Ôn Từ vẫn nhớ rõ khung cảnh hôm viên kim cương hồng 10,1 carat này xuất hiện trên người mình.
Sau khi nhận được điện thoại của Tô Hòa Miêu, cô sốt ruột rời đi: “Mở khóa cửa ra.”
Thế mà Thịnh Kinh Lan lại mở khóa cửa thật, rồi lúc cô duỗi tay mở cửa thì anh ghé sát lại gần. Lúc ấy cô chỉ thấy cổ mình bỗng lành lạnh, một sợi dây chuyền màu bạc tinh tế dán lên da thịt.
“Trọng lượng của nó bằng đúng sinh nhật em.” Giọng đàn ông quen thuộc hòa với hô hấp cực nóng phả vào tai cô: “Sinh nhật vui vẻ.”
Cô duỗi tay ra định cải, cánh tay Thịnh Kinh Lan lại vòng qua người cô, giữ chặt lấy cửa xe.
Ý tứ rất rõ ràng.
Trừ khi cô đeo thứ này, nếu không đừng hòng rời đi.
Cô không có thời gian dây dưa với Thịnh Kinh Lan, chỉ đành tạm thời giữ lấy.
Lúc này, cuối cùng Ôn Từ cũng tháo sợi dây chuyền xuống, ánh mắt vẫn lưu luyến quanh viên kim cương hồng hình trái tim ấy.
10,1 carat… Trọng lượng bằng đúng sinh nhật cô.
Nếu là mấy hôm trước, cô không thể tưởng tượng được mình sẽ vui vẻ biết bao khi nhận được sợi dây chuyền này, bây giờ lại chỉ thấy vô cùng châm biếm.
Có lẽ là thích thật, hoặc chỉ là còn chưa hết hứng thú với cô, nhưng cô không muốn đánh cược nữa.
Sau khi tận mắt chứng kiến thái độ của mẹ mình với Tiêu Văn Sâm, chính tai nghe thấy sự thật qua lời của bà ngoại, cô vô cùng chắc chắn, mình không thể tiếp tục chơi đùa một cách không minh bạch với Thịnh Kinh Lan như vậy được.
Cô cần một tương lai rõ ràng và an ổn, Thịnh Kinh Lan không cho được, cô phải buông tay thật dứt khoát và quả quyết.
“Không cắt đứt triệt để, sau này chắc chắn sẽ vấn vương.” Ôn Từ chậm rãi nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, bảo A Phi đi một chuyến, đưa đến nơi Thịnh Kinh Lan đang ở.
Khi nhận được sợi dây chuyền từ tay A Phi, người đàn ông nhíu mày thật chặt.
Xem ra cách tặng quà không dùng được nữa rồi.
Mấy ngày sau đó, Thịnh Kinh Lan vẫn luôn ở lại thành Nam.
Từ sau khi Ôn Từ rời khỏi Linh Lung Các, hành tung của cô cực kỳ bất ổn, cách duy nhất anh có thể làm là ôm cây đợi thỏ ở gần nhà họ Ôn.
Ôn Từ tới quán trà, anh cũng tới quán trà; Ôn Từ tới phòng dạy múa, anh cũng đến phòng dạy múa.
Chỉ đi theo, không tiến tới quấy rầy.
Nhưng chỉ cần anh xuất hiện trong tầm mắt, Ôn Từ đã thấy đó là một sự quấy rối.
Sa Sở nhìn ra manh mối nên lén hỏi thăm: “Cãi nhau à?”
Ôn Từ nói thẳng: “Chia tay rồi.”
Bàn tay cầm muỗng cả phê của Sa Sở hơi ngưng lại, sau đó lại bỏ về bàn trà: “Nhanh thế sao?”
Ôn Từ khẽ bóp đầu ngón tay: “Hơn hai tháng.”
“Cậu có biết định luật tình yêu ba tháng không? Phần lớn các cặp đôi đều yêu đương cuồng nhiệt vào ba tháng đầu tiên.” Sa Sở không thấy quá bất ngờ vì điều này, cũng không an ủi sâu xa gì cả: “Có người chỉ hợp để mập mờ, khi chiếm được vào tay sẽ thấy tẻ nhạt vô vị.”
Ôn Từ tính nói không phải vì chuyện này, nhưng lại thấy không cần phải mở miệng giải thích, dù sao kết quả cũng đã vậy rồi.
“Sa Sở này, cậu có biết gần đây có mặt tiền cửa hàng nào đang không có ai thuê, hợp mở cửa hàng không?” Cô cố ý chuyển chủ đề.
“Thế nào, muốn mở cửa hàng à?” Mà điều này lại khiến Sa Sở có hứng thú.
“Ừm…” Ôn Từ vuốt ve chén trà: “Tôi cũng có nghĩ đến nhưng chưa tính kỳ gì cả, phải nghĩ lại cho kỹ đã.”
“Không sao, cậu cứ nghĩ từ từ, tôi đi hỏi thăm giúp cậu.”
“Cảm ơn cậu.”
Sau khi rời khỏi Linh Lung Các, cô vẫn luôn bận rộn chuẩn bị tham gia triển lãm tranh thêu, bây giờ cuối cùng cũng nhận được thư mời của phòng tranh Paris, cô nên ngẫm lại kế hoạch tiếp theo rồi. Có điều, tâm tình cô nóng nảy, mỗi lần cầm kim đều không thể tĩnh tâm làm việc được.
Có lẽ là vì sợ Tiêu Văn Sâm tìm đến cô, gần đây mẹ cô vẫn luôn coi cô thật kỹ. Ngoài ra còn có Thịnh Kinh Lan, cô đi đến đâu anh theo đến đấy, nhưng lại luôn cố giữ khoảng cách làm cô không có cơ hội lý luận.
Lúc cô xuống lầu, Thịnh Kinh Lan còn đang ngồi ở đại sảnh, ngay sát cửa ra vào, chỉ cần Ôn Từ đi ra ngoài là sẽ buộc phải đi ngang qua trước mặt anh.
Sa Sở đặt tay lên lan can: “Tôi thấy tình hình thế này, có vẻ không phải tình cảm phai nhạt mà là cậu chủ động đề xuất chia tay?”
Ôn Từ khẽ “ừ”.
Sa Sở “chậc” một tiếng ; “Thế thì cũng lạ thật đấy, người đàn ông này nhìn thôi đã thấy vô cùng kiêu ngạo, chắc chắn sẽ không cho phép đối phương nói kết thúc trước.”
Ôn Từ tiện thể thỉnh giáo: “Vậy bây giờ phải làm thế nào?”
“Sao tự dưng cậu lại muốn chia tay?” Sa Sở nghi ngờ: “Tôi thấy tuần trước cậu vẫn còn vui vẻ lắm mà.”
Cô ấy không biết Thịnh Kinh Lan là người như thế nào, nhưng cô ấy rất chắc chắn rằng Ôn Từ không phải kiểu người coi tình cảm như trò đùa.
“Bởi vì có một số chuyện tôi không chấp nhận được.” Nguyên nhân cụ thể thì Ôn Từ không muốn nhắc tới.
“Thế nên bây giờ hai người đang cãi nhau hay là muốn chia tay thật?” Sa Sở quá hiểu tương tác kỳ cục giữa các cặp đôi đang yêu đương, hồi trước có một vị khách tới khóc lóc kể lể chuyện chia tay suốt một đêm, vô cùng bi thương, kết quả hôm sau lại vui vẻ tái hợp.
Ôn Từ lẳng lặng nói hai chữ: “Chia tay.”
“Vậy thì cứ coi như anh ta không tồn tại, hoặc là chửi mắng thậm tệ vào.” Sa Sở không lạ gì các cách đối phó với đàn ông cả, nhưng nói xong cô ấy lại thấy không ổn: “Xem tôi này, lại dạy hư cậu rồi.”
“Chắc là cậu không chửi mắng thậm tệ được đâu, cứ coi như anh ta không tồn tại đi, phản kháng càng kịch liệt thì ngược lại càng khơi gợi hứng thú muốn thuần phục của đối phương.”
“Tôi biết rồi.” Ôn Từ lạnh lùng đáp lại mấy chữ rồi thong thả đi xuống lầu.
Cô làm như không có việc gì mà đi qua trước mặt Thịnh Kinh Lan, quả nhiên, người nọ lại đuổi theo ngay khi cô bước ra khỏi cửa quán trà.
Ôn Từ cố ý làm lơ, sau khi ra khỏi quán trà lại sang studio vũ đạo.
Cô chuyên tới những lúc không có học sinh, có thể vừa nói chuyện phiếm vừa tập múa với Lý Chiếu Tuyết.
“A Từ, chẳng phải hồi trước cậu đã bảo tới ngày sinh nhật sẽ đưa bạn trai tới cho tớ xem à, người đâu?”
“Chia tay rồi.”
“Chia tay rồi? Tớ còn chưa được gặp mà.” Vì là mối tình đầu của Ôn Từ nên Lý Chiếu Tuyết rất tò mò không biết anh là người như thế nào: “Biết vậy lần trước lúc anh ấy tới tìm cậu, tớ nên lén lút đi nhìn thử.”
Cô ấy vẫn nhớ rõ người đứng dưới lầu chờ Ôn Từ, nhưng khi ấy hai người còn chưa thành đôi. Sau khi hai người thành đôi, người nọ lại rất ít khi tới thành Nam, Ôn Từ đành bảo hôm sinh nhật sẽ cho mọi người gặp mặt.
Đáng tiếc, quá là đáng tiếc.
Lý Chiếu Tuyết nghe vậy thì lắc lắc đầu, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Có ảnh chụp không?”
Ôn Từ chậm rãi lắc đầu.
Thế thì hết cách rồi.
Hai người vào studio múa một lần là ở trong đó hết hai giờ, Lý Chiếu Tuyết lau mồ hôi trên trán: “Cậu cứ suốt ngày tới chỗ tớ như thế này, chẳng biết phòng tập múa trong nhà đã phủ bao nhiêu lớp bụi rồi.
“Ngày nào cũng có người quét tước mà.”
“Ui chà, phòng tập múa của cô Ôn đây đúng là không giống người bình thường.” Lý Chiếu Tuyết cố ý chọc cô, cuối cùng cũng nhìn thấy một nụ cười trên khuôn mặt trầm tĩnh ấy.
Nhưng mà cũng chỉ là thoáng qua một giây.
“Được rồi.” Lý Chiếu Tuyết đứng dậy: “Nửa tiếng nữa là vào ca học tiếp theo rồi, hôm nay lại là một lớp kín mười người.”
“Cũng hay nghe cậu bảo đủ quân số, dạo này học sinh của cậu ngày càng đông, là chuyện tốt.” Ôn Từ biết để đảm bảo chất lượng dạy học nên Lý Chiếu Tuyết vẫn luôn hạn chế số học sinh tối đa của từng lớp.
Lý Chiếu Tuyết cười nói: “Nhờ phúc của cậu đấy còn gì, điệu nhảy trong lễ Hoa đã làm “Bên Làn Nước” vang danh, đến giờ vẫn có người hỏi tới đó.”
“Cậu có làm hết việc không?”
“Tớ đã tuyển thêm giáo viên dạy rồi, tuần sau bắt đầu dạy thử.”
Nói chuyện tới gần hết giờ, Ôn Từ quay về phòng thay đồ để đổi lại quần áo thường ngày, đeo túi rời khỏi studio vũ đạo.
Lý Chiếu Tuyết đi tới trên bục giảng lấy nước, khóe mắt lại nhìn thấy một món đồ bên rèm: “Ấy, quên cả điện thoại này.”
Cô ấy vội cầm điện thoại chạy ra ngoài, thang máy của Ôn Từ xuống tầng một trước cô ấy một bước.
“A Từ.” Lý Chiếu Tuyết chạy ra khỏi cửa thang máy, vừa hay nhìn thấy Ôn Từ đi tới cổng lớn: “A Từ, cậu quên điện thoại này.”
Ôn Từ quay đầu lại, dừng bước chân.
Lý Chiếu Tuyết chạy chậm lại gần, đưa điện thoại cho cô: “Cậu nhìn lại cậu đi, đến điện thoại mà cũng bỏ quên được.”
“Tớ để ý mỗi túi xách, không chú ý tới, cảm ơn nhé.”
Lý Chiếu Tuyết cười cười lắc đầu, rồi bỗng nhìn sang, phát hiện một người đàn ông với khí chất không tầm thường đang tựa lên vách tường.
Lý Chiếu Tuyết nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào gương mặt Thịnh Kinh Lan: “Sao trông người này quen quen nhỉ.”
Ôn Từ mới phản ứng lại, biết cô ấy đang nói đến ai nên vội giơ tay lên cản: “Cậu nhìn lầm rồi, mau quay về chuẩn bị dạy đi, học sinh cũng sắp đến đến nơi rồi.”
“Không đúng, tớ nhớ anh ta, là người đánh trống…” Lý Chiếu Tuyết rất chắc chắn với ấn tượng trong đầu mình, lại bị Ôn Từ đẩy vào lại thang máy.
Thang máy đã tới, Lý Chiếu Tuyết dựa vào cạnh cửa, vẻ mặt rất chắc chắn: “A Từ, cậu có chuyện đang giấu tớ.”
Ôn Từ giơ ngón trỏ lên dán bên môi: “Tớ kể cho cậu sau.”
Sa Sở bảo cô làm lơ và chiến tranh lạnh, nhưng Ôn Từ cảm giác mình không thực hiện được.
Chỉ cần Thịnh Kinh Lan xuất hiện, anh sẽ có ảnh hưởng lên cô.
Cuối cùng, cô không thể nhịn được nữa: “Đừng có đi theo tôi nữa.”
Thịnh Kinh Lan nhướng mày: “Anh cũng đâu có chiếm đường của em.”
Ôn Từ nói thẳng: “Anh đã ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi, bạn bè tôi nhìn thấy anh sẽ càng thêm tò mò, sau đó hỏi han tôi nhiều hơn.”
Thịnh Kinh Lan bước ra khỏi bóng râm: “Ôn Khanh Khanh, như vậy là không công bằng, anh đưa em đi gặp người lớn với bạn bè mà em lại không.”
Làm như anh là một tình nhân ngầm không được nhìn thấy ánh sáng vậy.
Ôn Từ ngẩng đầu hỏi: “Anh có chắc là muốn nói chuyện công bằng với tôi không?”
Làm sao mà cô chưa từng nghĩ tới cho được.
Vốn lễ Quốc Khánh lần này cô định giới thiệu anh cho bạn bè rồi từ từ giới thiệu cho người nhà, tiếc là kế hoạch không theo kịp sự thay đổi.
Người đàn ông cụp mắt xuống, ánh mắt thâm thúy được giấu dưới bóng đổ của hàng lông mi, làm người ta không nhìn thấu.
Ôn Từ bất lực nhất là khi thấy anh như này.
Lúc hai người ở bên nhau, Thịnh Kinh Lan luôn bày ra bộ mặt thú vị nhất, tốt nhất, cô cứ nghĩ dần dần rồi cũng sẽ thể hiện tình cảm, nhưng bây giờ không đợi được nữa rồi.
“Tuy anh đã lừa tôi nhưng cũng đã giúp tôi rất nhiều, thế nên tôi cũng không muốn gây sự quá ồn ào.” Ôn Từ đổi vấn đề: “Chúng ta chia tay trong hòa bình, được không?”
Ánh mắt người đàn ông lóe lên, bác bỏ không chút do dự: “Không được.”
“Tại sao?” Ôn Từ không khỏi cất cao giọng: “Chẳng nhẽ anh rất thích tôi, không phải tôi thì không được à?”
Đối mặt với những câu chất vấn đầy áp lực của cô, người đàn ông không đáp lại ngay mà đặt ngón cái lên khớp xương ngón trỏ, cọ xát thành tiếng.
Vẻ mất mát bỗng xẹt qua đáy mắt, Ôn Từ hoàn toàn hết sạch kiên nhẫn: “Anh xem, anh cũng đâu có trả lời được.”
“Có lẽ anh không phải là vì thích nên mới không bỏ được, mà là không cam tâm, dù sao trước kia luôn là anh khống chế tiết tấu trò chơi này, mà thời điểm tôi biết sự thật lại không đúng như dự liệu.”
“Nếu anh nghĩ chỉ có anh mới được nói chia tay thì tôi cũng đồng ý.”
Giọng anh hơi trầm xuống, trên mặt cũng không có ý cười như bình thường: “Anh không đồng ý.”
Ôn Từ cười lạnh: “Thế chúng ta không còn gì để nói nữa đâu.”
“Kiểu gì em cũng phải đối chọi gay gắt như vậy sao?” Thịnh Kinh Lan bước đến trước mặt cô, lại gần một cách rất ép buộc: “Ôn Từ, phạm tội còn chia tội nặng tội nhẹ, đến một cơ hội chuộc tội mà em cũng không định cho anh ư?”
“Người bị hại có quyền lựa chọn tha thứ hoặc không.” Cô tiếp tục dùng cách so sánh của anh, ý tứ muốn biểu đạt cũng rất rõ ràng: “Chúng ta cần gì làm nhau khó xử như vậy.”
“Anh không thấy khó xử.”
Thịnh Kinh Lan không chịu buông tay, cô cũng không chịu thỏa hiệp, cuối cùng chỉ có thể tan rã trong không vui.
Lúc về đến nhà đã là chạng vạng.
Gần đây Ôn Như Ngọc luôn đột ngật xuất hiện trước mặt cô: “Đi đâu vậy?”
Ôn Từ hoảng sợ vỗ vỗ ngực, thành thật báo: “Con qua quán trà với studio vũ đạo.”
“Công cụ pha trà trong nhà có đủ, phòng tập múa cũng rộng rãi yên ắng, sao phải đi đến những nơi đông người như vậy.” Biểu cảm của Ôn Như Ngọc lúc nào cũng rất nghiêm túc.
“Một mình con quạnh quẽ quá, con thích ở cạnh bạn bè.” Đây cũng là lí do cô thường xuyên không ngại phiền để đi tới quán trà và studio vũ đạo, Ôn Từ biết trong lòng mẹ mình đang nghĩ gì: “Mẹ, mấy năm nay mẹ làm việc bận rộn quá, thỉnh thoảng cũng nên buông tay, hưởng thụ cuộc sống một chút.”
“Đâu có đơn giản như con nghĩ đâu.”
Lúc nào Ôn Như Ngọc nói chuyện cũng rất sắc bén, nếu là hồi trước, chắc chắn hai mẹ con đã lại cãi nhau lên tận trời rồi. Sau khi trải qua những chuyện gần đây, thái độ Ôn Từ dành cho mẹ đã khác: “Ý con là, mẹ không cần ép mình đến vậy.”
“Đây là con đường mà mẹ tự chọn, có khổ đến mấy cũng phải tự chịu trách nhiệm.” Cũng như trước đây bà vấp ngã ở chỗ Tiêu Văn Sâm, một mình nuôi nấng Ôn Từ lớn lên, cũng chưa từng oán trách bất kỳ ai.
Ôn Từ không hề khuyên nhủ mà báo hành trình của mình trước: “Ngày 15 ở phòng tranh Paris sẽ có một buổi triển lãm, con muốn qua đó xem một vòng.”
Ôn Như Ngọc nói ngay lập tức: “Để mẹ tìm người…”
“Mẹ.” Ôn Từ kịp thời ngắt lời bà: “Lần này để con tự đi.”
Cô hiểu hành động của mẹ mình, nhưng sẽ không thuận theo mọi chuyện bà làm.
Nếu chuyện này xảy ra hồi trước, chắc chắn Ôn Như Ngọc sẽ tranh luận với cô đến cùng, nhưng nghĩ đến quả bom hẹn giờ mang tên Tiêu Văn Sâm kia, khó lắm mới thấy Ôn Như Ngọc đồng ý được một lần: “Qua đó một thời gian trước cũng tốt.”
Những ngày còn lại, Ôn Từ không ra ngoài được bao nhiêu lần, đồng thời cũng chặn hết những cú điện thoại hay những tin nhắn không nên nhận. Cô tìm tư liệu về sự phát triển của ngành thêu trên mạng, lại nhờ những mối quan hệ xã giao từ hồi còn làm ở Linh Lung Các để hỏi những kinh nghiệm liên quan đến việc mở cửa hàng.
Phần lớn bạn bè cô đều tỏ ý ủng hộ, cũng có một phần nhỏ cho rằng thị trường thêu thủ công bị hạn chế, những nhãn hiệu nổi tiếng đã có nguồn khách sẵn, những cửa hàng mới mở khó mà kiếm lời, thậm chí còn rất dễ lỗ.
“Đương nhiên, nhà cậu có tiền, chơi chơi chút cũng chẳng sao.” Đây là một trong những câu nói đó, không hề có vẻ xem trọng cô.
Ôn Từ cũng không phản bác.
Ngoài miệng nói nhiều đến đâu cũng vô ích, người ngoài chỉ xem kết quả.
Mấy ngày ở nhà như này, Ôn Từ thấy rất yên tĩnh, chỉ có thỉnh thoảng Tô Hòa Miêu lại chạy tới tìm cô: “A Từ, em thấy dạo này chị chẳng ra ngoài gì cả, tâm trạng có tốt hơn một chút chưa?”
Ôn Từ thờ ơ nói: “Khá tốt.”
“Hết buồn rồi?” Tô Hòa Miêu nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, dường như đang tìm kiếm sơ hở.
Ôn Từ chậm rãi mở miệng: “Hết rồi.”
“Đây, mời chị ăn bánh nè.” Tô Hòa Miêu đưa hộp điểm tâm tới trước mặt cô: “Bánh của cửa hàng này thơm thơm ngọt ngọt, bạn em xếp hàng hai tiếng mới mua được đấy.”
Những chiếc bánh hình hoa đủ màu xuất hiện trước mặt Ôn Từ, mùi hương quen thuộc bay vào mũi, Ôn Từ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào hộp bánh, trong lòng buồn bực đến chua xót.
Thứ đánh thẳng vào lòng người không chỉ là giây phút nói lời chia tay, mà còn là tất cả ký ức liên quan đến anh lặp đi lặp lại trong những ngày tháng sau này.
“A Từ, chị ăn thử xem này, vị không tệ đâu.” Tô Hòa Miêu nhiệt liệt đề cử.
Hồi lâu sau, Ôn Từ mới nghe thấy giọng mình nói: “Thôi, chị không thích ăn món này.”
Nếu không thể đối mặt thì cô lựa chọn trốn tránh.
Ví dụ như cô nói mình không thích hộp điểm tâm này, ví dụ như dù biết Thịnh Kinh Lan vẫn đang ở thành Nam, cô vẫn bước lên chuyến bay ra nước ngoài trước.
…
Ôn Từ lặng lẽ rời khỏi thành Nam, Thịnh Kinh Lan cũng chẳng hề cảm kích.
Dụ Dương lại gọi điện tới thúc giục anh: “Cậu cứ như vậy tiếp cũng không phải biện pháp đâu.”
Ban đầu lúc nghe Thịnh Kinh Lan bị lật kèo, anh ta còn có chút vui mừng khi bạn mình chịu trận, lần đầu tiên thấy Thịnh Kinh Lan chịu thiệt trước mặt một người phụ nữ nên khá là mới lạ. Nhưng bây giờ Dụ Dương không nghĩ như vậy nữa, tên nhóc Thịnh Kinh Lan này nếu ở cổ đại chắc chắn sẽ là tên hôn quân “yêu mỹ nhân không yêu giang sơn”, ngày nào cũng ở lại thành Nam, chuyện trong phòng làm việc ném hết cho anh ta.
“Kinh Lan, hay là cậu về thành phố Cảnh một chuyến trước đi, cho người ta một thời gian bình tĩnh lại.” Dụ Dương lại bắt đầu làm quân sư giấy.
Thịnh Kinh Lan chậc một tiếng: “Cậu thì biết cái khỉ gì.”
Đến khi cô bình tĩnh lại thì chắc chắn tình cảm cũng phai nhạt rồi.
Dụ Dương cười châm chọc: “Đúng là tôi không hiểu, dù sao tôi cũng không lừa tình cảm một cô gái chỉ để trả thù người khác.”
“Tách” một tiếng, Thịnh Kinh Lan châm điếu thuốc trong tay: “Tôi không lừa cô ấy.”
Dụ Dương: “Câu này nói với tôi đâu có tác dụng gì, phải để cô ấy tin mới được.”
Hút hết điếu thuốc, người đàn ông ném đầu mẩu thuốc lá xuống đất, bước nhanh về phía cửa nhà họ Ôn.
Trừ nửa năm trước tới đặt may sườn xám, anh chưa quay lại gặp người nhà họ Ôn lần nào, là vì biết mối quan hệ giữa Ôn Từ và mẹ rất phức tạp nên sợ cô khó ăn nói.
Nhưng hôm nay, núi không đi về phía mình, anh chỉ đành đi về phía núi.
Người đi ra mở cửa là chú Trình, chú Trình vẫn nhớ rõ anh: “Cậu Thịnh.”
Thịnh Kinh Lan cong môi cười, lấy danh nghĩa cảm ơn Ôn Từ mang sườn xám đến tận nơi để nghe ngóng tin tức, chú Trình lại lắc đầu: “Xin lỗi, hôm qua cô Ôn Từ đã rời khỏi nhà rồi.”
“Cô ấy đi đâu?”
“Cái này tôi cũng không tiện nói, hẳn là mười ngày nửa tháng nữa cũng không về đâu.” Ý là đừng có đợi.
Người đàn ông vẫn luôn cười ngả ngớn lúc này nụ cười hơi cứng lại, lòng bàn tay vân vê viên kim cương hồng hình trái tim kia, quyết đoán xoay người rời đi: “Ôn Từ, em cũng được đấy nhỉ.”
Anh buông hết thể diện để xin lỗi cô, cũng canh giữ ở thành Nam để thể hiện sự quyết tâm, cô vẫn không quan tâm mà kiên trì muốn chia tay, thậm chí còn biến mất luôn không nói lời nào.
Thịnh Kinh Lan mất kiên nhẫn, quay lại thành phố Cảnh.
Cuối cùng anh cũng nhìn thấy những món đồ quý giá bị Ôn Từ gửi về kia, tiện tay đẩy ra rồi cầm lấy chiếc vòng ngọc bị đưa đẩy nhiều lần đó.
Trong phòng ngủ và tủ quần áo vẫn lưu lại dấu vết lúc Ôn Từ rời đi, những món đồ cô từng mặc, những sản phẩm dưỡng da cô từng dùng đều còn lại nguyên vẹn, như thể người sử dụng chúng chưa bao giờ rời di.
Tự dưng Thịnh Kinh Lan thấy phiền lòng, tìm người làm phụ trách lau dọn: “Dọn dẹp kiểu gì đấy? Đồ đạc để linh tinh thế này?”
Người làm thật cẩn thận: “Cậu chủ, chẳng phải hồi trước cậu bảo không được bước vào những căn phòng này sao ạ?”
Thịnh Kinh Lan hít sâu một hơi, cắn răng phân phó: “Bây giờ, ngay bây giờ, dọn dẹp sạch sẽ hết cho tôi!”
Người phụ nữ mới giây trước còn rúc vào lòng anh làm nũng, giây tiếp theo đã vô tình trở mặt, Ôn Từ tuyệt tình được đến vậy thì anh cần gì phải dây dưa không dứt.
Những món đồ Ôn Từ không cần, đương nhiên anh cũng sẽ không giữ lại.
Tác phong của người làm cực kỳ nhanh nhẹn, nhanh chóng dọn hết đồ vật của Ôn Từ đi theo sự phân phó của anh.
Thịnh Kinh Lan bước vào nhìn thoáng qua, ngôi nhà sạch sẽ như mới cùng tủ quần áo trống trơn, đúng là không dư lại một món đồ nào.
Trong lòng Thịnh Kinh Lan tức nghẹn lại, qua phòng gym xả giận thì lại đấm một phát vỡ luôn bao cát.
“Mẹ nó.” Mấy thứ rách nát này cũng chọc giận anh.
Anh bước ra ngoài ban công cho thoáng khí, nơi đó vẫn để chiếc ghế treo Ôn Từ từng ngồi.
Anh phân phó quản gia: “Vứt cái ghế này đi.”
Bước ra hoa viên tản bộ, lại thấy mặt đất phủ kín loại hoa hồng mà Ôn Từ thuận miệng nhắc tới: “Ngay sáng mai, tôi muốn nơi này trồng tất cả các loại hoa khác trừ hoa hồng, à không, ngay trong tối nay.”
Những nơi anh bước tới đều tràn ngập những kỷ niệm thuộc về cô, Thịnh Kinh Lan phiền lòng bước vào thư phòng, tiện tay giở cuốn sách trên bàn ra, một chiếc lá được vẽ tay rơi xuống.
Đó là chiếc đánh dấu sách được nhuộm bằng tay mà Ôn Từ làm trong lúc chế màu vẽ.
Mỏng manh như vậy, nhẹ nhàng đến thế, không cần ai hỗ trợ, chỉ cần cử động ngón tay là có thể vê vụn.
Biểu cảm u ám xuất hiện trên mặt anh, cuối cùng, anh mở tay ra, một phiến lá hoàn chỉnh nằm trong lòng bàn tay.