Cô biến thành người như vậy, một Thịnh Kinh Lan từng chìm đắm trong chuyện tình cảm lại không hề vui vẻ, cứng họng nói: “Những chuyện này đều là Thịnh Cảnh Ngôn cố ý, em nghe không hiểu sao?”
Ôn Từ ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt không hề thấy tình yêu như ngày trước: “Thịnh Cảnh Ngôn cố ý hay vô tình có quan trọng không?”
Điều thật sự tổn thương cô chưa bao giờ là chuyện Thịnh Cảnh Ngôn đặt bẫy dẫn cô đến đình hóng gió, mà là từng câu từng chữ sự thật được thốt ra từ miệng Thịnh Kinh Lan, cùng với hai chữ “đúng vậy” không cãi lại nổi ấy?
Thì ra lời mẹ cô nói là thật, lời Thịnh Phỉ Phỉ nói cũng là thật.
Cô không nghe lời mẹ nên mới hết lần này đến lần khác tiếp cận người đàn ông khó lòng nắm bắt này; Đến Thịnh Phỉ Phỉ cũng biết tỏ tình thì phải bày vẽ một chút, cô lại cứ nghĩ hai người tâm ý tương thông là có thể ở bên nhau.
Tình yêu của cô, mối tình đầu của cô, cùng lắm cũng chỉ là nguồn vốn để Thịnh Kinh Lan khoe mẽ với Thịnh Cảnh Ngôn.
“Thế nên em đỗ hết lỗi lầm lên đầu anh?” Thịnh Kinh Lan vô cùng bực bội.
“Chẳng nhẽ đến tận bây giờ anh vẫn không thấy mình sai à?” Ý tứ lên án hiện rõ trong từng câu chữ của Ôn Từ: “Hay phải nói là, anh nghĩ chỉ cần tốt với tôi, thích tôi là có thể lợi dụng tôi?”
Thịnh Kinh Lan nắm chặt tay lại, cố nén cơn giận: “Anh thừa nhận anh đã sai lầm trong chuyện này, nhưng em cứ nhất quyết phải phán anh tội tử hình chỉ vì mấy câu nói ấy ư?”
“Thế anh còn muốn tôi làm gì nữa?” Giọng nói đau đớn của cô vang khắp khoang xe: “Tha thứ cho anh, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, mặc kệ những chuyện anh từng làm với tôi, thế sao?”
Cô không làm được, thật sự không làm được.
Từ khi Thịnh Kinh Lan nói “ở bên” cô vì Thịnh Cảnh Ngôn, mọi chuyện đã trở thành một sự sai lầm.
Ôn Từ ôm mặt, tiếng nức nở không nén lại được nữa, trào ra khỏi họng.
“Ôn Từ…” Thịnh Kinh Lan tung hoành tình trường nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh gặp một nỗi phiền toái khó giải quyết đến vậy, anh có vô số cách dỗ con gái, nhưng khi đối mặt với những lời chất vấn của Ôn Từ, anh lại bó tay không có cách nào đối phó.
Trước kia khi Ôn Từ khóc trước mặt anh, anh sẽ một câu bé con, hai câu bé con, dỗ rất thành thạo. Nhưng lần này, anh chỉ mới định sờ tóc Ôn Từ.
Một tiếng chuông điện thoại chói tai chặn đứng động tác của anh, cũng đánh thức Ôn Từ đang chìm đắm trong cảm xúc bi thương.
Ngón tay lau đi giọt nước mắt vương trên khóe mi, Ôn Từ lấy chiệc điện thoại trong túi áo khoác ra, nhìn thấy tên Tô Hòa Miêu qua tầm mắt mơ hồ.
Điện thoại vẫn cứ kêu, không hề có dấu hiệu của việc dừng lại. Ôn Từ vừa mới ấn nghe, giọng điệu vội vàng của Tô Hòa Miêu đã vang lên qua điện thoại: “A Từ, chị đang ở đâu thế? Hình như xảy ra chuyện rồi.”
…
Sau khi đưa nhóm người Lý Chiếu Tuyết và Sa Sở đi, Ôn Từ bị Thịnh Cảnh Ngôn chặn đường nên không biết ngoài hai anh em nhà họ Thịnh còn có một người nữa đang chờ đón sinh nhật cô.
Hai ngày trước Tiêu Văn Sâm đã đến thành Nam, ông ấy cũng tự biết sự xuất hiện của mình không phải việc khiến người khác vui vẻ, vì để con gái được trải qua một sinh nhật bình thường, ông ấy vẫn luôn nhẫn nại không xuất hiện.
Nhưng dù sao, ông ấy vẫn mong được gặp mặt hai mẹ con trong một dịp đặc biệt như này.
Tiêu Văn Sâm chờ mãi đến khi khách khứa đi hết mới xuất hiện, mà ngay khi nhìn thấy Ôn Như Ngọc, nỗi nhớ và tình ý đè sâu trong lòng cũng mất khống chế dâng tràn, ông vất vả gọi cái tên đã chôn giấu trong lòng nhiều năm: “Như Ngọc.”
Ôn Như Ngọc đang giao việc cho Đường Lâm Lãng bỗng cứng người lại, hồi lâu sau mới nhìn về phía phát ra âm thanh.
Bà nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang liên tục lại gần, ánh mắt vừa tỉnh táo vừa sắc bén.
“Cháu về trước đi.” Ôn Như Ngọc đưa văn kiện trong tay cho Đường Lâm Lãng, giọng điệu bình tĩnh gần như không khác gì lúc trước.
Đường Lâm Lãng gật đầu, cũng không nghi ngờ mệnh lệnh của Ôn Như Ngọc.
Lúc đến gần, cuối cùng Tiêu Văn Sâm cũng thấy rõ dáng vẻ của Ôn Như Ngọc.
Có lẽ vì hôm nay là một ngày vui, bà mặc một bộ đồ màu sáng, chuốt mi, tô son đỏ, đôi bông tai tua dài làm mái tóc ngắn bớt đi phần nào hoạt bát, đôi giày cao gót màu đỏ rượu vừa trang nhã vừa thể hiện khí chất.
Bà đã không còn vẻ ngây thơ của tuổi trẻ, toàn thân là sự quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành, thật sự đã trở thành một đóa hoa hồng đỏ làm thời gian cũng phải kinh ngạc.
Bà đẹp rất khác hình dáng trong ký ức ông ấy, cách thật nhiều năm, cuối cùng Tiêu Văn Sâm cũng đã có dũng khí đến trước mặt bà, nói một câu: “Lâu rồi không gặp.”
Người đàn ông trung niên trước mặt mặc một bộ vest màu tro đen, mái tóc được cắn ngắn gọn gàng trông sáng sủa và tràn đầy tinh thần, nhưng Ôn Như Ngọc lại nhận ra hai bên thái dương ông đã điểm bạc.
Người đàn ông trung niên dần dần trùng khớp với thanh niên trẻ trung anh tuấn trong trí nhớ, Ôn Như Ngọc lạnh lùng liếc mắt lườm ông ấy một cái, xoay người bước vào cửa rồi ra lệnh cho chú Trình: “Chú Trình, đóng cửa.”
Không ngờ Ôn Như Ngọc lại quả quyết như vậy, Tiêu Văn Sâm đã chờ nhiều ngày đâu có dễ dàng từ bỏ đến thế, ông ấy vội đuổi theo Ôn Như Ngọc, ngay khi cánh cửa sắp đóng sầm lại thì giơ một tay ra, mạnh mẽ bẻ ra: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Ông ấy lấy thân làm giáp, chú Trình cũng không thể kẹp người lại cửa được, chỉ đành chờ thêm ý của Ôn Như Ngọc.
Ôn Như Ngọc bình tĩnh ra lệnh: “Đuổi người không liên quan đi đi, đuổi không đi thì báo cảnh sát, nói có người tự tiện xông vào nhà dân.”
Bà hoàn toàn không định phản ứng lại với Tiêu Văn Sâm, từ đầu đến cuối không nói với ông ấy một câu nào. Nhưng bà có làm thế nào, Tiêu Văn Sâm cũng không chịu rời đi, ra vẻ không đợi được Ôn Như Ngọc thì thề không bỏ đi: “Anh biết em hận anh, nhưng ít nhất hãy cho anh một chút thời gian, để anh nói xin lỗi em.”
Giọng nói của ông ấy thật sự quá ồn, Ôn Như Ngọc đi vài bước rồi lại quay ngược lại, ngẩng đầu nhìn ông ấy chằm chằm: “Muốn xin lỗi đúng không?”
Ôn Như Ngọc giơ một ngón tay lên: “Cút ra ngoài quỳ xuống thì tôi nghe anh xin lỗi.”
Bà còn không hiểu cái tính Tiêu Văn Sâm chắc, trước giờ tính ông ấy rất thiếu gia, sự kiêu ngạo bẩm sinh chắc chắn sẽ không cho phép ông ấy làm chuyện này.
Tiêu Văn Sâm nắm chặt tay, giọng điệu trầm xuống: “Làm nhục anh có thể khiến em hả giận ư?”
Ôn Như Ngọc hừ một tiếng: “Anh có thể thử xem.”
“Được.” Ông ấy thật sự bước ra khỏi cửa, uốn gối quỳ xuống đất: “Bây giờ em đã chịu nghe anh nói xin lỗi chưa?”
Trong mắt Ôn Như Ngọc thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng bà cũng không đáp lại Tiêu Văn Sâm mà chỉ phân phó chú Trình: “Đóng cửa lại.”
Tống Lan Chi nghe thấy động tĩnh thì bảo Tô Hòa Miêu đứng bên cạnh đi xem thử xem sao.
Nhìn thấy khung cảnh này, Tô Hòa Miêu kinh ngạc che miệng.
Ở trong lòng cô ấy, Ôn Như Ngọc chính là một cỗ máy kiếm tiền lạnh lùng, không tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào ngoài chuyện công việc, sao hôm nay lại có một người đàn ông trung niên tìm tới cửa?
Nghe giọng điệu người đàn ông, có vẻ giữa hai người họ còn từng có khúc mắc, rốt cuộc ai mới có thể khiến Ôn Như Ngọc nổi giận đến vậy?
Sự tình đã phát triển đến bước không khống chế được, Tô Hòa Miêu vội gọi điện cho Ôn Từ, bảo cô mau về xem tình huống.
Ôn Như Ngọc cũng không nghe Tiêu Văn Sâm giải thích như đã hứa mà chỉ bảo chú Trình đóng cửa lại. Chú Trình bỗng nhớ đến điều gì, ghé vào bên tai Ôn Như Ngọc nhắc nhở: “Cô A Từ còn chưa về.”
Nhắc tới con gái, sắc mặt Ôn Như Ngọc thoáng thay đổi, bà bước trên đôi giày cao gót màu đỏ rượu, đi về phía cổng lớn: “Tiêu Văn Sâm, cút ra xa xa vào, đừng có quỳ trước cổng nhà họ Ôn làm chướng mắt tôi.”
Nghe thấy giọng điệu hung ác của bà, đôi mắt phủ đầy nếp nhăn của Tiêu Văn Sâm bỗng cong thành ý cười: “Em vẫn không khác gì trước đây.”
Hồi còn yêu nhau, Ôn Như Ngọc là một người khẩu xà tâm phật.
Nếu là năm đó, với sự kiêu ngạo của mình, chắc chắn ông ấy sẽ không chịu cúi đầu chịu thua. Nhưng hôm nay, khi nghĩ đến Ôn Từ, nỗi áy náy cho hai mẹ con cứ mãi quay cuồng trong lòng.
Nếu chịu nhục có thể khiến bà hết giận, quỳ xuống đất thôi có hề hấn gì đâu.
Hai đầu gối người đàn ông chạm đất, sống lưng thẳng tắp: “Như Ngọc, anh thật sự có lỗi với em, hôm nay anh tới đây không phải để xin em tha thứ, anh chỉ muốn…”
Tận mắt nhìn thấy em và con gái.
Nửa câu sau còn chưa nói thành tiếng đã bị Ôn Như Ngọc chặn lại: “Anh có đi không thì bảo?”
Không biết bao giờ Ôn Từ mới quay lại, bà không muốn hoang phí thời gian với Tiêu Văn Sâm ở đây.
“Anh sẽ không đi đâu.” Vì năm đó ông ấy đã “đi” quá dứt khoát, nên mới bỏ lỡ người phụ nữ mình yêu và cô con gái bấy nhiêu năm nay.
Cứ nghĩ đến chuyện này, Tiêu Văn Sâm lại vô cùng hối hận: “Em muốn anh quỳ thì anh sẽ quỳ đến khi em nguôi giận mới thôi.”
Đuổi không đi, chửi không đi, suýt thì Ôn Như Ngọc đã giơ giày cao gót lên đá ông ấy, lạnh lùng nói: “Anh ti tiện đến thế ư?”
Ôn Từ hoàn toàn không ngờ khi mình vội vã chạy về, lại thấy cảnh mẹ mình đang mắng người bố tồi tệ.
Tiêu Văn Sâm quay về phía Ôn Từ đang bước tới, nhìn thấy con gái, ông ấy vô thức gọi: “A Từ.”
Nghe thấy xưng hô của Tiêu Văn Sâm, Ôn Như Ngọc đang vô cùng tức giận bỗng thay đổi sắc mặt.
“Mẹ.” Ôn Từ bước dần về phía hai người.
Ôn Như Ngọc bỗng xoay người, gần như chạy thẳng tới trước mạt Ôn Từ, giọng điệu sắc bén: “Ông ta tìm được cÔn Từ bao giờ?”
Nghe thấy Tiêu Văn Sâm gọi tên con gái, Ôn Như Ngọc biết ngay thân phận của Ôn Từ đã bại lộ.
Tiêu Văn Sâm đã phát hiện ra Ôn Từ từ bao giờ? Hai người họ đã gặp nhau chưa? Ôn Từ biết được bao nhiêu rồi?
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trong đầu Ôn Như Ngọc đã hiện lên vô số suy đoán.
Tiêu Văn Sâm lại không nghĩ đến một mặt này của bà, vội vàng tiến tới khuyên nhủ: “Như Ngọc, em đừng dọa con.”
Ôn Như Ngọc đẩy mạnh tay ông ấy ra, lập tức kéo Ôn Từ bước vào cổng nhà họ Ôn, còn tàn nhẫn để lại mấy lời cho người đàn ông đang dây dưa không dứt sau lưng: “Tiêu Văn Sâm, tránh xa con gái tôi ra, nếu anh còn dám xuất hiện trước mặt con gái tôi, tôi sẽ không để yên cho anh đâu.”
Từ đầu đến cuối Ôn Như Ngọc vẫn trong trạng thái dựng thẳng gai nhọn, Ôn Từ gần như bị kéo vào trong nhà, chỉ kịp vội vàng liếc nhìn Tiêu Văn Sâm một cái.
Cổng nhà đóng lại, Ôn Như Ngọc mới buông tay con gái ra: “Người đàn ông bên ngoài kia, con có từng gặp ông ta không?”
Ôn Từ không đáp mà hỏi lại: “Mẹ, người ấy là ai?”
Một câu nói chặn lại hết thảy những câu hỏi khác của Ôn Như Ngọc.
Bà cũng không dám chắc Ôn Từ có biết thân phận của Tiêu Văn Sâm không, đương nhiên, không biết là tốt nhất.
Thế là Ôn Như Ngọc báo cho con gái: “Con không cần biết ông ta là ai, tóm lại không được tiếp xúc với ông ta, tránh xa ông ta ra, càng xa càng tốt.”
Ôn Từ vờ như không biết gì: “Tại sao ạ?”
Ôn Như Ngọc hừ nhẹ một tiếng, không hề khách sáo: “Ông ta bị thần kinh.”
Ôn Từ: “…”
Lần đầu tiên thấy mẹ mình ghét một người đến vậy, cô có thể tưởng tượng năm đó khi hai người chia tay, khung cảnh đã thảm khốc đến đâu.
Thấy phản ứng vừa rồi của Ôn Như Ngọc, hẳn là bà vô cùng kháng cự và bài xích Tiêu Văn Sâm. Ôn Từ biết rõ tính mẹ mình, chắc chắn sẽ không dò hỏi tới cùng trước mặt bà.
Ôn Từ quyết định giữ lại những câu hỏi, chỉ nói: “Con về phòng trước đây.”
Ôn Như Ngọc gật gật đầu.
Đợi cô bước đi được hai bước, Ôn Như Ngọc bỗng nhận ra, nếu Ôn Từ hoàn toàn không biết gì về chuyện này thì chắc chắn cô sẽ không bình tĩnh chấp nhận như vậy, không hề hỏi một câu nào về Tiêu Văn Sâm.
“Ôn Từ.” Ôn Như Ngọc gọi con gái lại: “Nhớ kỹ lời mẹ nói, không được gặp mặt hay tiếp xúc với người đàn ông kia, dù ông ta nói gì hay làm gì thì cứ coi như ông ta đang phát điên.”
“Nghe thấy gì chưa?”
Bà buộc phải nghe chính miệng con gái mình hứa hẹn.
Ôn Từ chậm rãi xoay người lại, nhìn người mẹ với khuôn mặt sắc bén của mình. Nếu chuyện này xảy ra vào hồi trước, chắc chắn cô sẽ sinh ra tâm lý phản nghịch vì thái độ của mẹ.
Nhưng sau khi biết hết sự thật, Ôn Từ cũng hơi đau lòng vì quá khứ của mẹ: “Mẹ, mẹ đang sợ hãi điều gì?”
Ôn Như Ngọc nhíu mày lại.
Bà đang sợ hãi ư?
Người phạm sai lầm là Tiêu Văn Sâm, tại sao bà lại phải sợ? Chẳng qua bà chỉ không muốn con gái tiếp xúc với người mà mình chán ghét thôi.
Ôn Như Ngọc không trả lời nhưng Ôn Từ đã hiểu thâm tâm của mẹ mình. Cô nhìn về phía Ôn Như Ngọc, hứa hẹn rất thành khẩn: “Con là con gái mẹ, dù có chuyện gì xảy ra cũng chỉ là con gái của mẹ mà thôi.”
Không phải của Tiêu Văn Sâm, cũng không phải đứa con gái của Ôn Như Ngọc với bất cứ ai, chỉ là một Ôn Từ được Ôn Như Ngọc hoài thai mười tháng, ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng nhiều năm.
Sau khi tách khỏi Ôn Như Ngọc, Ôn Từ không về viện của mình mà đi về phía Tống Lan Chi.
Hiển nhiên, Tô Hòa Miêu đã báo hết những “điều tra” của mình cho bà, Tống Lan Chi ngồi trên ghế chính trong phòng ngủ, sắc mặt trầm lắng.
“Bà ngoại.” Ôn Từ thong thả lại gần, ngay khi đôi mắt hai bà cháu chạm nhau, mọi chuyện đều lặng lẽ trở nên rõ ràng.
“Người đó chính là người bố về mặt sinh học của cháu ạ?” Dù chuyện này đã chắc chắn đến 90% nhưng Ôn Từ vẫn muốn nhận được đáp án của một người thân mình tin tưởng.
“Cháu biết rồi à?” Tống Lan Chi tỏ ra kinh ngạc, nhưng ít nhất không tràn đầy thù hằn như lúc Ôn Như Ngọc nhắc đến Tiêu Văn Sâm.
Nhiều khi bà ngoại cũng gánh vác trách nhiệm của một người thầy trong quá trình cô trưởng thành, Ôn Từ có thể bình tĩnh tâm sự với bà ngoại: “Lúc cháu ở thành phố Cảnh, ông ấy nhận ra cháu.”
“Tống Lan Chi thở dài một hơi: “Cháu biết hết những chuyện đó rồi?”
“Ông ấy nói, ông ấy với mẹ cháu là bạn đại học, đã từng rất yêu thương nhau nhưng sau đó lại…” Ôn Từ xác nhận lại một lần nữa: “Khi xưa, ông ấy đã ruồng bỏ mẹ cháu vì thân phận và một người phụ nữ khác, phải không ạ?”
Tống Lan Chi nặng nề gật đầu.
Ôn Từ không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc trước kia mẹ cháu là người như nào?”
“Hồi còn trẻ, mẹ cháu là một cô gái vô cùng tài giỏi.”
“Từ nhỏ con bé đã rất hiếu thắng, chỉ cần học qua là sẽ luôn cố gắng làm tốt nhất có thể, dù là những thứ sở thích hay là việc học, lúc nào con bé cũng là người dẫn đầu.”
“Sau này con bé tới thành phố Cảnh học đại học, gặp được Tiêu Văn Sơn…”
Ôn Như Ngọc là người hiếu thắng, rất nhiều người đàn ông theo đuổi bà sau đó đều bỏ cuộc vì không theo nổi sự tài giỏi ấy, chỉ có Tiêu Văn Sâm là kiên trì không ngừng, hòa tan trái tim Ôn Như Ngọc từng chút một.
Nhìn Ôn Từ là thấy, chắc chắn ngoại hình Tiêu Văn Sâm không tệ, thậm chí có thể nói là top một top hai ở trường đại học.
Khi ấy Tiêu Văn Sâm khí phách hăng hái, cách theo đuổi phụ nữ cũng rất đa dạng, Ôn Như Ngọc cũng dần dần chìm đắm.
“Hồi ông ngoại cháu còn sống, hai ông bà có qua thành phố Cảnh thăm mẹ cháu, rồi cũng đã từng gặp Tiêu Văn Sâm. Dù cậu ta thể hiện rất ra dáng trước mặt ông bà, nhưng ông ngoại cháu liếc mắt một cái là thấy cậu trai năm ấy không đáng để giao phó con gái mình.”
“Sau khi tốt nghiệp, mẹ cháu quyết định ở lại thành phố Cảnh vì cậu ta, bà với ông ngoại cháu phản đối kịch liệt, nhưng với cái tính quật cường của mẹ cháu thì chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, quyết tâm muốn ở bên Tiêu Văn Sâm.”
Nguyên nhân chính là vì Ôn Như Ngọc hiếu thắng, bà không muốn người khác phủ nhận sự cố gắng của mình vì gia thế nên vẫn luôn không chịu thừa nhận trước mặt người nhà họ Tiêu.
Khi ấy bà nhìn Tiêu Văn Sâm bên cạnh mình, cảm giác mình sẽ không thua, nhưng hiện thực lại cho bà một bạt tai.
Hàn Hinh mang thai đứa nhỏ của Tiêu Văn Sâm tìm tới nhà, Ôn Như Ngọc đã hoàn toàn tỉnh giấc.
Ôn Từ hít một hơi thật sâu: “Vậy nên, mẹ con biến thành như bây giờ là vì ông ấy?”
“Cũng có một phần nguyên nhân.” Tống Lan Chi nói.
“Mẹ cháu không cho cháu gặp Tiêu Văn Sâm thì cháu hiểu được, nhưng rõ ràng bà ấy cũng từng sống trong những ngày tháng hoàng kim ấy, tại sao đến lúc có cháu lại không hiểu được tâm trạng của cháu bây giờ.”
“A Từ, cháu đừng trách mẹ mình.” Tống Lan Chi nắm lấy tay cháu gái, dường như đã hạ quyết tâm: “Cháu có muốn nghe chuyện sau khi cháu sinh ra không?”
Ôn Từ chậm rãi ngước mắt lên, nghe bà ngoại từ từ kể lại những chuyện xưa.
“Hồi cháu mới ra đời, mẹ cháu mắc chứng trầm cảm sau sinh, lúc nào cũng mang tâm lý trốn tránh, không chịu cho cháu uống sữa cũng không dám gặp cháu.” Trong thời gian ấy, tình trạng của Ôn Như Ngọc thật sự rất tệ, cứ nghe tiếng con khóc là sẽ nổi nóng.
“Sau đó có một lần, bà muốn hai mẹ con tiếp xúc với nhau nhiều hơn nên cố ý kiếm cớ bảo mẹ cháu đưa cháu tới công viên, vì nhất thời sơ ý, suýt nữa thì làm lạc mất cháu.” Ôn Như Ngọc đi tìm con như một kẻ điên, khi cô con gái lại lần nữa rơi vào cái ôm của mình, Ôn Như Ngọc ôm lấy cô mà khóc, mặc ánh mắt của người ngoài. Cũng chính từ lúc ấy, bà bắt đầu nhận thức được tầm quan trọng của con gái.
“Sau hôm ấy, mẹ cháu bắt đầu cực kỳ quan tâm đến cháu, từ chuyện ăn mặc, đi lại, đến ra ngoài, lúc nào cũng trông coi rất cẩn thận.”
“Bà thấy con bé chăm cháu vất vả quá nên nhiều lần nói bóng gió muốn con bé tranh thủ còn trẻ tìm lấy một người xem thế nào, con bé cứ không chịu, nói có cháu là đủ rồi. Thế là khi ấy bà đã lấy cháu làm cớ, nói bấy giờ cháu vẫn còn nhỏ, còn chưa biết thế nào là một người bố, nếu có bố cùng trưởng thành thì sẽ tốt hơn rất nhiều.”
“Khi đó, mẹ cháu đã dao động.”
“Nhưng mẹ cháu sợ cháu tủi thân nên cứ khi đi gặp một ai đấy, yêu cầu đầu tiên của con bé là đối phương không được đòi có con, phải coi cháu là con gái ruột duy nhất.”
Những người đàn ông đó nghe thấy yêu cầu này thì về cơ bản đều xua tay, có những người tình nguyện ở rể thì lại không xứng với Ôn Như Ngọc.
Chuyện này không giải quyết được nên Ôn Như Ngọc cứ một mình, vừa quản công ty vừa nuôi con gái lớn lên.
Ôn Từ cụp mắt xuống: “Nhưng cháu nhớ hồi trước mẹ cháu có từng tiếp xúc với hai chú.”
Tống Lan Chi thở dài: “Đó là chuyện xảy ra lúc cháu tầm 10 tuổi.”
Ôn Từ đã ra đời được mười năm.
Con gái trưởng thành bình an, ngày nào Ôn Như Ngọc cũng trằn trọc giữa các dự án công việc, cứ như một cỗ máy vận động không có tình cảm.
Đến tận bây giờ Ôn Như Ngọc cũng chưa từng được trải nghiệm cuộc sống hôn nhân bình thường, Tống Lan Chi sợ đến lúc con gái già rồi vẫn không có một người bạn già biết tình người ấm lạnh, thế là lại nhắc nhở trong tối ngoài sáng.
Thật ra Ôn Như Ngọc cũng có nói chuyện được với hai đối tượng làm ăn, chẳng qua người đầu tiên thì quá quy tắc, lúc ở bên nhau chẳng khác gì đang bàn công chuyện. Người thứ hai EQ cao hơn một chút, cũng tình nguyện bỏ tâm tư theo đuổi, cũng thường xuyên mua quà cho Ôn Từ.
“Người đàn ông kia rất tốt với cháu, bù đắp vị trí một người bố, mẹ cháu nhìn thấy hết, cảm thấy người này cũng không tệ lắm.” Sau nhiều lần tiếp xúc, Ôn Như Ngọc cũng đã từng nghĩ đến chuyện kết hôn, như vậy con gái bà sẽ có một người ba thực thụ.
“Sau đấy thì sao ạ?” Ôn Từ sốt sắng hỏi.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Tống Lan Chi trầm xuống: “Trách chúng ta nhìn lầm, người đàn ông kia ngoài mặt thì săn sóc chu đáo, che chở mẹ cháu cũng có thừa, nhưng thực tế lại là một kẻ biến thái.”
Đó là một ngày hè nóng bức, Ôn Từ đánh cầu lông với bạn bè ở ngoài về nhà, vừa hay người đàn ông cũng ở đó.
Ôn Từ ở tuổi mười mấy bắt đầu trở nên trắng nõn xinh xắn, cô con gái được cả gia đình chiều chuộng từ đầu đến chân không chỗ nào có thể bắt bẻ, khuôn mặt non nớt như có thể véo ra nước.
Ôn Từ lễ phép gọi một tiếng “Cháu chào chú”, lau khô mồ hôi trên trán rồi đi tắm, không ngờ…
Người đàn ông kia lại lén lút lên lầu theo, may mà Ôn Như Ngọc về nhà kịp thời nên mới tránh được chuyện con gái bị hãm hại.
Ôn Từ đơn thuần không phát hiện ra chuyện này, Ôn Như Ngọc cũng không mong con gái mình biết đến những chuyện xấu xa ấy, nên vẫn cố tình giấu giếm hết thảy.
Nhưng bắt đầu từ ngày ấy, bà hoàn toàn không nghĩ đến chuyện tái hôn nữa, còn nghi ngờ tất cả những người khác phái cố ý tiếp cận hai mẹ con.
Ôn Từ ngày càng trưởng thành, ngày càng xinh đẹp, Ôn Như Ngọc càng lo dáng vẻ xinh xắn tuyệt trần sẽ đem lại tổn thương cho con gái mình, sợ cô bị người ta thèm thuồng, sợ bị lừa gạt, thế nên bà mới không muốn cho con gái lên sân khấu phát biểu, biểu diễn, còn dặn đi dặn lại con gái là phải giữ khoảng cách với những người khác phái.
“Thì ra là vậy…” Sự thật của quá khứ làm trái tim Ôn Từ run lên, thì ra cô không gặp phải những chuyện xấu xí ấy là vì có người luôn lặng lẽ bảo vệ cô.
“Nhưng sau đấy cháu chẳng được phép có một người bạn khác phái nào, đây chẳng phải một kiểu tổn thương cực đoan ạ?”
“Cháu vẫn để bụng chuyện hồi học cấp ba, mẹ cháu tìm đến nhà cậu bé đó đúng không?”
Ôn Từ khẽ gật đầu.
“Thật ra chuyện đấy cũng có lí do của nó.” Tống Lan Chi hăng hái hẳn lên: “Mẹ cháu rất quan tâm cuộc sống của cháu ở trường, gần như tháng nào cũng phải đến trường hỏi giáo viên tình hình ra sau. Lần đó mẹ cháu đi qua cửa lớp, thấy các nam sinh tụ tập ở góc hành lang nhắc đến tên cháu. Cái người bạn cùng chí hướng của cháu thật ra là biết cháu thích những thứ ấy nên mới cố tình dẫn cháu mắc câu.”
Ôn Như Ngọc chạy thẳng tới nhà cậu trai ấy, bảo bố mẹ cậu ta dạy dỗ con mình cho cẩn thận, cũng cảnh cáo bạn học nam ấy không được tiếp cận con gái mình nữa.
Đây mới là sự thật.
“A Từ, có thể mẹ cháu dùng sai cách, nhưng có một điều bà có thể chắc chắn, ấy là mẹ cháu thật sự yêu cháu.”
Những sự thấp thỏm tích lũy ngày này qua tháng nọ khiến Ôn Như Ngọc luôn vô cùng nhạy cảm khi gặp những chuyện liên quan đến Ôn Từ, những chuyện xảy ra trong quá khứ làm bà bảo vệ con gái một cách quá đáng, nhưng thiên tính của người làm mẹ sẽ không thể biến mất.
Một câu chuyện cũ thật dài làm Ôn Từ thổn thức không thôi, cô ở bên cạnh bà ngoại thật lâu rồi mới rời đi, đi qua sân sau, vòng sang cổng lớn.
Thế mà chú Trình vẫn đang canh ở đó, thấy cô tới thì xoay người qua gọi: “Cô A Từ.”
Ôn Từ nhìn về phía cánh cửa đóng chặt: “Ông ấy vẫn ở đó ạ?”
Chú Trình không trả lời thẳng vào vấn đề: “Tổng giám đốc Ôn đã nói, không được để cô gặp ông ấy.”
Ôn Từ chậm rãi lắc đầu: “Cháu không muốn gặp ông ấy, chỉ là cháu khá… phục mẹ cháu.”
Câu này ngược lại làm chú Trình hơi nghi ngờ: “Sao cơ?”
Ôn Từ nhớ lại thái độ của mẹ mình dành cho Tiêu Văn Sâm, tổng kết lại: “Lúc chia tay vô cùng dứt khoát, gặp chuyện cũng không hề lưu luyến tình cũ.”
Chú Trình cảm thán: “Không cắt đứt triệt để, sau này chắc chắn sẽ vấn vương.”
Ôn Từ lặp lại lời này một lần nữa, chạm vào viên kim cương 10,1 carat trên cổ, hạ quyết tâm: “Chú nói đúng.”
------oOo------