Chờ Khi Nỗi Nhớ Nở Hoa

Chương 48: Nằm nghe mưa đổ.




Đèn phòng anh màu trắng, mông lung như vây một tầng bụi, vừa tối tăm vừa triền miên.

Mép giường, Úc Thần vẫn bó tay hết cách với áo ngực của Lệnh Tử như cũ, nhất là khi cô tựa mặt vào vai anh, làn da mịn màng cọ vào người anh, hơi thở xẹt qua xương quai xanh của Úc Thần càng làm lòng anh rối ren, ngón tay cũng run rẩy lên.

Úc Thần vừa bất đắc dĩ vừa muốn cười, anh nâng mặt cô lên, “Chờ một lát, đừng sốt ruột.”

Lệnh Tử tỏ ra vô tội, có phải cô sốt ruột đâu, cô chỉ muốn cọ tí xíu thôi mà…

Răng Úc Thần ngứa ngáy, “Đừng có vừa ăn cướp vừa la làng nhé.”

Lệnh Tử cười với anh, nụ cười hơi ngây ngô, Úc Thần ấn cô vào lòng mình, môi Lệnh Tử đè bên xương quai xanh của anh, cô bèn há miệng cắn… Trên người Úc Thần có một loại hơi thở đặc biệt sạch sẽ, xa cách nhiều năm cô vẫn luôn thích mùi hương ấy trên người anh.

Úc Thần bị cô quấy rối nên hơi thở càng thêm nặng nề, trán anh mướt mồ hôi, càng sốt ruột thì càng bình tĩnh, lúc này anh đột nhiên nhanh trí, ngón tay giật giật, chẳng mấy chốc dây áo ngực đã rơi ra. Úc Thần vừa nâng cằm cô lên hôn vừa vội vàng cởi nội y của Lệnh Tử ra.

Xương quai xanh lại rời khỏi miệng mình, cô còn thấy hơi không hài lòng thì ngực đột ngột trở lên lạnh lẽo, Lệnh Tử giơ tay ôm ngực phòng khi nội y rơi xuống theo bản năng.

Anh ngừng lại nhưng hãy còn ngậm cánh môi cô, Úc Thần “Hửm?” một tiếng, tiếp tục hôn.

Tay tạm thời sờ lên eo cô.

Lệnh Tử vẫn mở to mắt nhìn Úc Thần, cô nhìn anh hơi khép hờ mắt, con ngươi u trầm chìm trong ánh sáng, mờ mịt như sương khói, trông còn quyến rũ hơn cả ánh đèn, cô nhìn anh sa vào bờ môi cô, vẻ mặt rung động.

Anh cúi xuống, thuận thế cởi ra nội y trên người cô, lòng bàn tay nâng người cô lên trên, nụ hôn hoàn toàn chiếm lĩnh lấy đôi gò bồng đào.



Đầu ngón tay siết chặt vai anh trắng bệch, cô đột nhiên cau mày kêu đau.

Anh nhả ra, ôm cô đặt xuống giường.

Sau ấy Lệnh Tử nghe thấy tiếng anh cởi thắt lưng lạch cạch một tiếng rồi rút dây lưng ra tùy tay ném bên mép giường, dây lưng lăn lóc hai lần rồi rũ nửa phần thân xuống mặt đất.

Trước mắt là một màu xám trắng, nhưng khi chiếu vào mắt lại rực lên ánh sáng huy hoàng, gió thổi vun vút bên tai, tiếng anh thở dốc, và còn cả ngón tay đang gảy nhẹ nhàng.

Anh nói cũng đã lâu rồi, trước tiên để em quen đã, lát nữa sẽ đỡ đau.

Cô nghĩ ngợi trong giây lát, mặt đỏ ửng, “Sao anh biết lâu vậy em không có người khác chứ…”

Anh im lặng, nửa khuôn mặt chìm trong chỗ tối.

Khi cô nhìn sang cũng đúng lúc ngón tay anh đâm vào trong, Lệnh Tử thở dốc khe khẽ. Ánh đèn chìm vào đáy mắt cô rồi lại róc rách tràn ra từ nơi khóe mắt, hồ xuân thủy trong veo, chặt chẽ đến mê mẩn.

Anh biết là thế.

Úc Thần tiến một tấc lo một tấc, anh săn sóc cảm giác của cô, cân nhắc xem cô có thấy thoải mái hay không.

Cuối cùng anh cũng chờ được tin từ nơi cô.

Ròng rã hai mươi tám năm cuộc đời anh không hiểu cái gọi là cảm ngộ, mà anh cũng không cần, anh chỉ cần biết mình muốn cái gì là đủ, trăm ngàn chúng sinh mỗi kẻ chịu một số kiếp, mỗi kẻ còn nợ một phần duyên.

Hiểu càng nhiều, có nghĩa là bấp bênh càng nhiều.

Anh đã bấp bênh đủ, phong vũ lâm lang (*) anh chẳng để trong lòng.

(*) Phong vũ lâm lang: Xuất phát từ “Kim tỏa ký” của Trương Ái Linh. Câu hoàn chỉnh là “Bên ngoài phong vũ lâm lang”, ý nhị nói tình cảm như vàng chôn sâu trong lòng, dẫu ngoài trời đang bão tố thì trong lòng cũng chỉ có người mình yêu.

Cũng chỉ có cô mới khiến anh lưu luyến, vẫn luôn là cô.

Cô là nhành xuân hạnh (*) lòng anh, rễ đâm sâu tận nơi phế phủ, anh dành tâm huyết cả đời tẩm bổ nhánh xuân hạnh ấy, để cô phiêu dật xuân thu.

(*) Xuân hạnh: Chỉ tình dục và tình yêu.

Chí tôi trong một tấc vuông, trong một tấc vuông là người.

Chí tôi ở mãi ngàn dặm, xa mãi ngàn dặm cũng là người.

Đời anh chỉ theo đuổi một điều này, nhưng cũng đã dùng hết sức lực non nửa đời anh, với những người khác anh đã sức cùng lực kiệt, ít sức quèn dư còn sót của quãng đời còn lại anh cũng chỉ định phụng hiến cho một mình cô.

Úc Thần đè Lệnh Tử dưới thân rồi lại ôm cô vào lòng, cô mềm như một dòng nước xuân. Hông đâm nhẹ, làn da mịn màng trên đùi cô cọ vào eo anh, cả khuôn mặt phiếm hồng, rên rỉ khe khẽ như tiếng mèo kêu.

Anh nghe được thì ngọn lửa nóng cháy trong lòng lại như sông cuộn biển ngầm, khớp hàm cắn chặt môi cô, anh thì thào bảo cô há miệng, lưỡi luồn vào bên trong, hông cũng liên tiếp dùng sức đâm đến nỗi cô thở hổn hển.

Lệnh Tử vẫn không biết kiềm chế như cũ, tiếng rên rỉ như mèo khiến trái tim anh ngứa ngáy.

Thật là…

Đến chết mất thôi.

Úc Thần bỗng nhiên dừng lại, anh buông bờ môi cô ra, vừa thở dốc vừa nói: “Bé mèo hoang.”

Anh bế cô lên để cô ngồi vào lòng mình, cô lầm bầm nói không thích như thế.

Anh hỏi vì sao.

Lệnh Tử im lặng không hé răng mà chỉ bận tâm thở dốc, anh nghe tiếng thở của cô tê dại cả người, ngọn lửa đốt sạch lý trí, anh bắt đầu bất chấp tất cả mà mạnh bạo lên, cô giật mình há miệng thở một hơi theo bản năng, sau đó mọi chuyện không thể vãn hồi được nữa, Lệnh Tử khó chịu nắm chặt bờ vai anh.

Cô càng kêu anh càng không buông tha cô, đến tận khi Lệnh Tử khóc anh mới dừng lại.

Em không thích à? Anh hỏi.

Ừ… Cô đáp vậy.

Vậy muốn thế nào? Anh ôm cô, bờ môi mỏng mân mê nốt ruồi bên tai phải Lệnh Tử.

Nằm.

Úc Thần lại thả cô lên giường, anh nằm sấp trên người Lệnh Tử, điều chỉnh tốt tư thế rồi bắt đầu tận tâm hầu hạ cô, lúc này vẻ mặt cô mới hiện lên nét mê đắm. Anh không nhịn được bèn cười, “Thích thế này thật à?”

Cô đang mơ màng nên không hề đáp lời anh.

Úc Thần dùng sức đâm thật sâu, “Hử?”

Cô hừ nhẹ, không rõ là trả lời hay rên rỉ.

Anh cầm chiếc gối đầu kê xuống dưới eo cô, động tác từ cạn tới sâu, lúc nặng lúc nhẹ.

Cô đáp lại, âm thanh lọt vào tai anh, thân mật, triền miên, chỉ dành cho anh.



Bức rèm cửa dày nặng che khắp phòng, trời đen kịt, nơi phía Đông không hay trời đã tỏ.

Khi Lệnh Tử tỉnh, ánh đèn xám trắng trong phòng hãy còn sáng, cô nằm ghé bên mép giường, mơ mơ màng màng định tìm điện thoại xem giờ, nhưng vừa sờ đã sờ trúng cái gạt tàn, cô cầm đồ trong đó lại gần nhìn, mà nửa điếu thuốc còn sót, Lệnh Tử tò mò ngửi ngửi…

Chợt có bàn tay vươn ra từ phía sau cầm điếu thuốc khỏi tay cô, Úc Thần lật cô về phía mình hôn hôn, “Đừng chạm vào cái này, không tốt đâu.” Giọng anh khàn khàn đầy biếng nhác.

Lệnh Tử còn chưa tỉnh ngủ, cô lười biếng úp mặt lên gối ngủ tiếp.

Anh ném nửa điếu thuốc vào gạt tàn rồi chăm chú nhìn cô, ánh sáng chiếu lên người Lệnh Tử làm làn da cô trắng tới lạ lùng, mái tóc dài phủ trên gối cũng phiếm lên ánh sáng đẹp đẽ.

Tỉnh lại một lần nữa, phòng vẫn tối, Lệnh Tử sờ sờ chỗ trống cạnh mình, không có ai cả.

Cô căng thẳng ngồi bật dậy, khi xuống giường ôm chăn cuộn vào người, cô mở cửa, ánh nắng kéo dài từ phòng khách tới tận đây, Lệnh Tử chạy ra ngoài, cô tìm được anh trong phòng bếp sát phòng khách.

Trên bếp kê một nồi cháo, một tay anh kẹp điếu thuốc, tay còn lại đang cầm muỗng quấy cháo, anh mặc một bộ đồ vận động nên trông càng thêm cao ráo rắn rỏi.

Khi Úc Thần quay lại định gạt tàn thuốc vào bồn nước thì thấy cô, anh nhanh tay dập thuốc rồi ném nó vào thùng rác, sau khi đậy vung nồi cháo mới lại gần ôm lấy cô, “Sao đã dậy rồi? Ngủ tiếp một lát vẫn được mà.”

Cô ngơ ngẩn để cho anh ôm, nói: “Không tìm thấy anh…”

Một quãng thời gian rất dài Úc Thần đều cảm thấy mình đặc biệt khốn nạn, giờ khắc này lại còn hơn cả thế nữa.

Không phải áy náy, anh đau lòng cô.

Úc Thần không muốn hối hận với quá khứ, vì thời gian sẽ không tha thứ cho bất kì kẻ nào, anh thừa nhận mình khốn nạn, anh cam chịu mọi sự đau khổ, bởi đó là lỗi của anh.

“Sau này em đều có thể thấy anh, miễn lúc sinh thời em đều có thể thấy anh.” Lòng bàn tay anh mân mê từ đỉnh đầu đến sườn mặt cô, bởi vì lo sợ nên ngón tay lành lạnh, nó cứ thế cọ xát vành tai cô.

“Anh nấu gì vậy?” Cô hỏi bất thình lình.

Bờ môi anh đè lên mái tóc cô, “Cháo, anh đang cố gắng sao cho nấu ngon bằng cháo ba em nấu.”

Cô bật cười, “Thật ra em không kén ăn đâu.”

“Lời này làm anh tổn thương đấy,” Anh cúi mặt, “Ý em là tài nấu ăn của anh với em cũng chỉ đến mức em không kén chọn mà không phải không thể kén chọn à?”

“Tài nấu ăn gì chứ? Chỉ là cháo thôi mà, có chỗ nào để kén chọn đâu.” Cô nói.

“Để em phải ấm ức rồi, chỉ là cháo thôi.” Anh rảnh rỗi mà trêu cô.

“Bởi vì em cũng làm được, thứ em biết làm em thấy cũng chẳng giỏi giang chỗ nào cả.” Cô quay vào trong phòng, Lệnh Tử vẫn cuốn chăn, cô hỏi anh, “Quần áo của em đâu?”

“Anh giặt rồi, giờ chắc cũng khô rồi đấy.”

“Cầm lại đây cho em.”

Úc Thần chống tay lên bàn, anh cười, lẩm bẩm nói: “Tuân lệnh, thưa công chúa điện hạ.”

Nói xong anh bèn ra ban công thu quần áo giúp cô.

Cả buổi sáng cô cứ uể oải mãi, lúc ăn cháo nằm bò ra bàn thất thần gì đó, mí mắt chớp chớp liên tục, thấy hơi buồn ngủ nhưng lại không ngủ được.

Úc Thần ngồi sửa kịch bản trên sô pha, mấy lần anh bảo cô tới nằm trong lòng mình nhưng Lệnh Tử đã lười đến mức không muốn động đậy nữa, cuối cùng anh để laptop đấy dịch cô nằm vào đùi mình.

“Anh nói bao nhiêu lần rồi hả? Sàn nhà thì lạnh, mặt bàn lại cứng, em thấy thoải mái đến vậy cơ à?”

“Thoải mái.”

“… Có thoải mái bằng người anh không?”

“Có.” Cô vui vẻ dựa vào lòng anh và nói thế.

Anh ôm cô, người trong lòng mềm như nước, “Anh dẫn em đi xem một thứ.”

Cô buồn ngủ tới nỗi không mở nổi mắt, “Không xem.”

Anh vẫn ôm cô lên bước vào sâu trong nhà.

“Anh ở chỗ này từ bao giờ vậy?” Cô hỏi nhỏ.

“Ba năm trước, tiện làm việc.” Anh cười, đột nhiên hỏi: “Em thích không?”

“Không thích thì phải làm sao đây?”

“Đổi thôi.”

Úc Thần đứng trước cửa phòng, anh mở cửa bước vào, không ngờ trong này còn sáng sủa hơn cả phòng khách.

Cuối cùng cô cũng bò ra khỏi người anh, Lệnh Tử thấy một căn phòng thoáng đãng được trang trí rất tinh tế, hai bên tường là những chiếc cửa sổ sát đất đang mở to, bức rèm kéo màu vàng phơn phớt đỏ, mặt tường đối điện với cửa ra vào được kê một chiếc gương.

Có mấy chiếc đèn treo trên trần nhà, trong phòng còn một chỗ nghỉ ngơi và một phòng giữ quần áo.

Nơi này ánh mặt trời sáng rỡ, nhã nhặn đẹp đẽ.

Anh hỏi: “Em thích không?”

Cô cố kiềm chế cảm xúc vui mừng, “Không thích thì phải làm sao đây?”

Anh cười đầy thâm ý, “Đổi thôi.”

Cô lại bò lên người anh, một tay ôm cổ Úc Thần, tay còn lại sờ sờ tóc ở phần gáy của anh.

“Còn yêu cầu gì nữa thì nhớ nói với anh.”

“Dùng được là tốt rồi, em không soi mói đâu.” Cô im lặng một lát, nói thêm: “Dù sao cũng không thường dùng, nhà em cũng có.”

Tuy biết cô cố tình nhưng Úc Thần vẫn bị kích thích, anh vừa đi trở về phòng khách vừa nói: “Với người khác thì khách sáo lắm, đến chỗ anh thì tàn nhẫn đến nỗi cái gì cũng nỡ lòng nói được, cái gì mà nhà em với nhà anh chứ, đây cũng là địa bàn của em còn gì?”

Cô vẫn biếng nhác nằm bò ra không trả lời anh.

Anh về phòng khách tiếp tục sửa kịch bản, chuyên tâm đến nỗi quên cả thời gian, Úc Thần tưởng cô ngủ rồi nên không dám gõ bàn phím mạnh, không ngờ đột nhiên cô ngồi bật dậy, nói: “Mấy giờ rồi? Em phải về đây.”

Úc Thần: “…”