Chờ Em Đến Ngày Mai

Chương 36: Phong, có gián




Sáng hôm nay là một buổi sáng rất trong lành. Cuối cùng thì tất cả sự hiểu lầm của anh và cô đều được làm rõ. Anh đã dậy từ sớm để vệ sinh cá nhân sau đó đích thân xuống bếp làm buổi sáng cho cô. Còn cô thì vẫn nằm ngủ như một chú heo con.

Loay hoay một chút thì anh cũng đã nấu xong, đi lên gọi cô dậy.

- "Bà xã đại nhân, thức ăn đã xong rồi, dậy thôi."

- "Ưmmm, em muốn ngủ."

Anh nhìn chú sâu lười nằm trên giường cuộn tròn chiếc chăn thì mắc cười, anh kéo chiến chăn ra, kéo người cô ngồi dậy

- "Dậy nào, sắp muộn giờ đi làm rồi."

Cô biết nhưng cơn buồn ngủ cứ rù quến cô. Tối hôm qua thức khuya nói chuyện cùng anh nên bây giờ cô rất buồn ngủ. Cơ thể không trọng lực mà ngã xuống giường.

- "Em không dậy thì anh sẽ trừ lương em, sẽ cắt hết tiền hoa hồng của em, sẽ..."

- "Sẽ như nào, Dạ Thiên Phong anh dám...?"

- "Không dám."

Anh kéo người cô dậy, cô không dậy thì anh phải tìm cách cho cô dậy. Kéo người cô đặt trên lưng, anh cõng cô vào nhà vệ sinh

- "Chắc hẳn em buồn ngủ lắm."

- "Đúng vậy đó ông xã."

- "Vậy để anh tắm cho em."

- "Dạ Thiên Phong, tên biến thái, đi ra ngoài cho tôi."

Nghe anh nói như thế thì cơn buồn ngủ tự dưng biến mất, cô nhảy xuống khỏi người anh, đẩy anh ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.

Thẩm Tuyết Mạn cô ta đã bị đuổi thẳng cổ sau khi anh biết rõ tất cả mọi chuyện. Cô ta hiện giờ chắc đang lẩn trốn ở nhà. Cô ta không biết điều nên đã đụng vào người của Dạ Thiên Phong. Anh biết được nhà họ Thẩm làm ăn đang bị tuột dốc không phanh, nhờ cơ hội này anh phải làm cho họ phải ngốc đầu không nổi.

Hôm nay anh và cô đến công ty, hai người đi vào tay trong tay khiến cho nhân viên từ dưới lên trên không hiểu chuyện gì. Mới hôm trước hai người họ còn cãi nhau ầm ĩ trong phòng làm việc, vậy mà hôm nay lại tay trong tay đi làm. Họ cũng chỉ dám xì xầm bàn tán chứ không dám nói lớn tiếng.

Trong phòng làm việc, anh đang xem kĩ lại đoạn clip được quay từ camera an ninh vào đêm cô bị tai nạn. Rõ ràng là có sự sắp đặt, người đàn ông lái chiếc xe đụng trúng cô sau khi gây tai nạn thì hắn ta bỏ chạy.

Cốc cốc.

- "Vào đi."

Là trợ lí Lâm.

- "Sếp, đúng như lời anh nói, nhà họ Thẩm đang trong trạng thái bị phong bế rồi."

- "Được."

- "À, sếp tôi muốn xin anh nghỉ phép vài ngày. Tại vì tôi đi..."

- "Cậu đi đâu sao, đi phỏng vấn chỗ khác sao."

- "Không không, tôi nghỉ để đi xem mắt"

Anh nghe trợ lí Lâm nói thì cười, đứng dậy vỗ vai trợ lí Lâm.

- "Tôi đùa cậu thôi, muốn nghĩ bao nhiêu thì nghĩ. Tôi duyệt cho cậu."

Cũng tầm 1-2 tuần anh chưa sang thăm mẹ, nên hôm nay quyết định ghé thăm bà một lát.

Trên đường đi cô kêu anh ghé vào siêu thị mua một ít đồ sang nấu ăn.

Đúng chuẩn gia đình chế độ mẫu hệ, cô thì đi phía trước lựa đồ, còn anh ở đằng sau thì đẩy xe. Mua cũng khá nhiều đồ, đi đến quầy bánh kẹo., cô nhìn về phía anh, rồi chu mỏ nũng nịu, nhanh tay cầm bỏ vào xe đẩy

- "Không được, cái này không tốt cho sức khoẻ."

Bất kể cô bỏ bánh hay kẹo vào trong xe là ở phía sau anh lại đem nó để lên kệ.

Đến khi ra thanh toán, cô không hề thấy một bịch kẹo hay bánh gì cả. Cô bật chế độ giận dỗi anh, từ trên xe về đến nhà mẹ cô cũng không thèm nói chuyện với anh.

Xe dừng ở cổng, cô bước xuống xe, đi một mạch thẳng vào nhà không thèm chờ anh.

- "Mẹ.."



- "Thanh Thanh, con mới tới sao."

- "Vâng ạ, bọn con ghé sang thăm mẹ sẵn tiện nấu một chút gì đó ăn"

Lúc này anh tay xách nách mang đi vào. Đưa có giúp việc cầm vào trong rồi đi lại ghế ngồi cạnh cô. Cô thấy anh ngồi kế thì lại ngồi xích qua một bên. Hành động của hai người khiến cho mẹ anh không hiểu, lại giận nhau nữa sao.

- "Hai đứa lại giận nhau nữa sao."

- "Mẹ, lúc nãy ở siêu thị con muốn mua đồ ăn vặt nhưng anh ấy không cho."

Anh nhìn anh liếc nhẹ một cái.

- "Sao lại không cho con bé mua."

- "Mẹ à, những thứ đó không tốt cho sức khoẻ."

- "Anh rõ ràng là không muốn mua cho em thì có."

- "Không thèm nói chuyện với anh."

- "Mẹ, con vào bếp nấu ăn đây ạ."

Trước đi khi cô còn quay mặt và anh Hứ lên một cái.

Khi cô đi thì mẹ anh nhìn anh cười. Bà chỉ biết lắc đầu với hai cái đứa này.

- "Vào phụ con bé đi."

- "Vâng ạ."

Cô mang tạp dề dài, mái tóc đen láy được buộc hờ. Đang lay hoay cắt củ hành, vô tình nó văng lên khiến mắt cô chảy nước. Anh lúc này đi từ ngoài vào, thấy cô như vậy thì chạy lại hỏi.

- "Sao thế."

- "Nó, nó cay..."

- "Em đứng qua một bên đi, để anh làm."

Một lúc sau thì món ăn cũng hoàn thành. Anh và cô dọn ra bàn. Nhìn rất ngon và đẹp mắt.

Anh cô và mẹ ngồi trên quanh bàn thức ăn. Anh gắp từng món đưa cho mẹ, đưa cho cô.

Cô gắp cho mẹ một miếng thịt.

- "Mẹ, mẹ ăn nhiều vào ạ."

- "Con cũng ráng ăn nhiều vào, để có sức mà sinh bảo bảo..."

Ấy chết, bà vui quá nên lỡ nói chuyện không nên. Bà biết cô vừa trải qua chuyện không vui nên nhắc đến chuyện đó là không nên.

- "Mẹ xin lỗi, mẹ không nên nói tới chuyện đó."

- "Mẹ à, không sao đâu, con hiểu mà..."

Đến trời tối, khi anh và cô chuẩn bị về thì trời bất chợt nổi giông gió lớn.

- "Hai đứa ở lại đây đi, sáng mai rồi về."

Mẹ anh đã kêu như vậy rồi thì anh và cô đành phải ở lại, dù gì trời cũng mưa rất lớn về không an toàn cho lắm.

Cô đang trong phòng tắm, quơ tay lấy quần áo thì nhìn lại, chết rồi lại quên lấy quần áo vào nữa rồi. Tức thật, nhưng cũng may có chiếc khăn bông lớn ở đó, cô lấy chiếc khăn quấn lấy cơ thể, nhưng khi kéo chiếc khăn ra thì có một chú gián nhỏ từ trên khăn bay ra. Cô hết hồn quăng chiếc khăn xuống dưới sàn.

- "Aaaaa, Phong, giúp em giúp em."

Anh ở bên ngoài nghe tiếng cô la hét thì đi lại, anh cầm tay nắm cửa vặn nhưng chết thật cô lại khoá cửa rồi.

- "Em mở cửa ra đi."

- "Huhu, Phong cứu em."

Nghe cô kêu cứu lòng anh lại nóng rực lên. Dùng lực đạp thật mạnh vào cánh cửa. Cánh cửa mở ra, cô chạy lại ôm chặt lấy anh.

- "Phong, anh bắt nó, bắt nó ra nhanh đi."

Cô nép sau lưng anh.



Anh xoay người lại nhìn cô, thân thể ngọc ngà từ trên xuống dưới không có một mảnh vải che thân. Nhìn anh cầm con gián bỏ vào xọt rác thì cô mới an tâm, bàn tay vô tình sờ ngay ngực. Có gì đó sai sai.

- "Aaa, anh nhắm mắt lại, không được nhìn."

Anh đi lại vòng tay qua eo cô, kéo cô sát lại gần người anh.

- "Bà xã, có phải em đang quyến rũ anh."

- "Đừng nhìn nữa mà, anh đi ra."

Anh không quan tâm, lúc này rồi mà cô lại đùn đẩy anh. Anh bế cô đi vào giường, thân hình cân đối của cô khiến anh không cưỡng lại được.

- "Bé cưng, hôm nay được không."

- "...."

Anh hôn lấy môi cô, bàn tay vô thức mà vuốt ve chiếc cổ trắng nõn của cô. Tay cô ôm lấy cơ thể to lớn của anh. Anh hôn ngấu nghiến môi coi, nhìn cô như một cá cá nhỏ đang bị thiếu oxi vậy. Chiếc lưỡi cứ mút lấy bên trong khoang miệng cô.

Anh bắt đầu đưa tay sờ soạng khắp người cô. Cô không thấy khó chịu mà lại vô cùng thoải mái, bàn tay anh như một viên đá lạnh đang xoa dịu đi ngọn lửa đang cháy rực trong người cô.

Đôi gò bồng cứ như vậy mà nhấp nhô. Anh trườn xuống ngậm lấy một bên ngực của cô. Anh điên cuồng hôn lấy từng thớ thịt trên người cô, từng tấc da tấc thịt đều bị ửng hồng lên, anh như phát điên với cơ thể của cô.

Lúc này chỗ nhạy cảm của cô đang rất khó chịu, đã ẩm ướt từ lâu và vô cùng nóng rát. Hai chân vô thức kẹp lấy hông anh, tư thế này khiến cô thật ngượng.

Anh lập tức cởi bỏ đi chiếc quần, giải phóng cậu nhỏ. Bây giờ thì anh sẵn sàng đáp ứng cô. Anh nhẹ nhàng đưa vào nơi tư mật của cô, nơi đó cũng đã ẩm ướt nên khiến cho việc ra vào dễ dàng hơn.

Khi chuẩn bị đưa vào bên trong cô thì anh lại đưa tay vào học tủ tìm thứ gì. Hoá ra là anh tìm một chiếc bao cao su.

Cô hơi bất ngờ, anh tại sao lại làm vậy. Chẳng lẽ..

- "Phong, tại sao anh lại đeo bao."

- "Có phải em không đáng sinh con cho anh đúng không.". ngôn tình hay

Anh bất ngờ khi nghe cô hỏi, chuyện không phải như vậy, chỉ là cô mới mất bé con nên anh muốn cho cô thoải mái nhất có thể, khi nào có cũng được.

- "Không phải, em vừa mới mất bé con, anh..."

Cô chồm người hôn lấy anh. Anh cũng thành thật đáp lại nụ hôn của cô.

Cô cảm nhận được có một thứ rất to cứ liên tục thúc vào bên trong cô, bắt đầu có cảm giác hơi đau, hai tay nắm chặt ga giường, thấy cô có vẻ đau, anh hạ thấp người thì thầm vào tai cô.

- "Ngoan nào, thả lỏng ra đi cục cưng, em bóp sắp chết anh rồi."

Nghe anh nói thì cô cũng làm theo, từ từ thả lỏng ra. Nhưng nào ngờ anh lại thúc mạnh vào người cô, cơn đau lại ập tới khiến cô không chịu nổi hai tay ôm lấy cổ anh.

- "Ưmm, anh nhẹ lại một chút, em đau."

Anh chồm người xuống hôn cô, bên dưới thì hì hục ra vào. Từ cơn đau chuyển dần sang cơn khoái lạc, cô bất chợt rên khẽ lên một tiếng.

- "Ư..m"

Bàn tay nhỏ vội che lấy miệng lại, cô không tin mình lại có thể phát ra âm thanh như thế.

Anh kéo bàn tay cô ra, hôn nhẹ lên môi cô.

- "Bảo bối, em không cần phải kiềm chế, phòng này đã được cách âm rất tốt."

Cô ngượng chín cả mặt khi nghe anh nói như vậy, thật không biết xấu hổ.

- "Anh rút ra đi, em mệt quá."

Nhưng anh nào chịu buông tha cho cô, dứt khoát kéo cô ngồi thẳng lên trên người anh. Một cú bất ngờ anh đưa trọn cậu nhỏ vào bên trong tư mật của cô, ở tư thế này cô ngồi xoay lưng lại phía anh. Khiến cho cậu nhỏ của anh lại đâm thật sâu vào bên trong nơi tư mật của cô. Cô thật sự không chịu nổi nữa.

- "Phong, em mệt quá.."

- "Bảo bối, em thật là mê người đó."

Anh từ phía sau ôm trọn lấy bộ ngực đẩy đà của cô giúp cô lên xuống. Anh không ngừng cắn vào vai cô giúp cô nâng cao khoái cảm.

Anh cứ thế mà ra vào bên trong cô đến tận khuya, căn phòng chứa đậy sự ám muội của cuộc hoan ái của hai người.

Không lâu sau đó thì anh đã đạt tới đỉnh điểm, phóng hết tinh hoa của mình vào tận sâu bên trong của cô, hôn lấy cô một cái rồi đi ngủ.