lên làm hoàng hậu liền có thể sai khiến người khác làm việc cho mình. Đây là thực tại, thực tại cô phải phấn đấu không ngừng thì mới có thể xứng với hắn, có thể hỗ trợ hắn trong mọi việc. Xét về gia thế cô không bằng hắn, nhưng không vì thế mà ý chí, sự nghiệp cô lại ỷ lại vào hắn mà không tự phấn đấu. Đúng là Dương Minh Kỳ hắn có thể nuôi cô cả đời. Nhưng hai người cùng cố gắng san sẻ với nhau không phải lúc nào cũng hơn.
Hắn quá hiểu tính cách của cô. Chỉ là thứ cô muốn thì chả ai có thể ngăn cản được. Huống hồ, trở thành đầu bếp lại là ước mơ từ bé của cô. Nay cô sắp thực hiện được, không lẽ chỉ vì sự ích kỷ của bản thân mà hắn lại giữ cô lại. Cô không vui, liệu hắn có thể vui nổi? Hắn nhìn cô, đứng lên đỡ cô ngồi lên giường. Hắn hôn nhẹ lên trán cô.
“Cho dù em có bất cứ quyết định gì đi nữa. Anh vẫn luôn ủng hộ em. Em trở lại bên đó hoàn thành tiếp công việc của em. Bên này anh sẽ chăm sóc gia đình, sẽ chăm sóc Thiên Tích giúp em. Em yên tâm nhé.”
“Giờ thì chúng ta nên đi ngủ rồi. Cả ngày nay chắc em cũng mệt lắm.” Hắn nói rồi đỡ cô nằm xuống đắp chăn cho cô. Bản thân cũng bước lên giường nằmg sát cạnh nhìn cô. Lúc này, cô kéo tay hắn ra, nằm lên, vòng tay ôm chặt hắn. Hai người im lặng hồi lâu, hắn cảm thấy dường như bên ngực phải của hắn hơi ướt.
“Em....” nghe được thanh âm của hắn, cô không chịu nổi mà nức nở khóc to hơn. Hắn không nói gì, mặc cô khóc, vòng tay qua hắn vỗ nhẹ vai cô. Cứ như thế, cô nằm trong vòng tay hắn khóc một hồi rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau
“Đừng!”
Dương Minh Kỳ đang ngủ say chợt la lên một tiếng rồi ngồi bật dậy như lò xo. Mồ hôi nhễ nhãi, chắc là hắn vừa gặp ác mộng. Hắn vội quay sang tìm cô. Nhưng bên cạnh hoàn toàn không có một ai. Hắn bắt đầu hốt hoảng ném cái chăn trên người qua một bên, bước chân xuống định chạy đi tìm cô. Lúc này vừa hay cô mở cửa bước vào, trên tay là chậu nước ấm. Nhìn hắn trong bộ dạng hoảng hốt, quần áo xộc xệt, cô hỏi: “Anh... định đi đâu hả?”
Nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của cô, lúc này mi tâm hắn mới dã ra, khẽ cười: “Anh còn tưởng mọi chuyện từ hôm qua đến giờ chỉ là mơ. Anh gặp ác mộng, mở mắt ra không thấy em, nên....” Nói rồi hắn đứng lên, hôn nhẹ lên trán rồi đỡ chậu nước giùm cô.
“Để em. Tay anh còn đau không?” không cho hắn có cơ hội đỡ chậu nước, cô nhanh nhẹn bỏ xuống bàn, quay lại cầm tay hắn nhìn quanh. Hắn nhìn cô khẽ lắc đầu. Gỡ băng ra rửa vết thương cho hắn mà cô xót.
“Sau này anh còn để bản thân bị thương đến như vậy là em bỏ anh đi luôn đấy nhé.” Hắn chau mày vội nắm tay cô: “Nữa, sao cớ hở ra là em bỏ anh đi vậy hả?” nhìn lên nét mặt hắn, cô bật cười khúc khích: “Ai biểu em xót anh. Chỉ cần không thấy anh là em mới thấy không xót nữa. Vậy nên nếu không muốn em bỏ đi thì….. mỗi việc anh làm anh phải nhớ đến em, mỗi giây mỗi phút phải nhớ đến em. Có như thế bản thân anh cũng sẽ không tự tổn hại mình. Anh biết chưa?” hắn gật nhẹ đầu: “sau này đều nghe em hết.” cô lại tiếp tục rửa vết thương cho hắn.
“À lát anh có đến công ty không?”
“Không. Anh ở nhà với em. Sao thế?”
“Em định đến bang hội sắp xếp một số chuyện cho ổn định trước khi em về Nhật ấy. Nếu hôm nay anh không bận gì thì đi với em nha. À tiện gọi anh Đăng luôn. Dù gì đây cũng là việc công.” hắn từ đầu đến cuối vẫn nhìn cô ừm một tiếng.
Sau bữa sáng, hai người cũng đến nhà riêng của Vĩnh Đăng đón cậu đi cùng.
Căn nhà nhỏ ngoại ô.
Vũ Thiên Băng, Dương ,Minh Kỳ và Trương Vĩnh Đăng xuống xe. Cô dẫn hai người dạo quanh một vòng sân nhà.
“Hiện tại mọi chuyện đã rõ ràng, vì vậy em muốn trên cương vị là Đại Tỷ của Thiên Tích muốn hợp tác với Bạch Thiên không chỉ là 1 năm như dự định ban đầu. Mà là…… 100 năm. Hai anh thấy như thế nào? Chúng ta đang xét trên cương vị là những người đứng đầu vì lợi ích chung chứ không phải vì mối quan hệ thân thiết nhé.” Nói đến đây, cô đã dừng bước tại chiếc ghế salon trong nhà, ngồi xuống, cô rót 3 tách trà một cho cô và cho hai người còn lại. Minh Kỳ và Vĩnh Đăng nhìn nhau, Vĩnh Đăng cất lời trước.
“Có cần phải rõ ràng như thế không? Dù gì chúng ta cũng…..” Không để Vĩnh Đăng nói hết, cô liền đưa tay lên: “Khoan khoan đã, bởi vì chúng ta càng thân thiết, chúng ta cần phải rõ ràng. Vì rõ ràng từ ban đầu đỡ mất lòng về sau đấy ạ.” Nghe cô nói xong cậu liền phá lên cười.
“Được thôi tùy em, muốn sao thì là vậy.” Cô nhìn cậu và hắn cũng bật cười.
“Đừng nghĩ là em quá rõ ràng, chỉ là em muốn tốt cho mọi người về sau thôi…… ừm…. hầu như toàn bộ những gì về Bạch Thiên em đều biết hết, nhưng Thiên Tích thì các anh lại không rõ lắm, như vậy có khá là bất công cho hai người. Vì vậy sau khi chúng ta kí bản hợp đồng hợp tác 100 năm này, em liền đem toàn bộ bí mật Thiên Tích, nói cho hai người nghe không xót một điều.” Cô nói rồi đem một bản hợp đồng dài vài chục tờ ra để trên mặt bàn. Mọi người cùng nhìn nhau cười sảng khoái rồi cùng kí kết. Sau khi kí xong, cô liền cất giọng.
“Thiên Tích được em thành lập vào 3 năm trước, nhưng lúc đó vẫn còn rất yếu. Mặc dù trong khoảng thời gian 3 năm em sống bên Nhật, nhưng mọi việc ở Thiên Tích đều được em sắp xếp ổn thỏa. Các thành viên trong Thiên Tích không nhiều, chỉ 42 người.
Nhưng toàn là những người có tố chất tốt. Thiên Tích làm việc theo hệ thống cấp bậc Tinh Vệ, Đặc Vệ và Thiên Vệ. Thiên Vệ là người đứng sau Đại Tỷ nhưng trên mọi người, Thiên Vệ đảm nhận vai trò điều hành Thiên Tích khi không có Đại Tỷ, hoặc khi có nhiệm vụ song hành thì Thiên Vệ sẽ thay Đại Tỷ chỉ huy phân nhánh. Đặc Vệ là các đội trưởng, Tinh Vệ là các thành viên. Đặc vệ Thiên Tích có 5, tương đương với 5 nhóm, mỗi nhóm phụ trách nghiên cứu một mảng chuyên. Còn lại là Tinh Vệ. À còn có một Thần Vệ, phụ trách trị thương cho mọi người, nếu vết thương không quá nghiêm trọng”
“Căn nhà bình thường mà hai anh đang đứng này nó chính là 1 trong 4 căn cứ phụ của Thiên tích. Căn này do em sở hữu. 3 căn còn lại được các thành viên khác dùng làm nơi ở tiện cho việc học hành cũng như làm việc của họ. 4 căn nhà đều nằm ở 4 hướng khác nhau.”
Nói đến đây, Vũ Thiên Băng đứng dậy nhìn hai người rồi đi vào nhà tắm, Hai người thấy vậy liền đi theo. Cô mở một cơ quan bí mật, dẫn hai người họ đến một nơi….
“Đây chính là căn cứ chính của Thiên Tích. Mọi hoạt động luyện tập nghiên cứu đều được diễn ra tại đây.” Nói rồi cô dẫn họ qua từng phòng một. Rồi cô dừng lại tại phòng luyện thể lực. Lúc này trong lòng Dương Minh Kỳ cùng Trương Vĩnh Đăng bị Vũ Thiên Băng đưa từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, không kịp ổn định cảm xúc. Cô tạo căn cứ, ngụy trang giỏi như thế thảo nào trước đây hắn tìm kiếm mãi mà chẳng thấy được một giấu vết gì về chỗ ở của cô. Vợ hắn đúng là không tầm thường.
Trương Vĩnh Đăng đưa mắt nhì một loạt rồi dừng ngay đám người chừng 5 người đang đấu võ với 1 cô gái. Mắt cậu mở to hết mức có thể…
“Trịnh… Trịnh Từ Hy?” Sau tiếng gọi của cậu, cô gái mang tên Trịnh Từ Hy quay người lại, không quên né đòn đánh của một Tinh Vệ, và khóa tay một Tinh Vệ khác.
“Sao anh lại ở đây?” Trịnh Từ Hy thắc mắc.
“Một bất ngờ lớn mà em chưa nói với cho anh biết đó là Trịnh Từ Hy chị ấy chính là Thiên Vệ của Thiên Tích. Hiệu là Thương Nữ. Sắp tới chị ấy sẽ thay em làm việc trực tiếp với anh.” Nói rồi Thiên Băng ra hiệu cho tập hợp mọi người ở đại sảnh. Còn bản thân thì dẫn Vĩnh Đăng và Minh Kỳ đến phòng thông tin và thí nghiệm.
“Toàn bộ thông tin mật sẽ được mọi thành viên gửi vào một địa chỉ riêng do Thiên Tích tạo ra, sau khi máy chủ nhận thông tin 100% lập tức hệ thống tự hủy vị trí gửi. Còn đây chính là phòng nghiên cứu thiết bị phục vụ cho các nhiệm vụ. Mọi thành viên đều thuộc các tỉnh thành, cách ngành nghề, công việc khác nhau. Nếu thành viên nào có cùng đam mê, ngành học liên quan nhau sẽ được hợp thành một nhóm. Mọi thông tin về thành viên đều được bảo mật cao, căn cứ được ngụy trang nhiều lớp tinh tế, mỗi nhiệm vụ đều được lên kế hoạch chặt chẽ, trang thiết bị đều được thử nghiệm nhiều lần trước khi đưa vào áp dụng trong nhiệm vụ, đó là lí do người ngoài không thể biết được Thiên Tích có bao nhiêu người và hoạt động như thế nào.”
Vũ Thiên Băng giải thích cặn kẽ, nghiêng đầu nhún vai nhìn hai người đan ông trước mặt.
Lúc này hai người đều nhì nhau cười, đồng thời vỗ tay, Vĩnh Đăng cất tiếng: “Thật không ngờ, Bạch Thiên chúng ta thành lập trước cô ấy rất lâu vậy mà so ra hệ thống quản lí của chúng ta lại không được một nửa của cô ấy. Đúng là gia thế không nói thể nào nói rõ hết được một người. Cô ấy chỉ thua mày về gia thế, nhưng cái khác thì tao không chắc. Minh Kỳ à, lấy được cô gái như vậy chắc kiếp trước mày ăn chay dữ lắm hả?”
“Phải, kiếp trước tao ăn chay, còn mày là ở trong chùa đấy. Mày xem Trịnh Từ Hy có kém cỏi gì? Cũng giữ chức Thiên Vệ của một bang, dưới một người trên vạn người không phải sao?” Minh Kỳ nhìn Vĩnh Đăng, hàm ý trong câu nói không thiếu ngữ khí trêu ghẹo.
“Thôi nào, chúng ta mau ra đại sảnh, em có chuyện muốn thông báo với mọi người.” Nói rồi cô dẫn đầu mọi người đi ra.
Đại sản, trước mặt mọi người chính là 2/3 số thành viên Thiên Tích. Phần còn lại mọi người còn tập trung cho việc học tập cũng như công việc của riêng mình. Đứng trên cao, nhìn xuống dưới một loạt, Vũ Thiên Băng cất lời.
“Chào mọi người, hôm nay tôi có việc quan trọng muốn thông báo. Những thành viên không tham gia được buổi họp khẩn cấp ngày hôm nay, xin phiền những thành viên còn lại thông báo cho họ khi có thể nhé.”
“Mọi người cũng biết rằng trước đây Thiên Tích và Bạch Thiên cùng đồng ý kí kết hợp đồng hợp tác với nhau trong vòng 1 năm. Hôm nay, tôi xin thông báo lại, hợp đồng ấy đã được đổi lại thành 100 năm.” Nghe đến đây, mọi người vẫn im lặng, nhưng ánh mắt đã lén nhìn nhau, ngụ ý vẫn chưa rõ. Thiên Băng thấy vậy nói tiếp.
“Mọi người cũng biết rằng, tôi và Kelvin thủ lĩnh Bạch Thiên trước đây là vợ chồng. Trước đây có một số hiểu lầm, nên tôi không muốn hợp tác với anh ấy. Nhưng hôm nay, hiểu lầm đã được làm rõ, thì xem như hai bang phái chúng ta đã là một nhà. Chưa kể rằng sắp tới, Thương Nữ của chúng ta và Delvin phó thủ lĩnh.......” nói đến đây, Thiên Băng mỉm cười ngập ngừng nhìn hai người bọn họ. Hành động nhỏ này cũng đã làm cho những con người ở đây hiểu rõ ý tứ cô muốn nói, nên họ cũng chỉ lặng lẽ cười. Hành động này của mọi người khiến ai đó thoáng chốc đỏ mặt.
“Ừm, ngoài việc bang hội ra, nếu mọi người có khó khăn gì cần giúp đỡ chẳng hạn như ở đây cũng có rất nhiều người còn là sinh viên đang trong quá trình thực tập mà chưa tìm được công ty phù hợp thì cũng có thể liên hệ với tôi hoặc Thương Nữ, chúng tôi sẵn sàng giúp đỡ, tạo điều kiện thuận lợi để mọi người có thể có được một vị trí làm việc phù hợp tại các chi nhánh của tập đoàn Dương Âu hoặc Trương Hoàng. Không nhất thiết là các bạn còn là sinh viên, hễ là thành viên Thiên Tích, muốn tìm một vị trí thích hợp với ngành học bản thân theo đuổi đều có thể liên hệ, tôi hứa sẽ giúp mọi người hết sức có thể. Vì công việc mọi người ổn định thì tinh thần và tâm trí của mọi người làm việc cho bang hội mới có chất lượng được không phải sao?”
Nhìn cách nói chuyện, đối xử của Vũ Thiên Băng với các thành viên Thiên Tích, trong lòng hai người đàn ông có mặt tại đây không khỏi thán phục. Chả trách các thành viên lại có thể trung thành với cô đến vậy. Cô ấy tấm lòng đối với họ thì tất nhiên họ cũng sẽ đáp trả bằng tấm lòng đối với cô. Đây là điều đáng để họ học hỏi.
“Bắt đầu từ ngày mai, mọi chuyện trong bang hội đều được Thiên Vệ đứng ra thay tôi giải quyết. Mọi người cứ theo lệnh Thiên Vệ chính là theo lệnh tôi. 6 tháng tới, tôi phải trở về Nhật để hoàn thành các chương trình học cũng như giải quyết công việc bên đó. Mọi người yên tâm, sau 6 tháng tôi sẽ về và phát triên mọi thứ ở đây luôn, sẽ không sống bên đó nữa. Sắp tới cho đến khi tôi quay về, chúng ta sẽ không có bất cứ một nhiệm vụ lớn nào cả. Chúng ta sẽ chỉ tập trung nghiên cứu thiết bị, rèn luyện kiến thức và thể lực là chính. Và tập trung cùng Bạch Thiên đảm bảo an toàn khu vực như trước là được.”
Sau khi mọi người đã nắm rõ định hướng sắp tới thì cũng giải tán trở về công việc riêng của mỗi người. Mặc dù có một số chuyện nằm ngoài dự đoán, song Vũ Thiên Băng cũng hoàn tất mọi chuyện trước khi lên đường trở về với con đường ước mơ của bản thân.
Sân Bay Tân Sơn Nhất.
Phùng Minh Khang tay kéo vali của bản thân cũng như của Vũ Thiên Băng tiến vào trong sân bay.
Mọi người đều tập trung đông đủ, Ba Mẹ, Anh chị hai, Trương Vĩnh Đăng, Trịnh Từ Hy, Thần Vệ Y Y cùng 5 đặc vệ đại diện của Thiên Tích và chồng cô Dương Minh Kỳ cùng tiễn cô.
Mẹ của Thiên Băng cất lời nhìn Minh Khang: “Minh Khang nè, Thiên Băng qua đó nhờ cháu trông coi giùm nhé, con bé này nếu không có cháu, thật lòng bác cũng không yên tâm.” - Anh mỉm cười trả lời: “Vậy mọi người cứ yên tâm, cháu sẽ trông chừng cô ấy cẩn thận.”
Cô thấy mẹ mình dặn dò như vậy, trong lòng có đôi chút khó chịu: “Mẹ à, con có phải con nít đầu mà cần người khác trông nom chứ. Mẹ thật là đánh giá thấp con gái mẹ quá mà.” Mẹ cô đưa tay nhéo tai cô: “Phải rồi, con lớn rồi. Nhưng trong mắt ,ẹ con mãi chỉ là đứa trẻ không hiểu chuyện thôi.” Thấy vợ bị mẹ nhéo tai đau, Dương Minh Kỳ vội vàng đứng ra can ngăn.
“Mẹ à, vợ con là vậy, đừng để ý cô ấy.” Rồi hắn kéo cô lại, lấy tay xoa tai cho cô: “Đau lắm không?”
Nhìn đôi vợ chồng nọ trước mặt, mọi người không khỏi nổi da gà với nhau. Thần Vệ Y Y liền lên tiếng: “Chị hai, bọn em chúc chị thượng lộ bằng an nhé, qua đó xong lập tức báo về cho tụi em biết nah. Còn giờ thì tụi em về lo chuyện trước nhé.” - “Chị biết rồi, cám ơn mọi người, mọi người đi cẩn thận nhé.”
Phùng Minh Khang cũng cất lời: “Hai bác ở đây, con vào trong làm thủ tục trước nhé.” Rồi kéo luôn vali đi để khỏi bị thồn cẩu lương. Sau khi Minh Khang đi, mọi người cũng nhìn nhau. Mẹ cô nhìn qua Từ Hy nói khéo: “Hy à, mau đi thôi, không khéo lại được ăn cơm chó đến nghẹn mất.” Rồi mọi người cùng nhau cười, rời đi chỉ để lại hai vợ chồng nhà nọ đứng nhìn họ mà không nói nên lời.
“Em qua đó.....” Chưa để hắn nói hết câu, cô vội lấy tay che miệng hắn lại: “Em biết rồi, anh đã dặn em hết nguyên một đêm rồi thây. Em nghe muốn nổ não luôn rồi đấy. Nói chung là anh dặn em phải giữ sức khỏe thì anh cũng phải như vậy, anh khỏe thì tự nhiên em cũng khỏe hiểu chưa?”
Hắn mỉm cười, nụ cười vô cùng hạnh phúc, họ trao nhau nụ hôn lãng mạn trước rất nhiều người, nụ hôn đó đã thay cho tấy cả những điều tốt đẹp nhất họ muốn ngửi đến nhau. Buông hắn ra trong sự không nỡ, cô nói: “Đến giờ rồi, em đi nhé. Qua đó em sẽ gọi cho anh liền.” Hắn nhẹ gật đầu rồi đứng nhìn bóng lưng cô khuất sau hàng lớp người có mặt tại đó.
Bóng cô vừa khuất, hắn liền lấy điện thoại ra gọi cho ai đó: “Mang đến đây” Tắt máy hắn nghiêng đầu cười.