Tại thời điểm ở bãi biển xinh đẹp nhất cùng với ánh hoàng hôn ở Thành Phố M
có bốn anh chàng siêu soái ca nói sao ta đẹp đến nỗi không thể diễn tả được, người ta hay nói Trai Đẹp thường sống bầy đàn nhưng rất tiếc là trong bốn anh chàng này ba người đã có gia đình chỉ mỗi một người chưa tìm thấy được nửa kia của mình.
Không ai khác họ chính là những người bạn duy nhất của Lục Thiên Duệ.
Ngồi vào bàn nhậu Đàm Nhất Phàm thư thái cầm ly rượu lên nhấp mắt liếc nhìn về David châm chọc nói
" David, cậu không dự định cưới vợ sinh con sao ? không lẽ cậu muốn cô đơn đến già, hầy.. nói cậu nghe này đừng để bản thân cô đơn lâu quá sẽ không tốt đến " người anh em " của cậu đâu " Nhất Phàm vỗ vỗ vai David giọng điệu châm chọc khiến cả đám cười rộ lên ngay cả một người lạnh lùng không hay cười như Thiên Duệ cũng bắt phải cười.
Điều này làm cho David đen mặt tức giận mà quát.
" Này, các cậu là đang chế nhạo tôi sao, hãy đợi đó.. có một ngày tôi sẽ dằn mặt các cậu cho mà xem " David tự tin với bản thân còn không quên cầm ly rượu lên uống hết sạch. Hừ dám khinh thường anh sao đợi ông đây có bạn gái thì tôi sẽ dằn mặt với các người, David không ngừng thầm an ủi bản thân.
Đến lượt Lãnh Phong cũng không khác gì Nhất Phàm mà châm chọc lại anh.
" Hừ, miệng nói hay lắm chờ đến khi cậu hành động chắc con tôi cũng biết đi mua nước mắm rồi đấy ở đó mà tự với tin "
" Cậu....." David cứng họng không biết phải phản bác như thế nào, đành quay sang Thiên Duệ cầu cứu.
" Thiên Duệ, cậu đừng uống nữa, Cậu hãy nói gì đi chứ bọn họ là đang ăn hiếp tôi đấy "
Thiên Duệ mặc kệ lời nói của David chỉ nhàn nhã cầm ly rượu lên uống, sau đó phung ra một câu.
" Nam vô tửu như kì vô phong "
David lập tức khó hiểu lên tiếng
" Ý cậu là gì "
" David này, đàn ông mà không uống rượu thì thiếu mạnh mẽ, thiếu khí chất, khác nào cờ không gặp gió không thể tung bay được " Thiên Duệ vẫn âm trầm không lạnh không nhạt nói ra.
David lúc này ngầm hiểu gật đầu với ý của Thiên Duệ.
" Thôi nào, tạm gắt chuyện này qua một bên, chúng ta tới đây là để họp mặt bạn bè lâu năm không gặp cũng như chào mừng David về nước lập nghiệp cùng nâng ly nào " Lãnh Phong lên tiếng giải vây.
" Nào, nâng ly " ba người còn lại đồng thanh.!!
Cả bốn anh chàng tiêu soái vui vẻ nâng ly, hôm nay vốn là cuối tuần họ muốn dành thời gian thư giãn xả stress.
Gần đến tối đường nhà ai nấy về, Thiên Duệ với một bộ say khướt về nhà nhưng không đến mức phải đi loạng choạng và không làm mất đi vẻ cao ngạo của anh.
Hàn Khiết đang ngồi xem tivi trong phòng khách thì nghe tiếng động biết ngay là anh đã về cô nhanh chóng đi tới
nhìn bộ dạng say xỉn của chồng thì khẽ thở dài đi lại dìu anh lên phòng.
Hàn Khiết vất vả đẩy anh xuống giường đưa tay định cởi áo khoác anh ra nhưng anh lại không ngoan ngoãn cứ cựa quậy làm cô hơi bực mình.
" Lục Thiên Duệ, anh nằm yên cho em giúp anh cởi áo nào "
Thiên Duệ nghe cô nộ nặc lập tức khuôn mặt biến thành mè nheo như sắp khóc đến nơi vậy. Hàn Khiết một lần nữa thở dài ra thật không chịu nổi với khuôn mặt yêu nghiệt của anh mà, làm tâm tình cô mềm nhũng ngay.
" Được rồi, ngoan để em giúp anh đỡ khó chịu hơn " cô nhẹ giọng dỗ ngọt anh, anh cũng ngoan ngoãn hơn mà nghe theo lời cô, chỉ có cô vợ bé nhỏ của anh mới khiến anh nghe lời.
Hàn Khiết nhanh chóng xử lý, xong xuôi tất cả cô khẽ lau mồ hôi trên trán rồi liếc mắt nhìn người đàn ông đang ngủ ngon lành làm như không có chuyện gì,
Đây là lần thứ hai cô chứng kiến cảnh tượng bộ dạng say xỉn của anh.
Sáng sớm Thiên Duệ đã dậy trước cô, chuẩn bị đồ ăn sáng cho vợ và con trai rồi anh mới đến tập đoàn lúc cô ngủ dậy cũng đã gần 8 giờ, Tiểu Hàn cũng đã đi nhà trẻ giờ chỉ mỗi cô ở nhà với bác quản gia
Đang ngồi ăn sáng đột nhiên có tin nhắn từ điện thoại cô mở ra xem tên người gọi thì thấy tên Ông Xã kèm theo đó là trái tim đỏ đỏ.
[ Vất vả cho bà xã của anh rồi vì chăm sóc cho anh cả đêm ]
Cô mỉm cười nhanh tay nhắn lại
[ Đó vốn là bổn phận của một người vợ nên làm mà ]
Bên này, Lục Thiên Duệ đang họp thấy tin nhắn của cô thì mỉm cười khiến cho cả đám cổ đông cũng phải thất kinh khi nhìn thấy Lục Tổng của họ cười.
Thiên Duệ thì không để ý đến con mắt đang nhìn anh với con mắt khác của họ, anh bây giờ chỉ có vợ của anh thôi.
[ Ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, anh sẽ cố gắng xong việc để về với em ]
[ Vâng, em sẽ đợi anh, vậy anh làm việc đi nhớ là đừng cố sức quá sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe thì lại không tốt đâu, vậy nhé tạm biệt anh, Yêu Anh ]
Thiên Duệ thì không muốn dài dòng nữa chỉ vỏn vẹn hai từ khiến cho cô hạnh phúc lên không thôi
" Yêu Em "
....
Tại nhà trẻ.
Tiểu Hàn cùng Nhất Thiên và Quý Long đang cùng nhau tạo nên cái mô hình lắp ráp cực vui vẻ..
" Này, Nhất Thiên cậu lại lắp sai rồi " Tiểu Hàn chu môi bất mãn với Tiểu Thiên, cậu còn đưa bàn tay ngắn ngủn đáng yêu kia mà sửa lại.
" Tớ chỉ là muốn lắp theo ý tưởng của tớ thôi mà " Tiểu Thiên giọng như ủy khuất với Tiểu Hàn
Tiểu Hàn như một ông cụ mà thở dài, chuyện nhỏ nhặt này cậu không nên làm quá với Tiểu Thiên rồi
" Được rồi tớ không nên trách cậu "
Nhất Thiên vui mừng nhất thời ôm chầm lấy Tiểu Hàn, cậu có hơi khó chịu mà đẩy nhẹ Tiểu Thiên ra
Quý Long lúc này mới lên tiếng
" Này hai cậu, tớ cảm thấy chơi mấy cái mô hình này thật nhạt nhẽo hay chúng ta đi tìm Nguyệt Nhi chơi đi "
Cả Tiểu Thiên và Tiểu Hàn đưa ánh mắt nhìn nhau rồi lại lắc đầu bó tay, cậu ta lúc nào cũng chỉ có Nguyệt Nhi đành gật đầu đồng ý với cậu ta vậy.!!
Vừa mới bước vài bước đột nhiên Quý Long ôm bụng nằm lăn ra đất, khuôn mặt cậu giờ đây chuyển thành trắng bệch như không còn màu hồng nữa
" Aaa.. Tiểu Hàn... bụng tớ đau quá "
Quý Long khó khăn nói.
Tiểu Hàn và Tiểu Thiên liền hoảng hốt không biết nên làm gì, dù gì các cậu vẫn là đứa trẻ
Tiểu Hàn nhất thời luống cuống nói
" Cậu.. cậu ráng chịu một chút, tớ đi gọi cô giáo Lâm ngay, Nhất Thiên cậu ở đây trông Tiểu Long giúp tớ "
" Được, cậu đi đi "
Rất nhanh Lâm Phi đã đưa Quý Long đến bệnh viện, Tiểu Hàn và Nhất Thiên cũng đi theo.