Chờ Khi Nỗi Nhớ Nở Hoa

Chương 47: Nằm nghe mưa đổ.




Sau khi chuông cửa vang lên hai tiếng Lệnh Tử cứ nhìn kim giây của chiếc đồng hồ báo thức đặt trên bàn sách mãi.

2, 5, 7, 10 ——

Chuông cửa lại vang lên.

Cô thay một bộ thường phục xong xuôi mới xuống lầu, Lệnh Tử cuống cuồng mở khóa cửa sắt ra, cửa mở, người xuất hiện bên ngoài lại khiến cô ngạc nhiên, “Anh Hoắc?”

Không phải anh ấy…

Có lẽ do vẻ mặt cô tuy ngạc nhiên nhưng lại chẳng có vẻ gì là vui mừng nên Hoắc Cảnh Hành thấy hơi xấu hổ, “Ngại quá, tôi nhớ đã nhắn tin cho em nói hôm nay sẽ tới một chuyến, chị Tô Hiểu nhờ tôi mang đồ đến cho em.”

Tuy rằng em cũng không trả lời tin nhắn…

Ngày đó Hoắc Cảnh Hành không nói rằng thực tế anh gọi cô Lệnh Tử là chị Tô Hiểu chứ không phải cô Tô, bởi vì phát âm giống nhau nên thường xuyên sẽ bị hiểu sai ý, nhưng tóm lại không ảnh hưởng gì nên anh ta vẫn cứ gọi thế. (*)

(*) Nguyên văn: Tô Hiểu tỷ (chị Tô Hiểu) và Tô tiểu thư (cô Tô).

Lệnh Tử mở WeChat ra kiểm tra, đúng là có thật.

Cô không để ý lắm, anh ta gửi tin nhắn tới lúc 8 giờ tối qua, lúc ấy cô còn đang ở chỗ thảm đỏ, hơn nữa từ lúc về đến lúc ngủ cũng không chạm vào điện thoại, đến tận buổi sáng Khương Lê nhắn cho cô hơn 10 tin WeChat đẩy tin nhắn của anh ta xuống dưới nên mới bị cô bỏ qua.

“Sao anh không gọi điện thoại?” Cô thấy hơi ngại.

“Tôi nghĩ,” Hoắc Cảnh Hành hơi trầm tư, anh ta do dự không biết có nên nói hay không, “Nếu em nhìn thấy tin nhắn thì tốt, không nhìn thấy cũng không sao, tôi cứ thế tới đây không biết liệu em có…”

Có thấy vui vẻ chút nào không?

Hiển nhiên là không.

Hoắc Cảnh Hành được theo đuổi nhiều rồi, không ít người khác phái cố tình muốn được anh ta chú ý tới. Trải qua vài lần tiếp xúc, anh ta cảm thấy dường như mình và cô rất hợp phách, có lẽ có thể thử một lần, tuy rằng Lệnh Tử chưa bao giờ chủ động ám chỉ điều gì với mình, nhưng con gái dù sao cũng nên giữ giá, thích cũng chưa chắc đã chủ động nói.

Đặc biệt là người với xuất thân như cô, hơi kiêu ngạo cũng là chỗ đáng yêu.

Ít tự tin này anh ta vẫn phải có, Hoắc Cảnh Hành bằng lòng chủ động thử ý cô.

Nhưng mà ——

Lệnh Tử cũng không hiểu được ý của anh ta, “Không sao đâu, không nhìn thấy tin nhắn của anh là lỗi do tôi, chắc là anh bận lắm nhỉ? Nên mới không có thời gian gọi điện thoại.”

Hoắc Cảnh Hành đành phải cười…

Bầu không khí chợt trở lên xấu hổ, Lệnh Tử nhanh nhẹn nói: “Mời vào mời vào, đã phiền anh phải đi xa thế rồi.”

Hoắc Cảnh Hành bước vào cổng, anh ta nói: “Không phiền đâu, tôi tới đây là vì lúc trước đã thảo luận xong xuôi về việc xây dựng một công trình kiến trúc hạng nhất, lúc sau sẽ nghỉ ngơi ở bên này một quãng thời gian, cũng coi như là đi công tác.”

Lệnh Tử còn đứng ngoài cửa, cô nhịn không được mà nhìn ra bên ngoài, lúc cô nhìn về phía bên phải thì phát hiện có một chiếc xe màu đen dừng cách đây hai mươi mét, cô đang định bước vào đóng cửa lại thì chiếc xe đó mở cửa.

Lệnh Tử khựng lại, nhìn người trong xe bước xuống, dáng người cao gầy của anh tựa lưng vào thân xe châm thuốc, cắn bên miệng.

Anh cứ nhìn về phía bên này mãi, giờ khắc này sương khói lượn lờ trước mắt, cô như đang lang thang trong biển mờ.

Lệnh Tử đứng ngoài cửa trong chốc lát rồi mới đóng cửa vào trong.



Sau khi vào nhà Hoắc Cảnh Hành lại nói: “Từ khi em rời khỏi Thượng Hải đúng lúc tôi cũng phải ra nước ngoài một chuyến, ngần ấy thời gian tôi vẫn mải chuyện công việc nên không liên hệ em nữa, chúng ta… Vẫn là bạn bè chứ?”

Cô mới gặp anh Hoắc này được hai lần, từ khi rời khỏi Thượng Hải thì không liên lạc thêm lần nào nữa, hơn nữa cô còn quên béng đi anh ta một lần, chỉ riêng điểm bạc tình bạc nghĩa này của cô thôi thì thật sự không dám nhận hai chữ bạn bè.

Lệnh Tử rất là hổ thẹn, “Đương nhiên.”

Hoắc Cảnh Hành đưa đồ Tô Hiểu muốn gửi cho cô, “Đây là đồ chị Tô Hiểu bảo tôi mang cho em.”

Một chiếc túi bìa cứng.

Lệnh Tử cầm lấy mở ra, cô lại mở thêm chiếc hộp nhỏ bên trong túi nữa, một chiếc đồng hồ… Là cái mà nhà tài trợ tặng Tô Hiểu trong một lần bà biểu diễn, bà từng gọi điện bảo Lệnh Tử đeo rất hợp, bà sẽ tìm thời gian đưa đồ cho cô.

Vì đẩy mạnh tiến độ tình cảm giữa cô và Hoắc Cảnh Hành, Tô Hiểu đúng thật là hao tổn tâm huyết.

Tuy Hoắc Cảnh Hành nói gì Lệnh Tử đều cố gắng đối đáp thật lễ phép, nhưng cô thật sự không tập trung nổi.

Anh ta vào nhà ngồi một lát, thấy cô cứ thất thần liên tục bèn đoán lúc này hẳn cô còn đang có việc lại bị mình lâm thời tới chơi làm gián đoạn, Hoắc Cảnh Hành thấy băn khoăn nên vội vội vàng vàng đứng dậy cáo từ.

Lúc về anh ta còn thấy mình quá liều lĩnh, trước kia anh ta không thế, không có chuyện bỗng dưng chạy đến nhà một cô gái.

Lệnh Tử tiễn người ra ngoài cửa, cô nhìn anh ta đi xa lại chuyển mắt sang bên phải, Úc Thần vẫn còn đứng đó hút thuốc.

Điếu thứ bao nhiêu rồi?

Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi màu đen.

Trước kia anh thích mặc áo thể thao màu trắng nhất.

Lệnh Tử đứng ngoài cửa nhìn anh từ phía xa xa, anh không hành động thì em cũng không.

Một lúc lâu sau cô quay vào nhà, cứ vậy đứng bên cạnh cửa nhìn kim dây trong điện thoại nhảy lên, 30 giây, 50 giây, 1 phút 20 giây… 2 phút, 2 phút 20 giây, 2 phút 40 giây… 3 phút.

Cô mở cổng ra.

Hai tay Úc Thần chống trên khung cửa, anh đang cúi mặt, nghe được tiếng mở cửa bèn ngẩng đầu nhìn về phía Lệnh Tử rồi cười với cô, gió lướt qua vương theo mùi hương của anh, một mùi đậm hơn trước kia, ấy là mùi thuốc là anh vừa mới hút.

Yết hầu anh khàn khàn, “Anh đến gặp em thôi.”

Giọng anh hơi nặng nề.

Bàn tay nắm lấy cánh cửa của cô siết chặt lại, toàn bộ suy nghĩ nãy giờ trong đầu cô bại trận hoàn toàn trước một câu của anh, cô đại khái là đại biểu cho những người dễ mềm lòng nhất mất thôi.

Ánh mắt anh tăm tối, “Gặp được rồi, anh đi đây.”

Nói xong anh quả nhiên quay đi.

Lệnh Tử hơi cắn môi, nói: “Anh không vào trong à?”

Anh dừng bước, nụ cười trong ánh mắt còn chưa kịp tắt anh đã quay lại, Úc Thần dựa lưng vào cửa cười cười, “Không vào, anh thực sự chỉ muốn tới gặp em một lần thôi.”

Thế tối qua anh nói trên Weibo là sẽ tới chỗ cô nói chuyện cho rõ ràng là sao chứ… Cô im lặng nhìn anh một lúc lâu mới nói: “Vậy anh đi thong thả.” Xong bèn lùi về sau đóng cổng lại.

Úc Thần sờ sờ mũi, bật cười.

Hai ngày nay không có tin tức gì về anh, Lệnh Tử dứt khoát ném điện thoại ra xa, lúc nhàn ở nhà cũng chỉ luyện múa, giữa trưa nay Khương Lê đến đón cô tới studio, buổi chiều họ hẹn chụp cho một tạp chí.

Khương Lê liếc Lệnh Tử đang tự bực với chính mình, “Cậu không ăn cơm thật à? Tạp chí khó chụp lắm đấy, đợi lát nữa phải chụp rất lâu.”

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, “Không ăn.”

Khương Lê hỏi: “Thế uống miếng nước nhé?”

Cô nói tiếp, “Không uống.”

Không ăn không uống.

Khương Lê thầm đoán, “Úc Thần khiến cậu không vui à?”

Cô im lặng quay đầu lại, nói: “Mình không muốn nhắc tới anh ấy nữa.”

Cuối cùng Khương Lê cũng hiểu, cô ấy yên ắng cười trộm.

Sau khi tới studio Lệnh Tử bị nhét vào phòng trang điểm thay quần áo, lên concept tạo hình rồi trang điểm.

Lệnh Tử không thường trang điểm, mà một khi cô trang điểm xong thì nét lịch sự nhã nhặn của cô sẽ tuôn trào mãnh liệt, trên gương mặt thanh tú được chêm thêm chút trong trẻo và thanh nhã, điều không hoàn mỹ duy nhất là thiếu đi vài nét tình tứ.

Cảm giác thanh nhã của cô cũng đến từ điểm này, không hề có ý nhị của người trưởng thành đang tuổi chín chút nào.

Hiển nhiên tổng biên tập của tạp chí cũng nhận thức được điều này, trước khi chụp, vì đang cần khí chất của cô nên ông ta thấy rất tán thưởng, nhưng sau đó bắt đầu cau mày không nói gì, khuôn mặt trông rất nặng nề.

Sau đó Lệnh Tử thay một bộ quần áo và concept tạo hình khác, áo sơ mi trắng đơn giản và quần short cao bồi.

Ý của nhiếp ảnh gia là để cô thể hiện ra cảm giác trưởng thành, “Cô thích hợp với tạo hình đơn giản, càng đơn giản càng thể hiện rõ được khí chất của cô, lúc chụp ánh mắt phải có thêm những cảm xúc khác, lạnh lùng cũng được nhưng phải gợi cảm nữa, thử tỏa ra sức quyến rũ xem.”

Cô ngồi trên ghế sô pha đơn, quần cao bồi bao lấy bờ mông cong, hai chân cân xứng thon dài hơi hơi cong lên, mũi chân chỉa xuống đất, cúc áo sơ mi trắng cởi ra ba bốn chiếc, bờ vai ngọc ngà lộ một nữa, ngay cả xương quai xanh cũng lộ ra rồi…

Mọi thứ đã đủ, chỉ thiếu nét phong vận tình tứ.

Nhiếp ảnh gia: “Không sao, cứ từ từ, nhớ nâng cằm lên, ánh mắt mông lung chút xem.”

Lệnh Tử: “…”

Khương Lê chỉ biết đứng lo suông, chỉ thiếu điều vọt lên làm mẫu ngay tại chỗ cho Lệnh Tử xem.

Lúc này tổng biên tập mở miệng: “Nghỉ ngơi chút đi, chụp liên tục hơn một tiếng chắc cũng mệt rồi, cô xuống dưới nghỉ một lát ngẫm lại thử xem, chưa biết chừng lát nữa lại có cảm giác thì sao.”

Lệnh Tử thở phào nhẹ nhõm, cô nhanh chóng bước xuống dưới.

Khương Lê bảo Thái Thái Tử đưa nước khoáng cho cô ấy, Khương Lê đưa nước cho Lệnh Tử, nói: “Nếu không pass được màn này, hay tớ bảo Úc Thần chụp hai bức ảnh ** của cậu ta gửi sang đây cho cậu nhé?”

Lệnh Tử đang định uống nước, nhưng cô vừa nghe thế thì uống không nổi nữa, “Chuyện này thì liên quan gì tới anh ấy?”

“Tất nhiên là có liên quan rồi. Gỗ cần được chạm khắc, ngọc cần phải mài giũa, tình tứ cũng cần người tới dạy chứ, cậu nói cậu đã khô khốc độc thân mười năm nay, thân đã ở Ngọc Môn quan gió xuân cũng không thổi tới thì tình với tứ từ đâu ra?”

“…”

Lệnh Tử đương nhiên không đồng ý, cô tự chạy vào một góc suy tư.

Tình tứ, gợi cảm, quyến rũ, cô tự lên mạng tìm những hình ảnh liên quan định bắt chước, nhưng lúc quay chụp vẻ mặt vẫn mịt mờ như cũ.

Nhiếp ảnh gia không hài lòng lắm, “Đứng đắn quá.”

Nhưng tổng biên tập có vẻ đã lĩnh hội được loại quyến rũ đầy nghiêm nghị của cô bèn nói: “Cứ thế đi, ngây thơ trước dục vọng và không hiểu chuyện đời cũng là một loại ý nhị, nếu không tình tứ thì đổi cảm giác ngây ngô cũng được.”

Nếu không tình tứ…

Không tình tứ…

Tình tứ…

Cô nỗ lực hồi lâu vẫn bị đánh giá là “không tình tứ”.

Tổng biên đổi ý làm nhiếp ảnh gia chụp ảnh thuận tay hơn nhiều, gợi cảm thật ra cũng có, loại quyến rũ ngây thơ này cũng có thể gây chết người.

Sau khi ảnh tạp chí quay xong tổng biên tập còn khá vừa lòng, ông ta khoanh tay đứng bên nhiếp ảnh gia xem ảnh vừa chụp.

Lệnh Tử mau mau chạy về phòng trang điểm tháo trang sức.

Khương Lê cũng đứng bên cạnh nhiếp ảnh gia, đột nhiên cô ấy chỉ vào một tấm ảnh chụp, “Gửi cho tôi bức này được không?”

Trên lý thuyết thì không thể làm ảnh rò rỉ ra ngoài trước khi tạp chí phát hành, nhưng Khương Lê và tổng biên tập đã hợp tác với nhau vài lần, cũng coi như quen biết đã lâu nên đồng ý rất dứt khoát.

Khương Lê nhận được ảnh bèn gửi cho Úc Thần.

Cô ấy gửi ảnh xong bèn than thở, có bạn như thế thì còn mong đợi gì hơn nữa?



Úc Thần đang thảo luận kịch bản với Bạc Tuân.

Bạc Tuân là kiểu đàn ông trong mắt có tiền trong bụng có kiến thức, người tuy toàn mùi tiền nhưng cũng hiểu biết nhiều, trông áo quần bảnh bao mà cũng rất mặt người dạ thú.

Trong mắt gã, Úc Thần là văn nhân thuần túy, cầm bút được mà cũng đạo diễn được, là kiểu tài tử cao ngạo, cũng may chỉ cao ngạo chứ không ngông cuồng, chẳng là tính tình hơi bạc bẽo ——

Điều này cứ xem tác phẩm của anh là rõ.

Thái độ của Úc Thần với cuộc đời là bi quan, điều này không thể nghi ngờ, mang trong mình cảm xúc ấy nên trước trăm ngàn chúng sinh anh tựa vị khách thờ ơ lạnh lùng, anh mới chân chính là người lạnh lùng tới tận thâm tâm.

Tác phẩm của anh nhìn như được bao phủ bởi sắc thái ấm áp nhưng kỳ thực được làm nền bằng nhạc dạo bi thương, khiến người xem dẫu vui nhưng vẫn âu sầu phiền muộn, để lại một khoảng trống khiến người xem chưa đã nghiền.

Đây là khả năng cộng hưởng tình cảm với khán giả.

Nhưng vấn đề cũng ở chỗ này, lúc này đây anh phát huy điều ấy cực kỳ nhuần nhuyễn, thậm chí còn sắc bén hơn cả, bên trong có những thứ nói quá lộ liễu.

Bạc Tuân cũng nói: “Thế thì qua mắt cục kiểu gì được? Cầm về sửa đi, tốt nhất hưởng ứng lời kêu gọi của Đảng ấy, thể hiện mặt lạc quan đi xem nào, ít nhất phải có thứ gì dẫn lối khán giả hướng tới tương lai chứ.”

Úc Thần thưởng thức chiếc bật lửa trong tay, ánh lửa lúc sáng lúc tối, anh bình thản nói: “Anh định viết đơn xin vào Đảng cho tôi đấy à?”

“Ý tôi chỉ thế thôi, cậu hiểu mà.” Bạc Tuân cũng cởi hai chiếc cúc cổ, gã bưng chung trà lên ra điều trầm ngâm: “Úc Thần, cậu là người thông minh, hiểu được lúc nào nên ẩn dật lúc nào nên tỏa sáng, cho dù thế đạo thế nào thì thuận theo thời thế mới sống sót được.”

“Anh cũng giỏi giả vờ đứng đắn đấy nhỉ.” Úc Thần cười nhạt.

“…”

Hai người nói chuyện trong chốc lát, chiếc điện thoại đặt trên bàn trà của Úc Thần vang lên, anh liếc qua màn hình.

Lê chua…

Thường thì khi Khương Lê liên hệ với anh chuyện đều liên quan tới Lệnh Tử, anh nhanh tay mở WeChat ra, là một bức ảnh, ánh mắt anh tối lại, Úc Thần cầm điện thoại đứng dậy, “Đi đây.”

Bạc Tuân cũng quay đầu lại nói: “Cậu đang cảm đấy, đêm nay nghỉ đi, chuyện kịch bản chưa cần sửa ngay đâu.”

Úc Thần để tay lên then cửa, dường như anh ám chỉ điều gì, “Chỉ sợ đêm nay còn phải bận.” Nói xong bèn mở cửa đi ra.

Anh vừa đi ra đã gọi điện cho Khương Lê.

Khương Lê: “Alo?”

Úc Thần: “Các cậu đang ở đâu thế?”

Khương Lê: “Studio, cậu muốn đến à? Bên này đã quay chụp xong xuôi rồi, giờ cậu tới sợ là không kịp đâu.”

Úc Thần trầm ngâm một lát, “Đưa cô ấy đến chỗ tôi đi.”

Khương Lê cười cười, “Chủ thượng, tôi mà tự quyết định sợ tiểu Tô cô nương xong việc sẽ trách tôi mất.”

Úc Thần cũng cười, “Có tôi chịu trách nhiệm thay cậu rồi, còn sợ gì nữa?”

Khương Lê lại cười, “Úc chủ thượng, đừng trách tôi hắt nước lạnh lên người ngài, bây giờ trước mắt tiểu Tô cô nương chỉ sợ ngài không có quyền lên tiếng đâu, ngài muốn gặp cô ấy còn phải nhờ tôi nói đỡ mấy lời ấy chứ?”

Úc Thần bình thản nói: “Bạn “Lê chua” ạ, ra đời phải biết nhìn xa trông rộng, thuận theo thời thế mới sống được.”

Khương Lê nghe thế thì yên lặng ngộ đạo, cô ấy nịnh: “Chủ thượng quả là anh minh.”

Sau khi Lệnh Tử ra khỏi phòng trang điểm Khương Lê lập tức nhét cô ấy vào trong xe rồi quay ra cho Thái Thái Tử tan làm.

Thái Thái Tử giật nảy mình, còn tưởng mình làm việc không đạt yêu cầu, suýt nữa thì quỳ sụp xuống, “Chị ơi, cầu ngài khai ân, em đây chưa hiểu sự đời…”

Khương Lê phất tay, “Cho em thêm tiền lương, về sớm đi, chỗ bọn chị có ít việc tư.”

Thái Thái Tử quỳ mà như không, “Không phải vấn đề ở chỗ em là được,” nói xong lại bày ra vẻ mặt “thấy tiền sáng mắt”, hỏi: “Thì, chị định cho em thêm bao nhiêu tiền thế?”

“Cho em thêm số chẵn nhé, người ta nói thập toàn thập mỹ mà, cho mười đồng thuê xe về.”

“… Không đủ ạ.”

“Tự gom đủ tiền đi.”

Quay chụp quả thật rất mệt mỏi, Lệnh Tử vừa lên xe đã bám lấy ghế ngủ tới bất tỉnh nhân sự, trên đường đi cô có tỉnh lại vài lần nhưng thấy xe còn trên đường bèn nhắm mắt lại bình yên ngủ tiếp.

Sau đó cô bị Khương Lê gọi dậy, trời bên ngoài đã tối đen như mực.

Lệnh Tử bước ra mới nhận ra đây là khu chung cư xa hoa nào đó, cô vẫn chưa tỉnh hẳn, cứ thế vào thang máy theo chân bạn, đến tận khi đứng trước cửa nhà người nào đó mới mơ màng hỏi: “Buổi tối còn việc gì hả?”

Khương Lê cố tỏ ra nghiêm túc, cô ấy cầm tay cô khuyên nhủ, “Lệnh Tử à, cậu đừng trách tớ, tớ cũng bất đắc dĩ thôi, bây giờ thói đời nóng lạnh, lòng người thay đổi, đạo đức tiêu vong… Hự, tóm lại là cậu cố chịu ấm ức một đêm nhé.”

Cô ấy nói xong thì cửa cũng mở.

Úc Thần xuất hiện ngoài cửa.

Tới lúc này Lệnh Tử mới chậm rãi hoàn hồn, sợ là hai người này đã cấu kết với nhau làm việc xấu từ lâu, thế mà cô nhất thời không nghi ngờ gì, thật là thất sách.

Lệnh Tử quay đầu định chạy.

Khương Lê đứng yên bên cạnh cửa, cô ấy dẫn người tới đây là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, chuyện còn lại không tiện xen vào.

Úc Thần bước ra ngoài, chẳng được mấy bước anh đã bắt được cô, anh ôm ngang người Lệnh Tử lên, bước vào phòng.

Khương Lê bày ra vẻ mặt lã chã chực khóc với hai người, cô ấy cắn cắn chiếc khăn giấy không biết rút từ đâu ra mà tỏ vẻ hối hận, vẻ mặt đau đớn nhưng chuyện đã thế rồi, cô ấy không thể xoay chuyển tình hình nữa mà chỉ có thể yên lặng chúc phúc, “Chúc ngủ ngon mơ đẹp.”

Nói xong chạy đi, lệ còn chảy ròng ròng.

“…”

Úc Thần ôm người vào phòng, anh vươn chân ra phía sau đóng cửa lại, cửa tự động khóa.

Theo như ánh mắt của anh thì tối nay…

Sợ là chạy trời không khỏi nắng rồi.

Lệnh Tử im lặng không nói, cô ngầm suy tư kế sách

Úc Thần ôm Lệnh Tử để cô ngồi trên sô pha, anh nhìn khắp gương mặt cô, quan sát hồi lâu cũng chỉ kết luận một câu: “Gầy.” Rồi quay lại cởi giày bệt cho cô, tiếp đó là nắm chân phải cô trong tay.

Lúc trước cô ghi hình talk show bị thương, trên mu bàn chân vẫn còn có vết sẹo rất nhạt, nhưng vết bầm đã tan.

Đầu ngón tay anh sờ qua vết sẹo nhạt đó, hỏi: “Có đói không? Ăn gì trước đã nhé?”

Cái gì mà ăn trước đã nhé cơ?

Thế sau đó còn làm gì à?

Cô nhanh nhẹn trượt khỏi người anh, “Không cần, em về nhà ăn sau.”

Úc Thần không ngăn cô lại mà cúi xuống nhặt giày cho cô, Lệnh Tử định duỗi tay giật lại nhưng bị tay kia của anh cầm, “Về thì em ăn gì?”

“Em tự nấu mì.” Cô nói xong bèn giơ tay còn lại ra giật lấy đôi giày một cách thuận lợi…

“Nấu ăn ngon lắm hả?” Anh hỏi.

“Ừ.” Cô đáp rất dõng dạc.

Úc Thần cười, “Nấu cho anh ăn thử nhé?”



Hả?

Cô ngớ người ra, cái kim trong bọc cuối cùng cũng lòi.

Anh cúi mặt cười, sau đó nói: “Vậy thử xem đồ ăn anh nấu đi, anh dẫn em đi rửa tay.”

Đồ anh nấu gì chứ, chỉ là một nồi cháo thịt nạc thôi, cô thử mấy lần cũng biết mà.

Hơn nữa cháo vẫn còn bốc nhiệt, trông là biết ngay anh căn thời gian cực kỳ chuẩn, nghĩa là trên đường tới đây, trong lúc cô còn đang ngủ anh và Khương Lê đã cấu kết với nhau suốt rồi chứ gì?

Lệnh Tử đứng cạnh xem anh múc cháo vào bát, anh cầm lấy muỗng sứ, múc cháo men theo viền bát rồi đưa lên bên miệng cô.

“Há mồm.”

“Để em tự ăn.”

“Há mồm.”

“…”

Cô nhanh chóng há mồm ăn một ngụm, anh lấy luôn chiếc muỗng cô vừa dùng cũng ăn một ngụm, Úc Thần bất giác nhếch mày, sau đó anh hỏi: “Có hợp khẩu vị của em không?”

“Ba em nấu cháo ngon hơn nhiều.” Lệnh Tử cố ý nói vậy.

“Thế hôm nào anh nhất định phải tới cửa xin chỉ giáo mới được.” Úc Thần bình thản đáp lời cô.

“…”

Cuối cùng cô không ăn được bao nhiêu cháo mà chỉ bận bất bình cầm điện thoại chấn chỉnh tư tưởng của Khương Lê.

Cái gì mà “Người quân tử phải lấy chữ tín làm đạo lý sống ”

Với cả “Người quân tử giao hảo với nhau, tín nghĩa đặt hàng đầu.”

Cuối cùng là “Người xưa có câu, tứ duy bát đức, nhân nghĩa lế trí tín”, vân vân. (*)

(*) Tứ duy là bốn cơ sở chính yếu: Lễ (lễ độ, khiêm tốm), nghĩa (chính nghĩa, con người mà có lòng biết ơn thì chính là có nghĩa), liêm (liêm khiết, trong sạch, không tham thì chính là liêm), sỉ (xấu hổ mà cải sửa bản thân chính là sỉ).

(*)Bát đức là: Hiếu (hiếu thuận, hiếu thảo), đễ (kính nhường), trung (trung thành), tín , lễ, nghĩa, liêm, sỉ.

Khương Lê seen tin nhắn hồi lâu mới trả lời: Yên tâm, tớ đã lừa được lệnh tôn đại nhân (*) rồi, cậu cứ yên tâm chơi đi.

(*) Tô Bách.

Lệnh Tử tức gần chết, má cô ửng hồng, ngón tay chọc màn hình điện thoại côm cốp, chữ còn chưa gõ xong mà hai chân trần trên đất đã bị nhấc lên đặt vào một đôi dép bông.

Cô ngừng tay cúi xuống nhìn dép bông dưới chân, màu hồng nhạt. Mới tháng ba tháng bốn, thời tiết vẫn còn khiến cô lạnh ngón chân.

Úc Thần nói: “Đôi dép kia đã hơi cũ rồi nhưng anh chưa vứt đi, hãy còn đặt trong phòng cũ của anh, hôm nào anh dẫn em đi xem.”

Cô mím môi một lúc lâu mới nói: “Úc Thần, em không chờ anh nữa, không chờ thêm một ngày nào nữa.”

Anh cười, “Anh biết, em vẫn luôn đi trước nên giờ anh đang nỗ lực đuổi theo em đấy.”

Cô nhìn ánh sáng đẹp đẽ trong mắt anh, màu mắt Úc Thần ngả xám, khi không cười trông rất lạnh lùng, nhưng cười rộ lên mắt hơi xếch sẽ tản ra nét tình tứ khiến người khác rạo rực trong lòng.

Úc Thần quỳ gối trước mặt Lệnh Tử định hôn cô, khi bờ môi anh chạm sát môi cô, anh nói: “Để em đợi lâu rồi, công chúa nhỏ.”





Một lát sau công chúa mới hoàn hồn, loại chuyện này ai đợi lâu chứ!!