Chờ Em Đến Ngày Mai

Chương 49: Thiên Phong mất trí




Từ bên ngoài Tử Hàn soái ca đi cùng một đám người từ từ tiến vào trong.

Trong cơn hỗn loạn, Thẩm Tuyết Mạn nhanh tay cắt đứt sợi dây thừng, cả người Thanh Thanh rơi tõm xuống hồ nước sâu. Thiên Phong lúc này đã thấy, anh muốn xông lên cứu cô nhưng đã bị bọn người này bao vây.

- "Giao lại cho tôi được rồi. Cậu đi đi."

Tử Hàn vỗ vai Thiên Phong đỡ anh đứng dậy rồi nhập cuộc đánh nhau.

Thanh Thanh cả người ướt đẫm nằm chìm phía dưới hồ. Cô không thở được, há miệng ra lập tức nuốt nước vào trong. Cô cố gắng gỡ dây để thoát ra nhưng không được, nó chặt quá.

[Phong, cứu em với.. Em sắp không chịu được rồi.]

Thanh Thanh do không thở được mà dần dần ngất đi

Thiên Phong lao đến hồ nước, anh nhảy xuống hồ, bơi đến chỗ cô. Chết tiệt lũ khốn này dám làm cô ra như vậy. Anh vỗ vào má cô. không có động tĩnh, anh liền hôn lấy môi cô mà truyền khí.

Bế cô ra khỏi hồ, hô hấp nhân tạo cho cô, Thanh Thanh nôn ra toàn là nước.

- -

Tử Hàn và Bạch Vũ Hải vẫn còn đánh nhau với bọn chúng. Thẩm Tuyết Mạn lúc này tức giận, cô ta lén quan sát Thiên Phong và cô rồi tùy cơ ứng biến.

Anh dìu cô đi ra khỏi đây rồi dặn dò.

- "Em ngồi trong xe chờ anh, ngoan không được đi đâu."

Anh xoay người đi, Thanh Thanh nắm chặt tay lại.

- "Anh đừng đi, em sợ.."

Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô trấn an.

- "Ngoan, anh vào rồi sẽ ra. Em đừng đi đâu ở đây chờ anh."

Cảnh này nãy giờ được Thẩm Tuyết Mạn thấy rõ.

Thiên Phong đi vào trong tìm ả ta tính sổ. Do người quá đông nên Tử Hàn và Bạch Vũ Hải cũng bị thương vài chỗ. Ba người nhìn nhau rồi cùng nhau xông lên

Cuối cùng cũng đánh gục hết lũ khốn này nhưng còn Thẩm Tuyết Mạn cô ta ở đâu..

Thiên Phong nhớ ra vợ mình còn ngồi trong xe.

Anh chạy ra xe, đứng từ xa thấy cô ta đang hướng mũi súng về phía tấm kính xe nơi Thanh Thanh đang ngồi. Bóp còi viên đạn lập tức được tung ta.

Anh há hốc nhìn về phía cô, không nghĩ ngợi mà lao đến dùng thân mình đỡ lấy viên đạn cho cô. Viên đạn ghim vào bụng anh, máu chảy rất nhiều, không trụ được mà ngã xuống đất. Thanh Thanh như người không hồn mở cửa đi xuống

Nhìn anh đang nằm với hơi thở yếu ớt dưới đất, cô đỡ người anh dậy, nhìn anh trông rất đau đớn.

Tay cô đặt lên vùng bụng của anh, máu không ngừng chảy ra.

- "Phong, amh sao vậy.đừng làm em sợ mà."

- "Em xin anh mà, làm ơn.."

Thẩm Tuyết Mạn thấy vui khi anh và cô đều bị gục dưới tay mình. Giơ súng lên hướng về phía Thanh Thanh, định bắn cô nhưng..

Đùnggg.



Viên đạt ghim thẳng vào ngực trái cô ta, máu chảy nhu suối. Ngã người về sau, giật người sau đó mắt trợn trắng rồi hơi thờ ngừng đi.

Là Tử Hàn, anh đã nhanh tay giúp Thanh Thanh một mạng.

- "Phong, anh làm ơn, em xin anh mà, đừng bỏ em."

Thiên Phong đang bên trong phòng phẫu thuật. Thanh Thanh vẫn ngồi thất thần ở đó, anh ở trong đó đã hơn 3 tiếng rồi sao vẫn không nghe hồi âm gì cả. Cứ nghĩ đến cảnh sẽ không gặp lại anh nữa, cô rất sợ nước mắt tuôn mà không kìm được.

Diêu Linh ở đó thấy cô cũng bị thương, cơ thể mệt mỏi nhưng không chịu đi nghỉ.

- "Cô cũng bị thương rồi, đi nghỉ đi. Anh ấy không muốn nhìn cô như thế này đâu."

Cô lắc đầu.

- "Tôi không sao, tôi muốn bên cạnh anh ấy."

Diêu Linh chỉ biết lắc đầu, đúng là trời sinh một cặp. Người nào cũng cứng đầu y như nhau.

Cạchhhh.

Cánh cửa cuối cùng cũng mở ra. Thanh Thanh chạy lên hỏi về tình hình sức khoẻ của anh.

- "Bác sĩ, anh ấy sao rồi."

- "Bệnh nhân mất máu khá nhiều nhưng đã qua cơn nguy kịch, nhưng do bị thương nơi chỗ hiểm nên bệnh nhân sẽ có thể rơi vào tình trạng hôn mê."

Cô nghe xong thì gật đầu cảm ơn bác sĩ. Nhìn vào trong cửa kính, anh vẫn đang nằm ở đó, cứ mỗi lần nhìn anh như vậy cô không tài nào giữ bình tĩnh được.

Cô muốn vào thăm anh, nhưng đi được vài bước cơ thể đã không còn sức mà ngã đi. Diêu Linh đỡ lấy cô.

- "Mau cứu cô ấy, cô ấy cũng bị thương.."

6 tháng sau.

Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, Thiên Phong nằm trên giường bệnh cũng đã hơn 6 tháng rồi. Thanh Thanh cô rất chăm chỉ, buổi sáng thì đến công ty làm việc, buổi trưa tranh thủ giờ ăn cơm thì đến thăm anh. Chiều tối ra về thì vào chăm anh.

Cô rất nhớ anh, cô nhớ giọng nói, nhớ ánh mắt nhớ nụ cười, nhớ tất cả về anh. Sao anh còn không tỉnh dậy nữa.

Hôm nay vẫn như mọi người, khi chiều tối sau khi tan làm, cô vẫn ghé vào thăm anh. Nhìn anh nhắm mắt nằm bình yên trên chiếc giường mà cô buồn bã.

Thời gian chăm sóc anh cô gầy đi rất nhiều, liên tục bỏ bữa, có lúc không ăn khiến cơn đau bao tử của cô nhói lên.

Lấy khăn ướt lau mặt cho anh xong thì ngồi nắm lấy tay anh mà kể không biết bao nhiêu là chuyện.

- "Phong anh biết không, trợ lí Lâm sắp kết hôn rồi."

- "À còn Tử Hàn và Diêu Linh, hai người họ hẹn hò rồi."

- "Anh mau tỉnh dậy đi, em nhớ anh rồi."

Cô cố trấn an bản thân sẽ không khóc nhưng không thể nào giữ được. Khóc xong thì gục đầu trên giường, ôm lấy tay amh mà ngủ..

Đến tối cô mới bắt đầu thức dậy.Dụi dụi mắt nhìn vào giường lại không thấy anh đâu. Cô gọi lớn tên anh, đi vào nhà vệ sinh không thấy anh đâu. Chạy thẳng ra cửa thì cô bất ngờ, là anh, Thiêm Phong anh từ bên ngoài đi vào.

Cô ôm chầm lấy anh, bao nhiêu nỗi nhớ ùa về.

- "Anh tỉnh dậy khi nào vậy, em rất nhớ anh."

- "..."



- "Phong, anh thật sự tỉnh dậy rồi."

- "Cô là ai vậy."

Câu hỏi như tia sét đánh ngang tai cô. Anh hỏi cô là ai sao.

Anh gỡ tay cô ra, đi lại giường ngồi. Thanh Thanh cô vẫn không hiểu chuyện gì.

- "Phong,, anh không nhớ em là ai sao."

Thiên Phong lắc đầu. Cô ngồi xuống, nắm lấy tay anh.

- "Em là vợ anh, anh thật sự không nhớ sao."

Anh tiếp tục lắc đầu. Anh làm cô thật sự lo lắng rồi, sao tỉnh dậy lại không nhớ cô chứ.

Cô đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn anh.

- "An..h, thật sự không nhớ em sao."

- "Tôi không quen cô."

- "An...h."

- "Là em đây, là vợ anh đây. Anh ráng nhớ đi mà"

Thiên Phong bĩu môi.

- "Tôi làm gì có vợ chứ, tôi không thích có vợ."

Anh chọc cho cơn tức giận của cô lên. Chỉ tay thẳng vào mặt anh

- "Dạ Thiên Phong, tôi nói cho anh biết, anh là đồ khốn, tốn công tôi lo lắng chăm sóc cho anh trong thời gian qua, ngày nào tôi cũng cầu trời rằng anh mau tỉnh lại. Anh biết thời gian qua tôi mệt mỏi như nào không, đến cả thời gian ăn tôi còn không để tâm tới, vì tôi rất nhớ anh. Lúc nào tôi cũng muốn bên cạnh anh, vậy mà bây giờ anh tỉnh dậy anh nói tôi không phải vợ anh, anh không muốn có vợ. Anh là đồ tồi, tên khốn kiếp. Nếu anh quên tôi, được, tôi sẽ đi tìm người khác, yêu họ sau đó kết hôn với hon và sinh bảo bảo cho họ. Tôi không thèm yêu một tên khốn kiếp như anh nữa. Huhu, Dạ Thiên Phong anh khốn kiếp lắm]

Nói xong thì cô bật khóc như đứa trẻ. Ba người Tử Hàn, Diêu Linh và Bạch Vũ Hải vào thăm anh nào ngờ chứng kiến cảnh Dạ thiêua phu nhân mắng chồng như con, họ thương thay cho số phận của Thiên Phong sau này.

Trong lúc cô còn khóc thì từ đằng sau, vòng tay ấm ấp kéo cô vào lòng.

- "Em dám quen người khác, và sinh bảo bảo."

Là giọng nói của anh. Cô xoay người lại.

- "A..nh, anh."

- "Haha, bà xã anh muốn đùa em một chút thôi."

Thanh Thanh nổi giận, nắm lấy một bên lỗ tai của anh mà mắng nhiết.

- "Dạ Thiên Phong, tôi giết chết anh...."

Ba người đứng đó chỉ biêt lắc đầu.

- "Aiss, phụ nữ đúng là đáng sợ."

- "Anh nói gì đó Tử Hàn.."

- "Âyyy, bảo bối anh có nói gì đâu."