Chờ Thiên Duệ bước tới cô mới hỏi anh
" Thiên Duệ, anh và bác sĩ kia quen nhau sao "
Thiên Duệ dịu dàng đáp lại cô
" Anh và cậu ta là bạn "
Hàn Khiết gật đầu như đã biết, cô nắm bàn tay to lớn mà thon dài của anh đi.
" Bảo Bảo chúng ta đi thôi " cô là đang cố tình đấy xem phản ứng của anh như thế nào.?!!
Anh nghe cô gọi mình là Bảo Bảo thì khuôn mặt lập tức đen lại nhíu mày hỏi lại cô.
" Ai kêu em gọi anh bằng cái tên đó "
Hàn Khiết giả ngây thơ vô tội nói.
" Anh vốn tên Bảo Bảo mà "
" Sau này đừng kêu anh như thế nữa"
Thiên Duệ có hơi tức giận
Cô nghe giọng anh là đang tức giận với cô, thì ủy khuất như sắp khóc.
" Anh không thích em kêu anh như vậy sao, được. Sau này sẽ không gọi nữa, được chưa."
Thiên Duệ thấy cô như muốn khóc thì đau lòng kéo cô dựa vào ngực mình, anh thấy bản thân mình cũng hơi vô lý chỉ là cái tên thôi mà tại sao lại tức giận với người mình yêu.
" Em vừa kêu tên anh là gì "
" Bảo Bảo " cô sực sội nói.
" Được rồi, anh chỉ cho phép mình em gọi anh như thế "
Hàn Khiết lập tức vui hẳn lên, kéo tay anh và con trai rời khỏi bệnh viện Thiên Duệ lúc này chỉ biết lắc đầu cười khẽ.
..
Vào một ngày đẹp trời, hôm nay lại là cuối tuần Hàn Khiết cùng con trai phải đi giao hàng cho khách, để lại cho Thiên Duệ một mớ hỗn độn trong bếp do cô và Tiểu Hàn tạo nên.
Xong việc nhà, anh đi lên thư phòng làm một số việc cần làm nốt, mặc dù là ngày nghỉ với tính cách cuồng công việc của anh thì không bao giờ giảm.
Còn về phía Mộc Hàn Khiết, sau khi giao hàng tận nơi cô và Tiểu Hàn lại ghé qua Lãnh Gia thăm Ái Nhiên.
Ái Nhiên với cái bụng bầu đi lại chỗ cô
tuy mang thai được 5 tháng nhưng cái bụng lại to hơn, nhìn thấy Ái Nhiên chật vật với cái bụng bầu phình to cô rất nhanh đỡ Ái Nhiên ngồi xuống.
" Dạo này cậu sao rồi, có còn ốm nghén nữa không " Hàn Khiết ân cần hỏi.
" Tớ không sao, giờ hết ốm nghén rồi chỉ còn 3 tháng nữa là dự bị sinh rồi " Ái Nhiên đưa tay xoa xoa bụng vừa trả lời cô.
" Ừm, Lúc xưa tớ và cậu còn là sinh viên ngông cuồng, không hề nghĩ đến chuyện lập gia đình bây giờ thì đã tìm được một nửa hạnh phúc của đời mình, À còn nữa tớ hay tin Uyển Tranh mang thai được hai tuần "
" Là thật sao, không ngờ một người nhát gan như cậu ấy lại đã có hai đứa con, Được đấy, không như ai kia tới bây giờ còn chưa có tin vui nữa " Ái Nhiên liếc nhìn cô giả giọng giễu cợt với cô.
Tuy là không nói thẳng nhưng Hàn Khiết hiểu Ái Nhiên đang ám chỉ đến cô, nhưng mà Ái Nhiên nói cũng rất đúng anh và cô đã nhiều lần quan hệ không cần dùng biện pháp gì nhưng tại sao tới bây chưa có nữa, bất giác cô đưa tay chạm vào bụng phẳng lì kia mà thở dài.
Sau đó nói vài lời với vợ chồng Ái Nhiên rồi cũng ra về, về đến nhà đã là giờ trưa mùi ăn thơm phức sục vào mũi cô làm cái bụng của cô reo lên và Tiểu Hàn không khác gì cô cả hai nhìn nhau cười cười rồi nhanh chân đến phòng bếp có người đàn ông với thân hình vãm vỡ cao ráo đang xào đồ ăn.
" Duệ, anh đang nấu món gì vậy có cần em giúp gì không " cô dịu dàng nói.
" Không cần đâu, việc của em là chỉ ngồi ăn là được " Thiên Duệ trìu mến nhìn cô nói.
Hàn Khiết nghe được lời nói mật ngọt của anh thì cảm thấy ngọt ngào, có ông xã như thế này thật tốt.
cô ngoan ngoãn nghe lời anh đi lại ghế ngồi còn không quên nói cho anh
" Dẻo miệng "
Còn Thiên Duệ không nói gì, đôi môi bạc mỏng bất giác nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt mỹ.
Cuối cùng một bữa trưa trôi qua một cách vui vẻ của gia đình nhỏ của cô và anh, cả ba người lên lầu nghỉ trưa.
Trong Phòng anh và cô
Hai vợ chồng Lục lúc này đang quấn quýt ôm lấy nhau ngủ, Hàn Khiết thoải mái dụi dụi khuôn mặt mình vào tấm ngực trần của anh còn Thiên Duệ được nước lấn tới bàn tay không yên phận mà xoa bóp bầu ngực căng tròn của cô Hàn Khiết cũng không thèm bài xích cứ mặc để anh làm gì thì làm cô còn thầm nghĩ trong lòng " Đồ cáo già dê nhà anh"
Chơi chán cái bầu ngực của cô thì anh mới buông ra, rồi lại xuống phần bụng của cô trầm giọng nói.
" Khiết Khiết, sao chỗ này chưa to vậy "
Nghe anh hỏi, Hàn Khiết muốn dở khóc dở cười, anh hỏi như thế bắt cô trả lời như thế nào đây, không để cô kịp nói gì anh đã nằm trên cô cúi xuống hôn sâu vào đôi môi mỏng đỏ của cô còn cô với đôi mắt tròn xòe nhìn anh.
Nụ hôn thật nóng bỏng, anh đưa lưỡi khám phá một vòng trong khoang miệng cô, Hàn Khiết nhanh chóng đáp lại anh, trong phút chốc quần áo cả hai đã nằm gọn dưới sàn.
Lại một lần nữa Thiên Duệ phũ đôi môi lên hôn cô, lại phát ra âm thanh ái muội làm người nghe cũng phải đỏ cả mặt. Hàn Khiết không chịu nổi sự kích thích từ anh mà không kiềm được mà khẽ rên nhẹ.
" Ưm..ư."
Lục Thiên Duệ từ từ di chuyển xuống cổ ra sức mút mạnh để lại dấu đỏ tím lên cổ cô, tay không rảnh rỗi mà nắn bóp cặp đào đang nở rộ, còn một tay anh di chuyển xuống nơi tư mật của cô.
" Ưm.. đừng.. Duệ..anh mau bỏ tay "
Hàn Khiết nũng nịu lên tiếng.
Thiên Duệ thì bỏ ngoài tai, cứ thế mà đưa tay ra vào nơi tư mật bé nhỏ của cô
ngay sau đó anh đưa vật nam tính to lớn của mình vào tư mật cô, như không báo với cô anh đã tiến thẳng vào trong
mạnh mẽ luân động.
Giờ phút này cô không biết làm như thế nào chỉ biết thuận theo anh, Hàn Khiết rất chi là thoải mái rên rỉ.
" Ưm..ha..ư... ưm..ư "
" Thích không "!!
" Không biết đâu "??!
Hàn Khiết e thẹn quay mặt ra đằng khác còn hai tay bấu chặt vào gra giường không ngừng rên.
Thiên Duệ không có câu trả lời từ cô thì càng ra sức mạnh bạo hơn.
Sau một hồi vận động, cuối cùng anh cũng chịu buông tha cho cô sau đó bế bổng cô vào phòng tắm.
Hàn Khiết thì không hay gì vì sự kiệt sức mà ngủ một mạch đến chiều.
Khi mở mắt ra thì đã không thấy người bên cạnh nữa, cô cố gắng ngồi dậy thì thấy giấy note màu hồng hồng đặt trên tủ bàn cạnh giường. lời nhắn như sau
" Bà xã, chiều nay anh có hẹn với mấy người bạn cùng đi nhậu chắc sẽ về trễ nên em không cần đợi cơm tối, vậy nhé Yêu Em moah ~ "
Hàn Khiết đọc xong thì cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhẹ nhàng đưa tờ giấy lên môi rồi hôn nhẹ cẩn thận cất vào tủ.