Trì Khổ đi thật rồi.
Một ngày trước giao thừa, ngày hai mươi chín tháng Chạp.
Quê họ lạnh lắm, năm đó Đào Hoài Nam theo chân anh về an táng cho cha mẹ mới biết cái lạnh thấu xương thấu cốt ở quê. Giữa tháng Chạp mà Trì Khổ bị cha anh ấy lột trần bỏ mặc giữa ngoài trời giá rét, đến nỗi phải giành lấy cốc sữa bò trong tay Đào Hoài Nam tu ừng ực.
Sữa đổ lênh láng lên người Đào Hoài Nam, sau đó Trì Khổ mặc áo của cậu suốt mấy ngày liền, từ ngày hôm đó trong miệng lúc nào cũng có mùi sữa ngai ngái.
Đào Hoài Nam được anh Đông đưa tới nhà Điền Nghị đón năm mới.
Hai bác đều có nhà, còn lì xì cho Đào Hoài Nam.
Mặc dù Đào Hoài Nam đã cố gắng phối hợp nói chuyện với mọi người, cố gắng thể hiện mình đang vui vẻ, nhưng cậu cũng biết diễn xuất của mình dở tệ.
Cậu nằm trong phòng anh Điền Nghị giả vờ như đang ngủ suốt cả buổi chiều. Thực ra vẫn luôn mở mắt nằm yên một chỗ.
Lần đầu tiên phải xa Trì Khổ, cậu không tài nào thích ứng được, cảm thấy tất cả, tất cả mọi chuyện đều không ổn. Bình thường khi ở trong môi trường quen thuộc cậu cũng không bám riết lấy Trì Khổ, phần lớn thời gian họ đều làm việc riêng của mình, nhưng giờ đây khi Trì Khổ hoàn toàn không có mặt ở nơi này, Đào Hoài Nam cảm thấy nơi này không có chỗ đứng, cũng không có chỗ ngồi cho mình.
Đào Hoài Nam vẫn luôn cất điện thoại trong túi, cậu bật toàn bộ chuông báo và rung, nhưng điện thoại chưa đổ chuông một lần nào cả.
Buổi tối hôm ấy trước khi ăn, anh Điền Nghị vào trong phòng, nhẹ nhàng gõ cánh cửa.
Đào Hoài Nam ngồi dậy, hắng giọng cười bảo: “Em dậy rồi.”
“Cục cưng ra ăn nào.” Anh Điền Nghị gọi cậu, “Bác Điền của em hấp sữa làm điểm tâm cho em ăn đấy, ra nếm thử đi.”
“Vâng ạ,” Đào Hoài Nam bò xuống giường, đứng bên giường sờ chiếc chăn cũ cậu vừa mới gấp, “Em ra đây.”
Điền Nghị quay đầu nhìn Đào Hiểu Đông, dùng khẩu hình nói: “Bị ốm rồi.”
Đào Hiểu Đông gật đầu, nên mới phải cho ra ngoài, ở nhà cậu bé không nói một chữ nào, cứ ru rú một mình.
Tình trạng này kéo dài suốt nhiều ngày liên tục, giọng Đào Hoài Nam khản khô, sau đó có lẽ là sợ anh trai đau lòng, cậu mới cố gắng tỏ ra bình thường hơn, nói chuyện nhiều hơn, chỉ là giọng nói khàn khàn khiến người nghe cảm thấy xót xa trong lòng.
Trì Khổ không gọi cuộc điện thoại nào, có một ngày Đào Hoài Nam theo chân anh trai tới cửa tiệm, cậu nhỏ giọng hỏi anh: “Trì Khổ có gọi điện về không?”
“Không.” Đào Hiểu Đông nói với cậu, “Nhưng hôm qua anh gọi cho thằng bé rồi.”
“Hả?” Đào Hoài Nam ngạc nhiên quay đầu về phía anh trai, “Khi nào vậy? Sao em không nghe thấy?”
“Lúc nghỉ ngơi trong giờ làm, lúc ấy em đang ngủ.” Đào Hiểu Đông nói, “Không bị đánh, bố thằng bé cũng không bắt được nó.”
“Anh ấy chạy nhanh lắm.” Một lúc sau Đào Hoài Nam lại hỏi, “Anh vừa gọi là anh ấy liền bắt máy à?”
“Ừ, bắt luôn,” Đào Hiểu Đông cười nói, “Nếu em nhớ thằng bé thì gọi cho nó đi, ngày nào cũng sờ điện thoại, làm mình làm mẩy như vậy làm gì?”
Đào Hoài Nam vô thức đưa tay sờ lên túi quần, sờ vào điện thoại cách một lớp vải, cậu chưa từng nghĩ tới việc này.
“Em không gọi đâu…” Đào Hoài Nam khẽ lắc đầu, “Em vẫn còn đang giận đấy.”
“Đừng giận thằng bé, thằng bé nó có chọc ghẹo em đâu.” Đào Hiểu Đông dỗ em trai, giảng giải đạo lý với cậu, “Cậu ấy không phải em, rất nhiều chuyện em có thể bỏ bê nhưng cậu ấy thì không, cậu ấy lo ấy nghĩ nhiều lắm.”
Những chuyện này Đào Hoài Nam đều biết cả, cậu càng lớn càng hiểu rõ. Nhưng hiểu không có nghĩa là cậu sẽ không cảm thấy khó chịu, lớn lên rồi, rất nhiều cảm xúc trở nên khó lý giải hơn.
Khó chịu, đau lòng, tức giận, tất cả đều có một chút, nhưng hơn cả là lo lắng.
Đào Hoài Nam yên lặng một lúc lâu, cuối cùng không kiềm chế được lại hỏi: “Nhỡ anh ấy không chạy kịp thì sao? Bố anh ấy đánh anh ấy chết mất.
“Không đâu.” Đào Hiểu Đông tranh thủ đang dừng xe đưa tay xoa đầu em trai, “Trì Khổ siêu lắm.”
Đào Hoài Nam khẽ đáp “dạ”, gật đầu nói: “Anh ấy cừ lắm.”
Đáng lý kỳ nghỉ đông rất ngắn ngủi, mỗi ngày đều vui vẻ thoải mái, nhoáng cái đã hết rồi. Nhưng kỳ nghỉ đông năm nay sao mà dài đằng đẵng, cảm tưởng như đã nhiều ngày trôi qua rồi, nhưng kỳ thực vẫn chưa đầy mười ngày.
Thời gian cứ kéo dài lê thê, một ngày không còn trôi qua nhanh như khi chơi đùa nữa.
Đào Hoài Nam cầm bài tập để giải, làm xong không biết đưa cho ai xem, cậu lại mò tay vào trong túi quần, tiện tay ấn vài cái, nghe xem đã tắt máy hay chưa.
Vẫn chưa tắt máy, sáng nay anh Đông bảo còn nửa lượng pin nữa, nếu để máy không làm gì, chắc ba ngày mới hết pin.
Đào Hoài Nam lấy điện thoại ra bỏ lên bàn, đặt kế bên người mình. Thực ra điện thoại của cậu có thể làm được rất nhiều việc, nhưng Đào Hoài Nam không có thói quen sử dụng điện thoại, điện thoại cho người mù cũng không dễ sử dụng, cậu muốn làm gì thì nói với Trì Khổ một tiếng là được rồi, muốn tìm kiếm thông tin gì đó Trì Khổ đều có thể đọc cho cậu.
Đào Hoài Nam không giải được bài tập lại đeo tai nghe sờ điện thoại một lúc, cũng không có gì hay ho để chơi cả, cậu bị mù, muốn chơi điện tử cũng không chơi được, những trò cậu chơi được thì lại không vào, không có hứng thú.
Đợi thêm hai ngày nữa, cuối cùng Đào Hoài Nam cũng nhận được điện thoại từ Trì Khổ.
Miệng thì nói vẫn còn giận, không muốn tha thứ cho anh ấy, nhưng điện thoại vừa đổ chuông liền bổ nhào từ trên giường xuống, cuống cuồng với lấy điện thoại, Đào Hiểu Đông ở gian ngoài nghe thấy còn tưởng cậu bị ngã.
“Alo?” Đào Hoài Nam nín thở bắt máy.
Giọng Trì Khổ ở đầu dây bên kia truyền tới, chui vào trong tai Đào Hoài Nam, nhất thời từng lỗ chân lông trên người giãn ra.
“Anh đây.”
Đào Hoài Nam bĩu môi: “Em biết là anh rồi.”
“Khàn giọng à?” Nghe giọng Trì Khổ như đang bước đi, giọng mang theo tiếng thở gấp.
Đào Hoài Nam hỏi anh: “Anh đang làm gì vậy?”
“Đi dạo.” Trì Khổ cười bảo, “Tránh Trì Chí Đức.”
“Anh còn cười được…” Đào Hoài Nam nghe tiếng anh cười thì không vui, “Anh bị đánh à?”
Trì Khổ nói, “Không”.
Nay gọi điện rồi, được nghe tiếng của nhau rồi, mấy chuyện trước đó quên sạch sẽ. Ban đầu còn ngúng nguẩy làm kiêu, nhưng nói được mấy câu Đào Hoài Nam liền đổi giọng, không làm giá được nữa mà mềm lòng rồi.
“Bao giờ thì anh về?”
“Vẫn chưa biết được.” Trì Khổ nói, “Trì Chí Đức chưa có ý định đi.”
Đào Hoài Nam cắn môi trong, hậm hực nói: “Ngày nào em cũng không vui, chẳng làm được gì nên hồn.”
Trì Khổ dừng lại một chút, sau đó nói: “Nhiễu sự.”
“Nào giống như anh,” Đào Hoài Nam gãi vào mặt sau của điện thoại, lẩm bẩm nói, “Anh thì không coi ra gì rồi, anh dứt khoát lắm, nói đi là đi, em thấy anh vui vẻ thế kia kìa.”
Trì Khổ lại bật cười, trong giọng nói cũng không giấu nổi ý cười: “Anh biết nếu gọi điện kiểu gì em cũng như vậy mà.”
“Thế anh đừng gọi nữa.” Đào Hoài Nam nói.
“Thế anh cúp máy nhé.” Trì Khổ bảo.
Đào Hoài Nam lập tức chau mày lại, “Đừng mà.”
Có lẽ Trì Khổ vừa mới chạy, lúc cười có thể nghe thấy tiếng thở gấp. Cậu có thể nghe thấy rõ ràng qua điện thoại, không giống như bình thường ở nhà lúc nào anh ấy cũng khó đăm đăm.
“Ở đấy có lạnh không anh?” Đào Hoài Nam ngồi bên giường, ngả người nói chuyện điện thoại với Trì Khổ.
“Vẫn ổn.”
“Anh nhớ đội mũ vào.” Đào Hoài Nam nhắc nhở anh, “Đừng để lạnh tai.”
Trì Khổ ở đầu bên kia sốt ruột nói với cậu: “Đừng lải nhải nữa.”
Đào Hoài Nam nhắm chặt mắt lại, sau đó hai mắt trợn ngược lên, cảm thấy Trì Khổ đáng ghét quá chừng, nhưng cậu vẫn nắm chặt điện thoại không nỡ cúp máy.
Hai cậu nhóc tỉ tê hơn nửa tiếng trời, Đào Hiểu Đông ngồi bên ngoài mà cười tủm tỉm theo, bình thường cũng không thấy hai đứa nhóc nói chuyện với nhau nhiều như vậy, cứ như nấu cháo điện thoại không bằng.
Trước khi cúp máy Trì Khổ nói: “Được rồi, anh về đây.”
“Anh đừng về, anh qua nhà cũ của em ở đi….” Đào Hoài Nam đã đổi tư thế từ ngồi sang nằm bò từ bao giờ rồi, “Chỗ chúng ta ở hồi nhỏ ấy.”
“Hôm qua anh tới đó, chú em tận dụng làm nhà kho rồi, chuột làm tổ trong đấy.” Trì Khổ chợt nhớ tới điều gì đó, nói với cậu, “Nước còn đóng băng trên khung cửa.”
Đào Hoài Nam nhỏ giọng “Ồ” một tiếng, sau đó bảo: “Anh cũng có sợ chuột đâu mà, anh đừng về nhà.”
“Em khỏi quản.” Trì Khổ không tán dóc với cậu nữa, “Anh cúp máy đây.”
Đào Hoài Nam nhỏ giọng đáp “Ừ”.
“Được rồi, em làm gì thì làm đi, không nói nhiều nữa.” Trước khi cúp máy Trì Khổ nói với Đào Hoài Nam, cũng không biết vì thở gấp hay vì lạnh, nghe giọng rất dịu dàng, “Không cần em phải lo cho anh đâu.”
“Vâng,” Trì Khổ như vậy cũng dễ nói chuyện hơn nhiều, Đào Hoài Nam cũng rất nghe lời, ngoan ngoãn trả lời anh, “Vâng ạ.”
Hai cậu bé nấu cháo một lúc lâu, bên tai nghe máy cũng nóng ran lên. Đào Hoài Nam cầm máy về tiếp tục sạc điện, xỏ dép đi ra phòng khách.
Trên bàn có hoa quả anh Đông gọt sẵn cho cậu, Đào Hoài Nam tự mình xiên một miếng dứa lên ăn.
Đào Hiểu Đông ra khỏi phòng vệ sinh thấy cậu em thân yêu bưng đĩa hoa quả ăn ngon lành, trầm trồ “ồ lên: “Hôm nay tâm trạng không tồi nhỉ?”
“Cũng được.” Đào Hoài Nam lại ăn một miếng dứa, buông mắt nói: “Cũng tàm tạm.”
Đào Hiểu Đông cười hồi lâu, trẻ con đáng yêu như vậy đấy. Nhiều lúc nghĩ cũng bởi vì em trai anh mù từ nhỏ, chẳng mấy khi phải tiếp xúc với những chuyện xấu xí và đen tối, cho nên mới ngây thơ đơn thuần như vậy, xem như là một sự bù đắp đi. Không nhìn thấy nên vẫn giữ được trái tim trong trắng đơn thuần, dù lớn tới đâu vẫn chỉ như một đứa trẻ.
Từ ngày hôm ấy, thi thoảng hai cậu bé lại nói chuyện điện thoại với nhau, dăm ba bữa một lần.
Cứ như vậy, từ ngóng trông ngày nhập học chuyển sang ngóng đợi điện thoại, dường như nhờ vậy mà thời gian trôi qua nhanh hơn. Ngay cả lúc ngủ Đào Hoài Nam cũng cầm điện thoại trong tay, lắm lúc ngủ quên không cẩn thận buông xuống, lúc tỉnh dậy bị hằn một dấu thật sâu, đau ơi là đau.
Đào Hoài Nam bị khàn giọng suốt một thời gian dài, ban đầu còn tưởng cậu bé bị cảm, nhưng mãi mà không thấy khỏi, một ngày đẹp trời Đào Hiểu Đông sực nhớ ra, em trai thân yêu chuẩn bị vỡ giọng rồi.
Nhờ thi thoảng có thể gọi điện, nên tuy rằng ngoài miệng Đào Hoài Nam vẫn còn nói đang tức giận, nhưng có thể thấy cậu bé vui hơn nhiều. Lúc nói tới chuyện vỡ giọng, cậu bé còn có chút ngượng ngùng, nhớ tới mấy chuyện trong tiết giáo dục sức khỏe.
Trì Khổ đã vỡ giọng xong từ đời nào rồi, giọng còn rất dễ nghe.
Không biết giọng mình vỡ xong thì sẽ thế nào, tiện chuyện vỡ giọng Đào Hoài Nam lại liên tưởng tới mấy chuyện khác, những thay đổi kỳ diệu tuổi dậy thì.
Tối hôm đó lúc hai cậu bé nói chuyện điện thoại với nhau, Đào Hoài Nam nhỏ giọng khoe với Trì Khổ: “Em sắp vỡ giọng rồi.”
“Ừm,” Trì Khổ không để ý bảo, “Vỡ à.”
“Em còn chưa mộng nữa…” Đào Hoài Nam đưa tay gãi mặt mình, nói tới đây có hơi ngượng ngùng, nhưng cậu cũng không kiềm chế được sự tò mò tuổi dậy thì, nhỏ giọng hỏi Trì Khổ, “Anh mộng chưa?”
“Rồi.” Trì Khổ bình tĩnh trả lời.
Đào Hoài Nam ngạc nhiên: “Thật á?”
Trì Khổ nói, “Ừ.”
“Lúc đó anh mơ thấy gì vậy?” Đào Hoài Nam vùi đầu vào trong chăn hỏi anh.
“Không nhớ nữa, linh tinh lắm.” Trì Khổ nói.
Dù sao nói chuyện đề tài này cũng không được tự nhiên, hai cậu bé nói mấy câu rồi qua chuyện, Đào Hoài Nam không tiện nói với anh Đông, cách điện thoại nhỏ giọng thì thào với Trì Khổ bí mật nho nhỏ này, lén lút và ngượng ngùng.
Đêm đó Trì Khổ không về nhà, ở trong căn nhà cũ nhà họ Đào, ngồi trên một chiếc hộp cũ, nói chuyện với Đào Hoài Nam đến khi cậu bé ngủ thϊếp đi, bàn tay cầm điện thoại cóng đến nỗi tê cứng, vẫn giữ tư thế cầm điện thoại không buông.
Có lẽ bởi dạo gần đây lo nghĩ nhiều chuyện quá, hoặc cũng có thể bởi trước khi ngủ vừa nhắc qua.
Thành thử đêm đó Đào Hoài Nam mơ một giấc mơ.
Trong mơ Trì Khổ cõng cậu trên lưng chạy trốn khỏi Trì Chí Đức, chạy vòng quanh nhiều vòng, Trì Chí Đức cứ bám rịt theo họ như chó, Đào Hoài Nam ôm cổ Trì Khổ, sợ đến nỗi tim cứ đập bình bịch bình bịch không thôi.
Chạy mãi chạy mãi, suýt chút nữa bị Trì Chí Đức rượt nhảy xuống núi, hai cậu bé ở cùng một chỗ lăn rất nhiều vòng.
Một giấc mơ vừa đáng sợ lại vừa khiến người ta mệt mỏi, sáng sớm tỉnh giấc Đào Hoài Nam thở dài thườn thượt.
Đang thở dài thì cậu bé nhận ra có điều gì đó không đúng. Cậu duỗi tay ra sờ, nhất thời hóa đá.