Chờ Em Đến Ngày Mai

Chương 37




Sáng hôm sau thức dậy, cả cơ thể đau nhức không tả nổi, nhất là vùng bụng dưới. Nhìn sang tên thủ phạm làm cho cô thành ra như thế này vẫn đang ung dung ngủ ngon trên giường. Khiến cô tức chết đi được.

Vài tháng sau, cuộc sống hôn nhân hạnh phúc của anh và cô cứ thế mà trôi qua êm đẹp.

Hôm nay là ngày giỗ của Tiểu Nhĩ nên cô xin anh nghĩ một hôm, ra mộ dọn dẹp cho Tiểu Nhĩ. Anh muốn nghỉ cùng cô nhưng ở công ty còn có việc quan trọng cần anh giải quyết.

- "Tiểu Nhĩ của chị, em ở nơi đó có hạnh phúc không."

- "Đừng lo cho chị, chị bây giờ rất hạnh phúc và vui vẻ. Anh ấy rất thương chị, mọi người rất yêu thương chị."

Giơ tay lau đi bụi đóng trên di ảnh của Tiểu Nhĩ. Cô thương cho em mình, giá như lúc đó cô có tiền thì em cô đã không phải như vậy. Nghĩ tới Tiểu Nhĩ thì nước mắt cô lại rơi. Cô ở lại cũng khá lâu sau đó rời đi.

Trong phòng làm việc của anh, người đàn ông đang ngồi trên ghế làm việc, còn người phụ nữ thì ngồi lên đùi anh ta, bàn tay liên tục vuốt ve gương mặt anh ta.

- "Anh thật là đẹp trai đó."

Thiên Phong ngã đầu vào cổ cô gái đó mà hít lấy hương thơm.

"Ưm, đây là văn phòng đó."

Lúc này Thanh Thanh từ dưới đi lên, cô đẩy cửa đi vào, hình ảnh chồng mình đang ôm lấy một cô gái, còn kê đầu sát cổ cô ta hôn hít.

Cô không tin vào mắt mình, tay cầm túi xách không vững mà rơi xuống đất.

Đôi nam nữ đang ôm ấp nhau, nghe tiếng động thì xoay sang nhìn. Cô gái kia giải vờ, đứng dậy khỏi người Thiên Phong.

- "Cô, cô hiểu lầm rồi."

Lúc này Thanh Thanh cô cần một lời giải thích từ anh, cô nhìn về phía anh. Đôi mắt đang chờ một câu nói từ anh.

Nhưng anh lại đi lại chỗ cô gái kia, nắm chặt lấy tay cô ta.

- "Không hiểu lầm, đây là người phụ nữ của tôi."

Người phụ nữ của anh, haha thật là nực cười, anh đang chọc tức cô đúng không.

- "Anh đang nói giỡn gì vậy, Phong em không vui."

- "Đây là người của tôi, tối nay cô ấy sẽ chuyển về nhà ở cùng tôi."

Nói rồi anh kéo tay cô ta đi ra khỏi phòng. Còn Thanh Thanh thì như người mất hồn đứng đó, anh sao vậy, anh đang lừa cô sao. Cô không ngờ anh lại cho cô một bất ngờ lớn đến vậy

- --

Đến tối khi cô về nhà thấy anh và cô gái kia, tay nắm tay nhìn rất thân mật.

Cô đi thẳng vào trong, đứng trước mặt anh.

- "Phong, em muốn nói chuyện với anh."

- "Em ngồi đây đợi anh nhé."

- --

- "Rốt cuộc là sao vậy, cô gái đó là ai, tại sao lại.."

- "Là người phụ nữ của tôi."

Cô nghe anh nói như vậy thì rất buồn, nắm lấy cánh tay anh.

- "Phong, có phải có chuyện gì đúng không."

- "Ly hôn đi, tôi không còn yêu cô nữa."

Câu nói của anh như một quả cầu nặng trĩu đè lên trái tim cô. Rốt cuộc thì anh bị gì vậy, mọi chuyện là gì cô thật sự không hiểu.

- "Không còn yêu nữa, anh mạnh miệng thật đấy, vậy trước giờ..."

Anh nâng cằm cô lên.

- "Trước giờ là giả dối thôi, tôi chẳng qua chỉ muốn chơi cô một chút, nào ngờ cô lại.."

Chát.

- "Dạ Thiên Phong, em không tin, em biết rằng anh yêu em nhiều như thế nào."

- "Phong, anh nói cho em biết có chuyện gì được không.

Anh lập tức đẩy cô ra.

- "Tôi không còn yêu cô nữa, làm ơn tránh xa cuộc đời tôi ra."

- "Tôi hối hận khi yêu cô, từ khi yêu cô cuộc đời tôi không biết gặp biết bao nhiêu là rắc rối."

Hối hận, anh hối hận khi yêu cô sao. Anh chỉ chơi đùa cô thôi sao. Cô nở nụ cười chua chát. Đến cuối cùng cuộc đời vẫn không mỉm cười với cô.

- "Anh hối hận sao."

Lúc này Thiên Phong tỏ thái độ rất tức giận.

- "Phải, tôi thật sự rất hối hận."

Cô bây giờ mới chấp nhận rằng anh không còn yêu cô nữa.



- "Được, em tin anh rồi."

Anh quay người rời đi, trước khi đi còn nhắc nhở cô.

- "Thu dọn đồ cô sang phòng kế bên đi, cô ấy sẽ ở cùng với tôi."

- "Ừm, em biết rồi."

Anh bảo cô dọn đồ của cô sang phòng khác để cho cô gái kia ở cùng anh. Anh lạnh nhạt với cô đến thế sao, căn phòng hạnh phúc chứa biết bao nhiêu kỉ niệm của anh và cô. Bây giờ anh lại nhẫn tâm với cô đến vậy.

- ----

Sau khi anh rời đi, cô vào phòng dọn hết tất cả đồ của mình. Vừa dọn dẹp vừa rơi nước mắt, cô vẫn không tin được anh có thể đối xử với cô như vậy. Đến khi cầm đến quả cầu người gỗ. Cô tức giận thẳng tay ném nó vào thùng rác.

- "Tên khốn, anh lại bỏ tôi."

- "Dạ Thiên Phong tôi ghét anh."

- "Hicc hic."

Cô dọn sạch sẽ tất cả đồ đạc của mình sang phòng bên cạnh.

- ---

Lúc này thì anh dọn đồ của cô gái kia vào phòng, anh cho phép cô ta để đồ vào vị trí của Thanh Thanh từng để.

- "Tôi ngủ ở trên giường, cô ngủ trên sofa đi."

- "Tại sao lại..."

- "Cô đừng quên, tôi và cô chỉ là đang diễn thôi, đừng nghĩ đi xa quá."

- ---

Trời đã khuya, bụng cô lại đói meo lên. Vừa buồn ngủ vừa đói bụng, nhưng cơn đói cứ réo rắc cô. Đành phải đi xuống nhà tìm một chút gì đó để bỏ bụng.

Lục lọi mọi nơi nhưng cô không thấy có gì để ăn, nên cô chỉ nấu một gói mì kèm trứng để ăn cho nhanh.

Lúc này Thiên Phong cũng không ngủ được, anh đi xuống nhà tìn thứ gì đó để uống thì thấy cô đang cặm cụi ngồi trên bàn ăn mì.

Cô vừa ăn vừa lí nhí trong miệng.

- "Hic, Dạ Thiên Phong xấu xa."

- "Tên khốn, tôi yêu anh mà anh lại đối xử với tôi như vậy."

Thiên Phong đứng cách đó không xa nên nghe thấy lời cô nói, cô đang chửi anh đấy sao. Đi lại gần cô hơn nữa, anh trầm giọng một chút, khiến cô giật mình xoay lại.

Xoay lại thấy anh thì cô không thèm quan tâm, tiếp tục ăn mì của mình.

- "Tại sao tối rồi lại ăn mì."

- "..."

- "Tôi hỏi tối rồi tại sao lại ăn mì."

Cô vẫn không thèm trả lời câu hỏi anh, bát mì đang ăn dở thì bỏ đứng lên đi lên lầu.

Thiên Phong đứng đó tức đến đỏ mặt, cô lại lên mặt với anh nữa rồi.

- --

Cô nằm trên chiếc giường lạ lẫm, cô nhớ chiếc giường ấm áp của anh và cô.

Thật khó chịu khi nhìn thấy anh ôm ấp người khác, cảm giác ngực trái rất đau khi thấy anh nâng niu chiều chuộng người khác mà không phải là cô.

- --

Sáng hôm sau thức dậy thì anh và cô gái kia đã rời khỏi nhà từ rất sớm. Đi xuống nhà thì thím Trương đưa cho cô một tờ giấy.

- "Cậu chủ bao tôi chuyển cho cô."

Cô tò mò mở ra xem, đơn ly hôn tên anh và cô được in trên đó, và nó còn có chữ kí của anh.

Anh muốn ly hôn cô như vậy sao, anh thật sự không còn yêu cô nữa sao.

- ----

Hôm nay anh có cuộc họp với đối tác cực kỳ quan trọng nên đã bảo cô chuẩn bị tài liệu cho đầy đủ. Nhưng đến khi xuống dưới sảnh chuẩn bị đi thì cô kiểm tra lại, lại thấy mình để một một thứ trên phòng.

- "Cô có mang đầy đủ không vậy."

- "Em để quên trên phòng rồi.."

Gương mặt anh tỏ thái độ khó chịu.

- "Em, em đi lấy liền đây."

Cô lập tức chạy thụt mạng lên phòng làm việc để lấy.

Cô đẩy cửa đi vào thì thấy có ai đang đang ở trong phòng làm việc của anh. Cô thấy người đó đang tìm kiếm thứ gì đó. Cơn tò mò trỗi dậy cô khẽ đi vào phòng anh.

- "Ai vậy, tại sao lại vào đây."



Người kia nghe tiếng thì giật mình quay lại.

- "Là cô sao, Thẩm Tuyết Mạn."

Là Thẩm Tuyết Mạn, cô ta mặc đồ đen từ trên xuống dưới, đội một chiếc nón màu đen còn kem theo.

- "Tại sao không thể là tôi."

Cô tò mò tại sao cô ta lại vào đây, cô ta tìm thứ gì.

- "Cô vào đây làm gì."

- "Tôi tìm tài liệu mật để hủy hoại Thiên Phong có được không."

Thanh Thanh khó hiểu khi nghe cô ta nói như thế.

- "Cô rời khỏi đây đi, tôi sẽ không gọi bảo vệ."

Thanh Thanh như đang chọc vào chỗ ngứa của cô ta, cô đang hù doạ cô ta sao. Rút một con dao bóng nhoáng tiến thẳng lại chỗ cô.

- "Cô dám gọi bảo vệ thì tôi không dám chắc con dao này sẽ làm gì cô đâu."

Thanh Thanh thấy cô ta tức giận thì cô hơi sợ, bất chợt lùi vài bước về phía sau.

Cô ta thấy mới có nhiêu đó mà Thanh Thanh đã sợ sệt như vậy thì cô ta cảm thấy hài lòng, tiếp tục lụi lọi tìm kiếm khắp nơi.

Thanh Thanh lúc này chạy lại nhấn chuông báo động. Thẩm Tuyết Mạn trợn mât nghiễn răng, cô như vậy mà dám báo động sao.

Thẩm Tuyết Mạn đi lại chỗ cô, cô ta nổi điên rút con dao nhọn không suy nghĩ đâm thẳng vào vùng bụng của Thanh Thanh.

Thanh Thanh vì quá đau nên cơ thể cô khụy xuống sàn. Một tay ôm lấy bụng không ngừng rỉ máu.

Thẩm Tuyết Mạn cô ta ngồi thấp người xuống, dùng tay nhấn mạnh con dao vào trong rồi sau đó rút ra.

- "Tôi bây giờ còn gì để sợ nữa."

Nói rồi cô ta nhanh chóng rời đi.

Dạ Thiên Phong đứng dưới này chờ, cô chỉ có đi lấy giấy tờ thôi mà đến giờ vẫn chưa xuống, cô muốn ngủ trên đó sao. Nhưng lúc này lại nghe còi báo động. Trong lòng nảy lên sự lo lắng bất an, anh lập tức chạy lên trên.

Thanh Thanh nằm co người ôm lấy chiếc bụng đang chảy máu, cơn đau khiến cô càng lúc càng nhăn mặt đến khó coi. Cô nhìn thấy chiếc điện thoại đang nằm ở một góc, cô ráng lê người để cầm điện thoại. Cô nắm được chiếc điện thoại, người cô muốn gọi là Dạ Thiên Phong, không nghĩ ngợi gì cô ấn nút gọi cho anh.

Thiên Phong lúc này đang cật lực chạy lên trên phòng, do có còi báo động nên tất cả thang máy đều được ngừng hoạt động, anh chỉ còn cách chayn thang bộ.

Vừa chạy thì anh nghe tiếng chuông điện thoại, mở máy lên thì là tên cô.

Anh mở máy nghe.

- "Cô làm gì mà lâu vậy."

Bên này, Thanh Thanh khó khăn lắm mới nói được vài câu. Cô dùng tất cả sức lực của mình để nói với anh.

- "P.. hong, c....ứ u em."

Nói xong rồi thì cô rơi vào trạng thái bất tỉnh.

Điện thoại vẫn ở đó, giọng nói của anh vẫn nói bên đầu dây. Chỉ có cô là im lặng.

- "Cô sao vậy, xảy ra chuyện gì, Thanh, cô có nghe tôi nói gì không."

- "Thanh, em sao vậy.?"

Chạy đến mức gần mất hết sức thì cuối cùng cũng đến phòng. Anh mở cửa đi vào, căn phòng làm việc của anh nhìn rất lộn xộn. Liếc nhìn xung quanh, đi lại gần thì thấy cô đang nằm gục dưới sàn.

- "Em.., em sao vậy."

- "Em tỉnh lại đi."

Mặc cho anh có kêu gọi bao nhiêu đi nữa thì cô vẫn bất tỉnh.

Anh nhìn thấy vùng bụng của cô chảy máu, rốt cuộc có chuyện gì vậy, ai làm, là ai làm cô thành ra như vậy.

Anh bế cô lên lập tức chạy ra ngoài, cho người đưa đến bệnh viện.

- "Mời anh ở ngoài chờ chúng tôi."

Chiếc áo của anh cũng đã bị nhuộm đỏ màu máu của cô rồi.

Anh móc điện thoại từ trong túi ra.

- "Tử Hàn, cậu lập tức giải quyết nhà họ Thẩm giúp tôi."

Anh cuộn tròn tay thành nắm đấm. Anh đã tha cho họ một con đường sống, vậy mà hết lần này đến lần khác họ liên tục nhắm vào người của anh. Đúng là tìm con đường chết.

- "Xin lỗi, anh là người nhà cô ấy sao."

- "Đúng, tôi là chồng cô ấy."

- "Cô ấy đang thiếu máu trầm trọng, hiện bệnh viện chúng tôi đã hết máu trùng hợp với cô ấy."

- "Tôi trùng máu với cô ấy, tôi có thể truyền cho cô ấy, cứ lấy của tôi."

- "Được, vậy anh theo chúng tôi."