Vũ Ngân Nam đang yên giấc ngủ thì chợt có tiếng điện thoại vang lên. Cô mắt nhắm, nhưng tay vẫn đón lấy điện thoại bật loa ngoài lên.
“Ola”
“Con chưa dậy nữa hả?” Nghe thanh âm quen thuộc vang lên, Vũ Ngân Nam liền mở to mắt.
“Mẹ ạ. Con… con dậy rồi đó chớ. Hề hề.” Nói rồi cô cười xuề xòa.
“Ừm dậy rồi thì mau về nhà nhé. Hôm nay mẹ nấu nhiều món ngon cho con lắm đấy. Cũng gần tháng con chưa về nhà rồi.” Nghe mẹ nói, cô suy nghĩ chốc lát rồi nhẹ nhàng vâng một tiếng.
Cô xuống giường, chuẩn bị đồ một cách nhanh chóng. Hôm nay cô mặc một chiếc váy hoa vàng tay phồng cổ vuông trông rất xinh đẹp, tươi mới, đầu cô đội một chiếc mũ cói. Ra sân, cô dắt chiếc xe đạp nhỏ xinh màu xanh ngọc của mình ra và cưỡi nó. Tâm trạng của cô lúc này rất tốt, chạy xe đạp, băng qua những bụi hoa dâm bụt, rồi những dàn hoa giấy dưới tiết trời mát mẻ không mấy nóng nảy này thì mọi thứ cứ như là tranh vẽ. Con người và thiên nhiên hòa lại làm một.
10:00 a.m
Nhà của Vũ Thiên Băng.
Cô đứng trước cửa, nhìn ngó một dạo, cuối cùng cũng quyết định dắt xe vào nhà. Cửa nhà mở toang nhưng trong nhà lại không một bóng người. Cô đi xuống bếp thấy đồ ăn đang được nấu dở dang, mà chả một ai ở đó. Cô lên trên lầu, kiểm tra từng phòng một. Cũng vậy, không một ai. Lúc này cô bỗng hoang mang chạy xuống bếp lần nữa.
“Mừng em trở về” Lúc này mọi người mới từ đâu đi ra, hù cô, làm cô giật bắt người, khóe mắt còn sắp khóc kia. Vũ Thiên Ân lúc này bế Vũ Thiên Thiên trên tay đặt xuống đất. “Chào cô đi con.” Tức thì, thằng bé lon ton chạy lại bám chân cô, nó nói với một chất giọng chưa sõi - “Con chào cô” Cô ngồi xuống bế nhóc con lên “Cô chào con nha.”
“Này cả nhà chờ em mỏi cổ luôn đấy. Đi gì mà lề mề. Cái tính lề mề vẫn không bỏ được là sao vậy?” Trịnh Từ Hy đi ngang qua cô xuống dưới bếp tiếp tục làm đồ ăn phụ Mẹ và chị dâu cô. Mắt không ngừng liếc cô một cái.
“Trời ơi oan cho em quá mà. Tại em đi xe đạp chứ bộ. Mà Hy cũng thừa biết chỗ em ở chạy xe đạp đến đây mấy bao lâu mà. Hic….. ” Vũ Thiên Băng nói trong oan uổng.
“Thôi được rồi hai đứa đừng chọc nó nữa. Thiên Băng, con vào đây phụ mẹ với.” Nghe mẹ nói, cô cũng bỏ bé Thiên Xuống vào bếp phụ mẹ.
“Mà mẹ ơi, ba đâu rồi, sao nãy giờ con không thấy ba?” Cô ngó nghiên nãy giờ vẫn thấy trong nhà thiếu ba cô.
“Lúc sáng ba nghe được điện thoại của thằng Kỳ rồi đi tới giờ chưa về, chả biết là đi đâu làm gì nữa.” Mẹ thản nhiên trả lời, tay vẫn khéo léo cắt hoa cà rốt.
“Anh Kỳ?” Nghe thấy tên hắn, lòng cô lại chợt hoang mang, bất an.
“À mà chị nghe chị Hy nói em là đầu bếp độc quyền của Phùng Hậu chi nhánh bên Nhật Bản hả?” Chị Dâu cô im lặng nãy giờ lên tiếng hỏi.
“Đâu… đâu có. Em chỉ đang thực tập làm việc thôi. Sau khi hoàn thành khóa học bên đó mới chính thức trở thành đầu bếp được. Do em được thực hành nhiều, nên mọi người cứ ca ngợi quá thôi, em chưa được bằng nữa.”
“Chưa được bằng mà được chứng nhận như vậy là quá Ok rồi. Chứng tỏ thực lực em cũng thuộc hạng khá giỏi.” - “Vậy em tính bao lâu thì trở lại Nhật?”
“Em xin nghỉ phép, dừng mọi việc bên đó cả việc học lẫn việc làm là 1 tháng. Em chỉ định về thăm gia đình rồi lại qua bên đó tiếp tục học. Đúng ra là em đã phải trở lại vào tuần trước rồi. Nhưng công việc bên này cũng nhiều quá, nên em gia hạn lại 2 tuần nữa. Cuối tuần này là em sẽ phải quay lại bên đó để chuẩn bị cho việc học nâng cao lẫn việc trong tiệm bánh bên đó.” Cô vừa nói vừa bóc hành khô và tỏi.
“Về sớm vậy sao? Sao chị không nghe mày nói gì về việc học hành làm ăn bên đó vậy?” Từ Hy lúc này lên tiếng.
“Hy có hỏi đâu mà em nói. Vả lại việc bên này cũng lu bu nhiều, em đâu nhớ ra đâu. Thông cảm cho con bé, não nó là não cá vàng mà.” Vũ Thiên Băng nói rồi chề môi, trưng bộ mặt đáng thương ra.
“Vậy về bên đó tính chừng nào quay lại?” Thiên Ân lúc này đang trông tiểu Thiên lên tiếng.
“Thì..... hết khóa học em lại về. Ừm... tầm 6 tháng.”
“6 tháng?” Lúc này, cả nhà đồng loạt lên tiếng. Cô nhìn phản ứng của mọi người xong cười lớn.
“Em chỉ đi 6 tháng nữa thôi. Em tính học xong sẽ về đây làm luôn, vừa gần nhà, vừa gần gia đình, đặc biệt là còn được ăn cơm ké của mẹ nữa, hihi...”
“Vậy là không được đâu nha cô nương. Nên nhớ là cô đã được gả đi. Đã là vợ của người ta rồi. Có ăn bên nội thì được chớ ăn bên ngoại hoài, Tui không cho đâu nhe.” Vũ Thiên Ân lên tiếng trêu chọc cô. Nghe anh trai nói, nét mặt cô thoáng chút buồn nhưng cũng nhanh chóng nở một nụ cười.
“Em được gả đi. Nhưng đã li dị rồi thì bây giờ em cũng coi như là gái không chồng. Không lẽ anh có thể để cô em gái tội nghiệp này lang thang đầu đường xó chợ sao anh hai đáng kính?” Cô nói rồi chớp chớp đôi mắt nhìn anh trai.
“Dạ thưa cô, cô kí đơn, nhưng thằng chồng cô Dương Minh Kỳ nó chưa có kí. Trên giấy tờ, luật pháp thì cô vẫn là vợ của anh Dương Minh Kỳ.” Thiên Ân hất chân mày nhìn em gái nói.
“Sao? Anh ấy vẫn chưa kí?” Cô nghe anh trai nói thì vô cùng ngạc nhiên.
“Cái lúc mà nó nhận được tờ đơn ly hôn từ tay con bé nhỏ, không nói một lời xé luôn rồi.” Câu nói ấy khiến Vũ Thiên Băng rơi vào trầm mặc. Anh trai cô thấy gương mặt trầm xuống của cô liền hỏi luôn.
“Rồi em định bao giờ mới nói cho nó biết? Hay dấu cả đời? Cái gì anh cũng có thể bênh em hết, nhưng trong chuyện này, anh thấy cách xử lí của em như vậy là hoàn toàn không được. Em làm như thế chẳng khác nào dày vò nó cũng như tự cứa vào bản thân? Em có biết trong 3 năm qua ba mẹ đã sống như thế nào không? Em có biết họ đã rơi bao nhiêu giọt nước mắt không? Nếu Minh Khang không ép em về thì mọi người còn buồn vì em bao lâu?”
Cô vẫn trầm mặc không lên tiếng.
“Thằng Khang nói cho mọi người biết chuyện em gặp thằng Kỳ rồi. Em nghĩ làm sao mà có thể gặp nó với khuôn mặt Vũ Thiên Băng mà lại lấy cái tên Vũ Ngân Nam ra để nói chuyện vậy? Em... em đúng là quá tàn nhẫn.” Nói đến đây, Vũ Thiên Ân không kìm nổi bức xúc giùm em rể, anh đã lớn tiếng. Thấy mọi chuyện ngày một căng thẳng, mẹ lên tiếng.
“Thôi nào, con từ từ mà khuyên em nó. Chuyện ra như vậy nó cũng có muốn đâu. Cứ để mọi chuyện từ từ đi ha.” Mẹ nói rồi đến bên cạnh vỗ vỗ vai Thiên Băng an ủi.
Nhà riêng của Phùng Minh Khang
Phòng khách
Dương Minh Kỳ, Trương Vĩnh Đăng và Ba của Vũ Thiên Băng ngồi một bên sofa. Phùng Minh Khang ngồi đối diên bọn họ cất lời.
“Thưa Bác, hôm nay con mời Bác cùng Minh Kỳ và Vĩnh Đăng đến đây là để nói cho mọi người rõ chuyện của Vũ Thiên Băng.”
Vẫn là âm giọng trầm ấm, đều dều, anh nói.
“3 năm trước, trước cửa bệnh viện có một vụ tai nạn giao thông xảy ra, sau đó mọi người cho rằng cô gái xấu số kia chính là Vũ Thiên Băng..... Cô gái đó hoàn toàn không phải. Cô gái đó chỉ là một người đáng thương được Thiên Băng giúp đỡ, nhưng không may lại gặp chuyện khi chưa hoàn thành được nguyện vọng.”
“Tôi chắc chắn như vậy là bởi vì Vũ Thiên Băng lúc đó đang ở nhà của tôi. Sau đó không lâu, cô ấy đã nhờ tôi đưa sang Nhật đổi tên mới. Tên hiện tại của cô ấy chính là Vũ Ngân Nam - Nam Vũ” Phùng Minh Khang nói đến đây, nét mặt của Dương Minh Kỳ bỗng thay đổi, dáng vẻ đang rất kích động muốn nói gì đó.
“Cậu cứ bình tĩnh nghe cho hết mọi chuyện đã.... Ban đầu, tôi thật sự không hiểu lí do vì sao cô ấy lại muốn trốn tránh khỏi nơi này, tránh khỏi cậu. Nhưng sau khi qua Nhật không lâu, khi mọi thứ dần ổn định, cô ấy mới nói lí do khi ấy trốn tránh cậu là vì cô ấy biết được cô ấy.......... không thể làm mẹ...”
“Đối với một cô gái vừa kết hôn và... đối với một gia đình nhà chồng với một gia thế vô cùng tốt như cậu thì việc lựa chọn duy nhất cô ấy có thể làm ngay lúc đó chính là rời bỏ cậu mà đi. Tự mang đau khổ, tự mình chịu.”
“Suốt 3 năm bên đất khách, cô ấy hình như là chưa có một ngày vui vẻ thực sự. Tôi cũng không thể làm gì hơn ngoài việc khuyên nhủ cô ấy về đối diện với cậu, đối diện với mọi chuyện.”
“Cuối cùng cô ấy cũng đã về, nhưng trớ trêu thay cô ấy lại biết được một việc là mọi người nghĩ cô ấy đã chết. Đang khó lòng đối diện, vì thế cô ấy có cớ đổi họ, đổi tên, tiện thể đổi luôn biệt danh. Sống như cô ấy không phải là Vũ Thiên Băng, mà cô ấy chính là một Vũ Ngân Nam.”
“Việc cô ấy trở về, thực sự thì Bác cũng như gia đình cô ấy đều đã biết. Nhưng cô ấy không cho mọi người nói ra chuyện này cho cậu nghe...”
“Vậy tức là Trịnh Từ Hy cũng biết chuyện?” Trương Vĩnh Đăng lắng nghe nãy giờ cũng lên tiếng.
“Đúng là vậy. Cô ấy thực sự sợ đối diện với cậu, vì không biết phải đối diện như thế nào.” Phùng Minh Khang nhìn thẳng mắt Minh Kỳ nói, lúc này khóe mắt hắn đã chuyển đỏ.
“Tôi nghĩ nếu tôi sớm nói cho cậu biết sự thật, cậu chắc chắn sẽ tìm cô ấy, nhưng như vậy chỉ làm cô ấy thêm khó xử...... nhưng cậu yên tâm đi, lần này, tôi sẽ giúp cậu có thể đối diện với cô ấy mà cô ấy không có cách nào thoát được cậu, cả hai người sẽ đều không cảm thấy khó xử nữa.”
Ngưng một hồi, Anh lại nói tiếp...
“Gần đây, tôi phát hiện ra được một bí mật khác có thể hàn gắn cậu và cô ấy lại với nhau, nhưng.....” Bỗng ngập ngừng Phùng Minh Khang nheo mắt nhìn Dương Minh Kỳ ấp úng.
“Nhưng sao? Cậu mau nói lẹ đi.” Trương Vĩnh Đăng ngồi bên cạnh sốt ruột hỏi.
“Mọi người phải hứa với tôi không được làm hại đến người này, dù có tức giận đến đâu, dù người này sự thật đã làm bao nhiêu chuyện, nhưng xin hãy tha thứ. Bởi vì nếu không có người này, cho dù Minh Kỳ đi gặp Thiên Băng lúc này cũng trở nên vô ích mà thôi.”
“Được. Cậu mau nói đi. Tôi không cần ai khác, tôi chỉ cần cô ấy trở về bên tôi là đủ.” Dương Mình Kỳ cố gắng kìm nén mọi thứ cảm xúc nói. Lúc này, từ phía trong, một thân ảnh rụt rè bước ra, ánh mắt sợ hãi nhìn mọi người. Phùng Minh Khang thấy vậy liền tiến lại đỡ thân ảnh đó ngồi xuống cạnh mình.
“Lâm Phạm Anh-Triệu Phạm?” Vĩnh Đăng lên tiếng.
“Cô ấy là???” Ba Thiên Băng nhìn cô gái thắc mắc.
“Cô ấy trước kia là vị hôn thê của Minh Kỳ, nhưng đã bị nó hủy hôn ước rồi.” Vĩnh Đăng giải thích. Lúc này cô gái mới lên tiếng.
“Anh Kỳ.....em.... em xin lỗi anh. Thực ra lúc đó vì bị anh từ hôn, lại còn bị áp lực từ gia đình, em không chịu nổi nên đã.... đã đổi mọi thứ lên Thiên Băng.”
Vừa nói ánh mắt Triệu Phạm thoát lên chút buồn, hối lỗi.
“Khi em biết anh về tìm cô ấy. Em đã âm thầm gặp riêng cô ấy, nói kích cô ấy, mong cô ấy có thể buông anh. Nhưng em không ngờ cô ấy rất thông minh, rất bình tĩnh, không hề bị mắc bẫy của em....”
“Rồi đến ngày anh và cô ấy kết hôn, cô ấy bị trúng đạn nằm viện. Em đã có một suy nghĩ xấu xa, đó chính là....... chính là nhờ người giả làm bác sĩ nói..... nói với cô ấy rằng..... cô ấy không thể nào mang thai được. Lúc đó em chỉ nghĩ đơn giản rằng cô ấy sẽ sống cùng anh trong dằn vặt vào khoảng thời gian đầu....... nhưng điều sau này em mới biết từ anh Khang là ngay khi biết tin, cô ấy đã bỏ anh đi đến tận bây giờ. Em... em thật sự xin lỗi”
*Ầm*
Bao nhiêu cảm xúc dồn nén bấy lâu được Dương Minh Kỳ dồn hết vào cái đập bàn lúc nãy. Chiếc bàn từ thủy tinh vụn vỡ thành từng mảnh. Tay hắn bắt đầu chảy máu, khóe mắt hằn lên những sợi máu đỏ, nước mắt đã rơi. Hắn đứng lên chỉ tay về phía Triệu Phạm, giọng gằn xuống...
“Cô.....” Phùng Minh Khang lúc này cũng đứng lên che chở cho Triệu Phạm.
“Dương Minh Kỳ. Bình tĩnh lại, chuyện bây giờ chính là nói rõ sự thật với Thiên Băng, chứ không phải đôi co với cô ấy. Trong chuyện này, đã có quá nhiều người phải đau khổ rồi, thêm một người chi bằng bớt một người. Chẳng phải lúc nãy cậu đã hứa với tôi?”
Bằng một giọng gấp gáp, anh nói...
“Sáng nay tôi đã nói bác gái gọi cô ấy về, chắc cô ấy cũng sắp có mặt tại nhà rồi. Chuyện cần làm bây giờ chính là chúng ta phải mau chóng về nhà giải thích mọi chuyện. Nếu không cơ hội cậu gặp lại cô ấy không còn nhiều đâu. Vì cuối tuần này cô ấy phải về lại Nhật rồi”
Nghe đến đây, ánh mắt hắn cũng dịu xuống được phần nào.
“Ba mình mau về thôi.” Hắn nói rồi đợi Ba đi trước, hắn mới cất bước, theo sau là Vĩnh Đăng.
“Cô yên tâm, tôi đã hứa bảo vệ cô, chắc chắn sẽ không để cô xảy ra chuyện. Việc khó nhất chính là đối mặt với Dương Minh Kỳ cô đã làm được, vậy thì cô có còn sợ khi đối diện với Vũ Thiên Băng không?” Phùng Minh Khang nhìn Triệu Phạm hỏi, giọng nói điềm đạm khiến người nghe vô cùng an tâm.
“Anh đã hứa bảo vệ tôi thì tôi còn sợ gì nữa. Lỗi do tôi gây ra thì tôi phải tự mình sửa thôi. Cám ơn anh.” Nói rồi Triệu Phạm nhìn Minh Khang rồi bước ra xe trước.
Vũ Thiên Băng đang rơi vào trầm tư vì câu hỏi của anh trai Vũ Thiên Ân, thì tiếng chuông cửa vang lên. Thiên Ân chạy ra đằng trước xem.
“Là Ba về.” Thiên Ân nói to.
Nghe bảo ba về, Thiên Băng liền đứng dậy chạy theo anh ra ngoài, nhưng vừa tới cửa cô đã khựng lại, khi thấy 2 chiếc xe hơi cùng đậu trong sân. Một chiếc của Minh Khang và chiếc còn lại... Cô nheo mày cố nghĩ xem là ai chở ba cô về. Chả phải nãy mẹ cô nói ba cô được Minh Kỳ đưa đi đâu từ sớm sao? Vừa nghĩ đến đây, cô liền thấy một hình ảnh quen thuộc bước xuống xe, đang nhìn cô chằm chằm. Bất giác cô chỉ biết quay đầu chạy một mạch vào trong, phóng thẳng lên lầu. Dương Minh Kỳ lúc này đã thấy hết được hành động của cô liền đuổi theo, nhưng Ba cô đã ngăn lại, ông lắc đầu.
“Con bình tĩnh, cứ vào nhà ngồi xuống hết rồi ba sẽ lên khuyên nó xuống.”
“Vâng.” Lòng như lửa đốt khi thấy cô, nhưng hắn vẫn nghe theo ba cô nói, vâng một tiếng, cùng mọi người vào trong nhà.
Mẹ cô từ bếp đi lên thấy nhiều người liền hỏi
“Mọi người đi đâu mà đông thế này, còn có cả Minh Kỳ, Vĩnh Đăng nữa.” Từ Hy dưới bếp nghe tên người yêu cũng thập thò lên xem.
Ba cô thấy mọi người đều đứng ngó nhau nên giục mọi người tìm một chỗ nào đó ngồi xuống trước đã. Khi mọi người đã có chỗ ngồi đàng hoàng, lúc này ông mới cất tiếng.
“Mọi người không cần giấu Minh Kỳ chuyện Thiên Băng đã về nữa. Nó đã biết hết rồi. Tất cả mọi thứ chỉ là một hiểu lầm không đáng có mà thôi....” Nói rồi ông đứng lên, đi lên lầu.
“Mọi người chờ một chút, để tôi gọi nhân vật chính xuống mọi chuyện sẽ sáng tỏ.”
Vũ Thiên Băng sau khi chạy một mạch lên lầu đã đóng chặt cửa phòng lại. Cô ngồi trên giường run rẩy, sợ hãi, tự trách bản thân. Tại sao đã nói sẽ đối mặt với hắn một cách đàng hoàng, nhưng khi nhìn thấy hắn, mọi suy nghĩ cứng rắn ban đầu đều tan biến hết vậy? Hắn thấy cô ở đây, chắc chắn biết được cô là Vũ Thiên Băng, cô chưa chết, vậy cô phải đối mặt với hắn làm sao đây? Vô vàn điều đang cùng lúc nhảy múa trong đầu cô lúc này, cảm giác khó chịu thật sự. Cô có thể đối mặt với hắn với tư cách một Vũ Ngân Nam, nhưng khi trở về là Vũ Thiên Băng, thì cô hoàn toàn không thể.
*Cóc cóc*.....
*Cóc cóc*.....
Nghe tiếng gõ cửa, cô không dám thở mạnh, chỉ im lặng hết mức có thể. Tưởng chừng như cô có thể ngất vì thiếu oxi lấy vào cơ thể quá. Nhưng rồi cô cũng thở nhẹ nhàng trở lại bình thường khi giọng nói ấm áp vang lên.
“Là ba đây. Mở cửa cho ba đi con gái.”
Nghe thấy giọng ba mình, cô vội vàng mở cửa ra.
“BA....” Tiếng gọi ba nghẹn ngào như muốn khóc đến nơi vậy. Ba cô ôm chầm lấy cô. Vỗ về đứa con gái bé bỏng trong tay, ông cất tiếng.
“Con gái ngoan. Chuyện đối diện với Minh Kỳ là chuyện sớm muộn. Chi bằng hôm nay đối diện luôn một lần đê ngày mai đỡ bận tâm. Ba biết trong lòng con đang như thế nào. Nhưng ba cũng biết con gái ba là người rất mạnh mẽ, rất giỏi giang. Từ nhỏ đến lớn, ba chưa từng thấy con gái ba khuất phục trước điều gì....”
“Đối với mọi đứa trẻ khác, khi chúng tập đi vấp ngã là chúng sẽ khóc, sợ hãi và đòi mẹ. Nhưng đối với con, những bước đi đầu đời của con ba luôn ghi nhớ, con ngã, con đau, nhưng con lại không hề khóc, con còn cười rất tươi và sau đó liền đứng dậy đi tiếp, dù cho lần kế tiếp con cũng sẽ ngã, nhưng con vẫn cười và bước đi. Lúc con học bơi, con bị hụt hơi uống cả nước, nhưng con vẫn nở nụ cười và mạnh dạn tập cho đến khi giỏi. Có lần con nghịch dao đến chảy cả máu phải đi khâu tận 5 mũi, nhưng ba vẫn không hề thấy một giọt lệ nào, một nỗi sợ hãi nào nơi con. Đến lớn hơn nữa, con đi học. Người ta nói học sinh rất sợ kiểm tra, sợ thi cử, nhưng con vẫn có thể vượt qua mọi thứ một cách dễ đấy thôi. 3 năm trời con sống ở đất khách con có gục ngã không???”
“Mọi việc từ bé đến lớn con làm, ba đều ghi nhớ từng chút một. Và hình ảnh con gái của ba trong tâm trí ba lúc nào cũng là một người kiên cường. Con chưa từng sợ hãi điều gì vậy tại sao khi đối diện với Minh Kỳ con lại sợ? Nó chẳng phải người xa lạ, mà nó chính là chồng của con, là người mà con yêu nhất cuộc đời, cũng là người sẽ cùng con đi hết cuộc đời này. Con sợ hãi nó, chính là đang tổn thương đến nó và cả bản thân con. 3 năm chưa đủ sao?”
“Đã là vợ chồng thì những lúc càng khó khắn thì phải càng bên cạnh nhau cùng nhau vượt qua. Là vợ chồng thì phải trải qua đắng chát mới thấy được ngọt bùi. Con còn nhớ lời thề trước thánh đường không?”
Ba nhắc đến đây, nước mắt cô rơi, cô nhớ lại ngày hôm đó, ngày anh và cô chính thức nên một trong thánh đường.
“Em là Vũ Thiên Băng, nhận anh Dương Minh Kỳ. làm chồng của em, và hứa giữ lòng chung thủy với anh, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi mạnh khỏe cũng như lúc đau yếu, để yêu thương và tôn trọng anh mọi ngày suốt đời em.”
“Vậy con như vậy là con đã tôn trọng nó chưa?” Câu hỏi cuối cùng mà Ba cô dành cho cô. Buông con ra ba cô nói tiếp.
“Bước đi con, mạnh mẽ bước đi con. Cho dù ra sao đi nữa ba và mẹ cùng gia đình mình vẫn mãi bên cạnh con.”
Cô nhìn ba, nở một nụ cười. Nhẹ lau đi hàng nước mắt cô đáp.
“Vâng. Con cám ơn ba.”
Cô can đảm bước từng bước xuống bậc thang, trong lòng lúc nãy cũng nhẹ nhõm hơn. Và rồi cô cũng đứng đối diện với anh với tư cách là Vũ Thiên Băng chứ không phải là Vũ Ngân Nam.
Nhìn anh, cô cười nhẹ, cố kìm nước mắt nhưng không thể, nó cứ rơi. Nó đã muốn rơi vậy thì cứ để nó rơi vậy.
“Em là Vũ....... Thiên Băng, nhận anh.......Dương Minh Kỳ. làm chồng.....của em, và em hứa....... giữ lòng chung thủy với anh, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi mạnh khỏe cũng như lúc đau yếu, để......... yêu thương và tôn trọng anh mọi ngày suốt đời em.”
Lời nói hòa cùng tiếng nấc nghẹn ngào, cô nhắc lại lời hứa ngày đó bên thánh đường với anh. Nhìn thấy cô, Dương Minh Kỳ cũng không kìm được nước mắt.
“Anh..... Dương Minh Kỳ, nhận.... em Vũ Thiên Băng. làm vợ của anh, và hứa giữ lòng chung thủy với em, khi thịnh vượng.... cũng như lúc gian nan, khi mạnh khỏe.... cũng như lúc đau yếu, để yêu thương.... và tôn trọng em mọi ngày suốt đời anh.”
Lời thề hứa năm xưa được cả hai nhắc lại sau 3 năm trời xa cách. Những con người ngồi đó không khỏi đồng cảm cho cảm xúc lúc này của họ, trong lòng mỗi người lệ rơi hồi nào không hay.
Dương Minh Kỳ sau lời thề đã bước đến ôm chặt cô vào lòng. Lúc này, tiếng khóc vỡ vụn của cô khiến mọi người không thể kìm lòng được. Tiếng khóc kìm nén suốt 3 năm, cuối cùng cô cũng có thể ôm chặt người cô yêu, òa lên nức nở như một đứa trẻ, điều mà trong suốt 3 năm qua lúc nào cô cũng ao ước.
Vừa khóc cô vừa nói
“Em.... xin lỗi...anh. Em.....” Không đợi cô nói hết câu, anh đã vội dỗ.
“Không sao.... chỉ cần em về là tốt rồi. Anh hiểu, anh biết mọi việc trong 3 năm qua em đã một mình trải qua như thế nào mà. Em không cần xin lỗi anh.... anh chỉ xin em đừng bỏ rơi anh thêm một phút nào nữa. Có được không em?”
Nghe đến đây, cô khóc to hơn. Bao tổn thương cô gây ra cho anh mà anh không màn tới, anh còn quay lại cầu xin cô nữa. Cô hiện tại khóc đến nỗi thiếu điều muốn ngất luôn rồi. Chân cô đã không còn vững nữa. Anh ôm cô, cảm nhận được cơ thể cô đang mềm ra. Anh cố giữ lấy cô.
“Được rồi, em cứ khóc cho đã đi. Xong rồi thì anh muốn em nghe một bí mật.”
“Bây giờ... em không muốn nghe gì hết. Em chỉ muốn ôm anh thôi.” Cô khóc to, nước mắt dường như đã ướt đẫm hết một bên áo của anh.
Sau câu nói của Dương Minh Kỳ, Vũ Thiên Băng mất gần 5 phút nữa để ổn định lại tâm trạng. Mọi cảm xúc đã được ổn định, lúc này Lâm Phạm Anh đứng lên cúi đầu trước Vũ Thiên Băng và Dương Minh Kỳ.
“Tôi... thật tâm xin lỗi hai người. Tôi có thể cảm nhận được nỗi đau của hai người trong những năm vừa qua. Vậy thì tôi cũng không biết hai người đã vượt qua nó bằng cách nào nữa. Tôi thật lòng không nghĩ mọi chuyện sẽ như thế này. Nếu biết được, tôi sẽ không như thế.” Càng nói Lâm Phạm Anh càng kích động hơn, mắt cô nãy giờ cũng chưa hết đỏ bởi tình cảm của hai con người trước mặt. Lại cảm nhận rất rõ về tội lỗi của mình, cô cố kìm nén thật nhiều.
“Lời cô ấy nói là sao?” Thiên Băng nắm chặt tay Minh Kỳ, nhìn anh hỏi. Phùng Minh Khang lúc này đứng lên kế bên, nắm chặt lấy đôi tay run rẩy của Lâm Phạm Anh.
“Chuyện em không thể có thai.... năm đó là Phạm Anh sai người giả bác sĩ đến lừa em. Cô ấy lúc đó hận Minh Kỳ bỏ rơi cô ấy, nên đã đổ mọi thứ lên em. Nhưng... cô ấy cũng không ngờ em lại quyết liệt bỏ đi như vậy.”
Nghe đến đây, tay cô đang nắm lấy tay Minh Kỳ, càng siết chặt hơn. Anh biết cô đang nghĩ gì, nên dùng một tay còn lại, nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Ánh mắt nhìn cô ôn nhu hết mức có thể. Cô nhìn anh rồi nhẹ nhàng cười, đôi tay cũng thả lỏng hơn.
“Thì ra là cô, báo hại em tôi khổ sở suốt 3 năm trời, cô...” Từ Hy định nhào đến cho Phạm Anh một trận. Nhưng Vĩnh Đăng đã vội ôm cô lại. Thiên Băng lúc này nghiêng đầu nhìn Minh Khang đang đẩy Phạm Anh lại đằng sau, bảo về cô ấy, cô bất giác cười.
“Hy à, em không trách cô ấy nữa.” Một câu nói nhẹ nhàng của Vũ Thiên Băng khiến bao nhiêu con người ngồi đây đều nhìn cô với ánh mắt kì lạ. Riêng chỉ có Minh Kỳ là vẫn đối mắt ôn nhu ấy mà đối với cô.
“Bây giờ chẳng phải em cũng đang ở trong vòng tay của chồng em hay sao? Mọi người luôn mong em hạnh phúc. Em xin nói đây là khoảng khắc hạnh phúc thứ hai mà em có. Ba nói đúng, là vợ chồng phải trải qua chút sóng gió đắng chát thì mới trở nên ngọt bùi được.”
Nhìn mọi người rồi Vũ Thiên Băng lại nhìn vào đôi mắt của Minh Kỳ...
“Khoảng khắc em hạnh phúc nhất chính là được cùng anh ấy nên một sau lời thề trên thánh đường, và được chính thức làm vợ của anh. Khoảng khắc hạnh phúc thứ hai, chính là giây phút này đây, khi qua bao sóng gió cuối cùng em lại được về bên anh ấy, cùng vang lên lời hứa trên thánh đường năm xưa.”
“Chúng ta không phải sống là để có được khoảng khắc hạnh phúc sao? Vậy bây giờ, ngay lúc này, không dễ gì có được nó, mọi người không muốn em tận hưởng nó trọn vẹn mà phải quay ra thù hận, ghét bỏ sao?” Sau lời nói của Vũ Thiên Băng, mọi người đều im lặng. Lúc này, cô đứng lên nhìn Lâm Phạm Anh nói, thấy cô đứng, anh cũng đứng lên, nhẹ vòng tay ôm cô.
“Chị Phạm Anh. Em không hề trách chị. Bởi em tin mọi chuyện trên đời này đều đã được sắp đặt. Có lẽ tình duyên của em và anh Kỳ chưa đến lúc được hoàn mĩ, giống ba em nói, đắng chát trước ngọt bùi sau. Nếu em và anh ấy dễ dàng có được nhau, dễ dàng đến với nhau, thì em tin cũng sẽ rất dễ dàng đánh mất nhau. Nhưng em và anh ấy trong sóng gió vẫn luôn hướng về nhau, dù có gì xảy ra chuyện gì vẫn tin tưởng nhau. Thì em tin những điều đó chỉ càng làm tụi em thêm gần nhau”
“Nói là ý trời, nhưng ý trời thì cũng phải có bàn tay con người tác động thì mới nên chứ. Và thật không may cho chị, sóng gió của bọn em, ông trời lại mang chị đến gắn chị vào một vai phản diện. Hãy nghĩ thoáng nào. Ông trời mang chị đến cản trở em, nhưng lại để em có được một người anh trai thứ hai tốt như anh Khang, hướng dẫn và chăm sóc em suốt bao năm qua. Vậy thì ông ấy vẫn rất công bằng đó chứ."
“Còn riêng em nghĩ, ông trời vẫn chưa công bằng với anh Kỳ, vì chắc khiếp trước anh ấy đã gây ra lỗi lầm gì đó với em lớn lắm, nên kiếp này anh ấy phải trả bù thôi. Mọi người đều phải trả giá và được đền bù công bằng. Phải không?” Cô nói rồi nhìn Dương Minh Kỳ cười tinh nghịch. Thật là, cô chỉ nói vu vơ, vậy mà trúng tùm lum tà la.
Dưới cách nhìn của cô gái Vũ Thiên Băng, mọi chuyện trở nên thật dễ dàng, cách nói chuyện của cô cũng khiến Lâm Phạm Anh cảm thấy nhẹ lòng. Mọi người cùng nhẹ lòng buông bỏ hận thù, buông bỏ chấp niệm.
“Cám ơn em. Anh Kỳ, anh còn nhớ khi xưa em có hỏi anh một câu. Em hỏi anh cô ấy có gì hơn em??? Giờ thì em đã biết chính xác câu trả lời rồi. Em thật tâm chúc phúc cho hai người.” Phạm Anh nói rồi cúi đầu một lần nữa.
Lúc này Ba Thiên Băng mới lên tiếng.
“Vậy là mọi chuyện đã được sáng tỏ, mọi nghi vấn trong lòng đều được giải đáp. Vậy..... bao giờ tôi mới được ăn cơm đây? Tôi đói quá.” Sau câu nói của Ba, mọi người đều nhìn nhau cười xòa. Nhìn thấy gia đình của Thiên Băng mọi cười cùng vui vẻ, Lâm Phạm Anh cũng nở nụ cười, rồi cô chợt nói
“Mọi chuyện đã sáng tỏ, con xin phép cả nhà,....”
Chưa đợi cô nói hết, Vũ Thiên Băng liền lên tiếng.
“Nói em không ghét chị là cũng không đúng. Chị hại em lên bờ xuống ruộng đến vậy cơ mà. Em muốn phạt chị.”
Câu nói kèm theo sắc mặt nghiêm trọng, cô khiến mọi người, đặc biệt là Lâm Phạm Anh cả thở cũng trở nên khó.
“Em muốn..... chị ở lại cùng cả nhà em nấu cơm, và cùng ăn cơm với gia đình em.” Nói rồi cô cười tươi nhìn mọi người. - “Sao?”
“Em đâu dễ dàng để chị đi như vậy được, ít nhều cũng phải phạt chị để bà Hy đỡ càm ràm em nữa chứ, hihi..... với lại chị về, nhà em hụt tận 2 người, lỗ chết.”
Thiên Băng nheo mắt vừa cười vừa nói khiến mọi người, đặc biệt là Lâm Phạm Anh khó hiểu vô cùng. Phạm Anh cứ đứng đó nghiêng đầu nheo mắt nhìn Thiên Băng trông chờ giải thích. Lúc này Thiên Băng đánh mắt với mọi người nhìn xuống tay của Phạm Anh.
“Mọi người nhìn xem đôi tay đó đan chặt với nhau như thế, chả phải lúc chị Phạm Anh đi là có người cũng bị kéo đi luôn không?” Tay của Phùng Minh Khang và Lâm Phạm Anh nãy giờ vẫn đan chặt với nhau, không có dấu hiệu tách rời. Khi được Vũ Thiên Băng để ý đến, đôi tay ấy mới tách nhau ra. Có ai đó ngượng đỏ cả mặt.
“Cái này........”
*Suỵt*
“Anh không cần phải giải thích đâu anh ba à. Em ở cạnh anh lâu như vậy còn không hiểu nổi anh sao?” Thiên Băng nghiêng đầu nói rồi cười, khiến Minh Khang ấp úng. Lúc này cô mới bỏ tay Minh Kỳ ra, chạy qua chỗ Phạm Anh, nắm lấy tay cô cùng tay Từ Hy kéo cả hai xuống bếp.
“Đi thôi nào chị hai, chị dâu 3. Phạt chị hôm nay phải nấu cho em một món ngon thật ngon để em bồi bổ tâm hồn này đó nha.”
Phùng Minh Khang thì ú ớ, nhìn Dương minh Kỳ cùng Trương Vĩnh Đăng đang nhìn mình với vẻ trêu chọc. Lâm Phạm Anh thì lấy tay còn lại che đi gương mặt ngượng ngùng của mình khi bị Vũ Thiên Băng trêu chọc. Chị dâu của cô cũng được Từ Hy kéo cả vô bếp. Vậy là dưới bếp có 4 chị em nói chuyện vang hết cả căn bếp.
Lúc này Minh Kỳ lên tiếng. “Thưa ba mẹ, con xuống phụ vợ con.” sau tiếng thưa của Kỳ, Vĩnh Đăng liếc nhìn Minh Khang cũng vội cất tiếng.
“Thưa cô chú, con xuống phụ Từ Hy”
Ba mẹ Thiên Băng mỉm cười trêu chọc. - “Giờ này còn Từ Hy gì nữa? Mau đổi cách gọi đi.”
“Dạ. Con phụ vợ con” nghe đến đây mọi người cùng bất cười. Rồi Thiên Ân cũng quăng con trai Thiên Thiên cho ông bà.
“Ba mẹ, giao cục vàng cho ba mẹ, vợ con.....” Chưa kịp nói hết câu thì Thiên Ân liền bị đuổi.
“Đi đi, đi lẹ.” Trông rõ tội, xem anh cứ như là con ghẻ vậy.
Lúc này phòng khách chỉ còn mỗi một Phùng Minh Khang đang đứng đó nhìn ba mẹ Thiên Băng chỉ biết cười, cũng không biết nói gì thêm.
“Chúng nó có đôi có cặp, xuống đó hết rồi. Không lẽ cậu định để Phạm Anh nó một mình dưới đó chưa kịp ăn cơm đã ăn cẩu lương no rồi à?” Mẹ Thiên Băng lên tiếng khiến Minh Khang nghệch mặt, bác còn biết cả “Cẩu lương” nữa cơ. Rồi biết luôn cách nói chuyện của Vũ Thiên Băng là giống ai rồi nhé. Nghĩ rồi Minh Khang cũng vâng một tiếng rồi chạy vào bếp.
Một căn bếp nhỏ, chứa 8 con người, vừa ngọt ngào vừa ấm cúng lại còn hạnh phúc.