Chó Dữ Lâu Năm

Chương 29




Cú đẩy này khiến Trì Khổ chúi người về phía trước một bước.

Trì Khổ chau mày quay đầu lại, thấy Đào Hoài Nam bí xị mặt mày mím chặt môi, đây là vẻ mặt điển hình mỗi khi tâm trạng của Đào Hoài Nam sa sút. Lúc này Trì Khổ không có tâm trạng để nói nhiều với cậu, anh quay đầu nhìn vào trong phòng rồi nói tiếp: “Một đồng cũng không có cho ông.”

Đào Hiểu Đông phất tay ra hiệu cho hai cậu bé ra ngoài trước, thế là Trì Khổ đóng cửa lại rồi lui ra ngoài.

“Sao em lại đánh anh?” Trì Khổ hỏi cậu.

Đào Hoài Nam cắn răng, đôi mắt đỏ bừng lên.

Rõ ràng không nhìn thấy được, nhưng mỗi khi tức giận đôi mắt đều trợn trừng lên, nhưng cho dù có trừng muốn nứt con mắt cũng không thấy gì cả. Trì Khổ giơ tay che đôi mắt cậu: “Đừng trợn mắt nữa.”

Đào Hoài Nam giơ tay lên, vỗ “bộp” một cái lên mu bàn tay của Trì Khổ.
Trì Khổ cũng không để tâm, anh dẫn Đào Hoài Nam ra chiếc sofa nhỏ bên ngoài đại sảnh. Ban nãy Đào Hoài Nam ngủ đắp áo của Trì Khổ, Trì Khổ nhặt áo lên để sang bên cạnh, nói với cậu: “Anh không thể để anh Đông đưa tiền cho ông ta được.”

Đào Hoài Nam không muốn nghe câu này, bây giờ cậu chẳng nghe lọt từ nào cả. Câu nói của Trì Khổ ban nãy đã choán trọn bộ não của cậu bé, xoay vòng vòng trong đầu chẳng chừa chỗ cho những chuyện khác nữa.

Lúc lên tiếng, giọng nói của cậu cũng bất giác run lên, cậu không kiềm chế được cảm xúc của mình, hỏi Trì Khổ: “Em nói gì anh cũng không để vào tai đúng không?”

Trì Khổ không trả lời, Đào Hoài Nam lại nói: “Em đã nói không thể để ông ta đưa anh đi rồi, anh lại còn nói như vậy.”

“Thế chẳng lẽ bắt anh Đông đưa tiền cho ông ta? Cho ông ta một trăm vạn?” Trì Khổ tiện tay vuốt ống tay áo lật ngược lên của Đào Hoài Nam xuống, nói với cậu, “Lần này ông ta tới chỉ để đòi tiền mà thôi, lần này cho ông ta thì vẫn còn lần sau nữa, không bao giờ hết.”
Đào Hoài Nam không hiểu những chuyện này, thực ra cậu cũng không biết nên giải quyết chuyện này bằng cách nào, cậu cũng rất sợ hãi. Cậu không muốn anh trai phải bỏ tiền ra, anh Đông vất vả kiếm tiền để nuôi cậu như vậy, nhưng mà cậu cũng không muốn để ông ta đưa Trì Khổ đi.

“Dù anh có đi theo ông ta thì anh vẫn sẽ quay về mà.” Hiếm khi Trì Khổ nhẫn nại giải thích với Đào Hoài Nam như vậy, lúc này hai cậu bé ngồi trên sofa, mấy người ngồi đằng xa không nghe được họ nói gì với nhau, Trì Khổ nhỏ giọng nói với Đào Hoài Nam, “Ông ấy không thể ở nhà mãi được, khi nào ông ấy đi thì anh sẽ quay trở lại.”

Đào Hoài Nam không thể chấp nhận chuyện này, lắc đầu không muốn nghe lời anh nói.

“Ông ta bám dai như đỉa, cứ như vậy sẽ không có hồi kết.” Trì Khổ giữ đầu Đào Hoài Nam không cho cậu lắc đầu, anh nói với cậu, “Khi nào khai giảng anh sẽ quay trở về, có được không?”
“Không không không không không không không.” Đào Hoài Nam bịt tai, quay mặt sang chỗ khác, tức đến mức thở hổn hển, “Em không muốn nghe anh nói đâu.. anh đừng nói nữa!”

Từ lúc Trì Khổ chính thức ở bên cạnh cậu tới bây giờ, Đào Hoài Nam chưa rời anh trai nhỏ lấy một ngày, không ngày nào hai cậu bé xa nhau quá mười hai tiếng. Hai cậu bé bám lấy nhau như sam, bất kể là khi nào.

Đào Hoài Nam hoàn toàn không thể chấp nhận chuyện này, việc Trì Khổ muốn bỏ đi khiến cậu hết sức đau lòng, nhưng dường như chỉ có mình cậu đau lòng mà thôi.

Mấy ngày sau đó Đào Hoài Nam dùng hành động để thể hiện sự bất mãn của mình, bất kể là chuyện gì cũng đối nghịch với anh, làm trái lời anh. Lần này cậu giận thật rồi, chứ không phải hờn dỗi trẻ con như trước nữa. Nhưng dường như Trì Khổ đã hạ quyết tâm, không ai ngăn cản anh được.

Cũng lúc này đây Đào Hiểu Đông mới biết Trì Khổ cương quyết như vậy, cậu nhóc bướng bỉnh, một khi đã quyết định làm gì thì khó lòng xoay chuyển.

Đào Hiểu Đông không cho cậu em này quay về, anh bảo có anh ở đây rồi, em còn sợ gì chứ.

Trì Khổ nói: “Em không sợ, nhưng không đáng tốn thời gian với loại người này, ông ta không thể ở lỳ đó mãi được, nếu đã biết rõ ông ta chỉ muốn lừa tiền, vậy không để ông ta lừa là được.”

Cậu bé quá hiểu chuyện, chuyện gì cũng rõ mồn một trong lòng, sinh ra trong gia đình như vậy nếu không trưởng thành sớm mới là kỳ quái. Đào Hiểu Đông giơ tay xoa đầu cậu, tuy rằng Trì Khổ không quen nhưng vẫn không tránh né.

“Anh không cần em phải hiểu chuyện như vậy, em và Tiểu Nam cùng nhau từ từ lớn lên là được rồi.” Đào Hiểu Đông nhìn cậu, từ tốn nói: “Anh không biết em cho rằng mình đóng vai trò gì trong cái nhà này, nhưng trong mắt anh, em cũng giống như Tiểu Nam, đều là em trai anh.”

Tay anh Đông đặt trên đầu nóng ran, lòng bàn tay anh vẫn luôn như vậy, trước giờ vẫn luôn ấm áp như thế. Mỗi lần Trì Khổ chạm vào tay anh trai đều nhớ đến chuyện hồi nhỏ. Bàn tay mùa đông năm ấy anh đưa cậu xuất viện, bàn tay ngày hè anh dắt tay cậu đi trên con đường tối mịt không một bóng đèn, và cả khi anh đưa Trì Khổ và Đào Hoài Nam tới trường cho trẻ khiếm thị, mỗi tay dắt theo một cậu em.

Bàn tay dày dặn ráo hoảnh, lúc nào cũng ấm áp của người trưởng thành.

Trì Khổ khẽ gật đầu, nói với anh: “Anh là anh trai em, cậu ấy là em trai của em.”

“Nên bây giờ em còn có anh cơ mà.” Đào Hiểu Đông vò đầu cậu rồi buông tay xuống, anh cười rằng, “Không cần em phải bận tâm những chuyện này nữa đâu.”

Trì Khổ khẽ đáp “vâng”, nhưng sau đó vẫn nói, “Nhưng đó là cách đơn giản nhất.”

Đào Hiểu Đông chậc lưỡi: “Hóa ra mấy lời anh nói nãy giờ em không để vào tai à?”

Trì Khổ nói, “Em biết anh muốn đưa tiền cho ông ta, em không thể để ông ấy lấy em ra lừa tiền của anh được.”

Đào Hiểu Đông tốn nước miếng nói với cậu nửa ngày phí công rồi. Một khi Trì Khổ đã hạ quyết tâm thì không thể lay chuyển, khiến Đào Hiểu Đông không còn lời nào để nói nữa.

Lúc Trì Chí Đức lại mặt dày tới tìm, Trì Khổ liền nói: “Tôi theo ông về, bao giờ thì đi?”

Đào Hoài Nam ngồi kế bên cạnh anh, lúc này cậu không thể thốt lên câu nào. Cậu chỉ biết mở to mắt nhìn về phía trước, không kịp làm ra bất cứ phản ứng nào.

Trì Chí Đức lườm Trì Khổ, không đáp lời cậu.

Đào Hiểu Đông hắt cằm về chiếc sofa đối diện, ra hiệu Trì Chí Đức đợi một chút.

Trì Khổ nói: “Không cần phải đợi, giờ đi được rồi.”

Đào Hiểu Đông sa sầm mặt gọi tên Trì Khổ, Trì Khổ đứng dậy bước ra ngoài cửa, nói với Trì Chí Đức: “Đi thôi.”

Trì Chí Đức không ngờ Trì Khổ lại hành động như vậy, giơ tay lên muốn đánh, Trì Khổ lui về phía sau một bước, bàn tay Trì Chí Đức rơi vào hư không.

Đào Hiểu Đông chỉ vào Trì Chí Đức: “Ông còn dám ra tay nữa?”

“Cha đánh con mình là chuyện thường tình!” Trì Chí Đức tức đến nỗi gương mặt đỏ bầm, ánh mắt như muốn băm vằm Trì Khổ.

Trì Khổ hỏi ông ta: “Ông có đi không?”

Đào Hiểu Đông tiến lên kéo lấy Trì Khổ, sắc mặt anh lúc này vô cùng khó coi, nhắc nhở Trì Khổ đừng làm loạn.

Quả thật lần này Trì Chí Đức tới là muốn lừa tiền, gã nào có muốn nhận nuôi Trì Khổ, thằng bé sống hay chết thì liên quan mẹ gì tới gã chứ, mấy năm qua gã cứ đinh ninh thằng nhãi này chết rồi. Bản thân gã cũng không hy vọng Đào Hiểu Đông có thể cho mình một trăm vạn, ba mươi, năm mươi vạn là được rồi. Trì Chí Đức hở ra là đòi tới đồn cảnh sát, còn đi xin tư vấn từ luật sư tố cáo Đào Hiểu Đông lừa bán trẻ con. Gã muốn ăn vạ, ăn vạ đến khi Đào Hiểu Đông không chịu được nữa nôn tiền cho mình.

Nhưng gã chưa từng tính đến Trì Khổ, nếu Trì Khổ khiến phi vụ lần này của gã thất bại thật, Trì Chí Đức sẽ đánh chết thằng oắt này.

Đương nhiên Trì Khổ sẽ không để gã được toại nguyện.

Ai nói gì cũng vô ích, Trì Khổ phải theo gã ta trở về.

Thời gian đầu Đào Hoài Nam còn nói chuyện với Trì Khổ, biểu thị sự phật ý của mình, sau này nói gì cũng vô dụng, cậu cũng không nói nữa.

Trước kia Đào Hoài Nam vẫn luôn tin rằng hai người họ sẽ không thể xa nhau, không ngờ Trì Khổ lại hờ hững như vậy, anh ấy vốn không để chuyện này vào mắt.

Khoảng thời gian đầu Đào Hoài Nam thất vọng cùng cực, nhưng dần dà cậu cũng học được cách chấp nhận. Từ việc bann đầu mỗi ngày tỉnh dậy còn lo lắng không biết liệu Trì Khổ có ở bên cạnh hay không, dần dà cậu không còn tìm nữa, cũng không hỏi han về anh nữa.

Lần này không còn giống với những lần trước hai cậu bé giận hờn, Đào Hoài Nam thà để Trì Khổ yêu cô bạn cán bộ lớp, vậy cũng tốt hơn bây giờ nhiều.

Đêm xuống, Đào Hoài Nam đưa lưng về phía Trì Khổ, quay mặt về phía tường.

Trì Khổ gọi cậu: “Đào Hoài Nam.”

Đào Hoài Nam không trả lời.

“Đừng nghĩ mấy chuyện không đâu nữa,” Trì Khổ đẩy vai cậu, anh nói, “Cũng không phải anh không quay trở lại, anh đã hứa với em khi nào nhập học sẽ quay về rồi, em cứ coi như anh ra ngoài chơi một chuyến đi.”

Đào Hoài Nam vẫn không ho he tiếng nào.

“Ở nhà ngoan ngoãn ăn cơm, tối ngủ với anh Đông.” Trì Khổ nhìn gáy và một đoạn cổ áo lộ ra khỏi lớp chăn của Đào Hoài Nam, “Đừng bướng bỉnh nữa, nghe thấy chưa?”

Đào Hoài Nam vẫn không chịu trả lời, chỉ khẽ dụi mắt vào chiếc chăn sờn cũ.

“Anh đang nói với em đấy.” Trì Khổ kéo vai cậu lại để cậu nằm thẳng người, “Anh mang điện thoại về, em thấy chán thì gọi cho anh.”

Đào Hoài Nam bực bội chau mày lại, cuối cùng cũng chịu lên tiếng: “Anh im đi.”

Nào giờ chỉ toàn là Trì Khổ chê cậu nhiều chuyện, đây là lần đầu tiên Đào Hoài Nam cảm thấy anh thật phiền phức, cậu không muốn nghe anh nói thêm một từ nào nữa.

Đào Hoài Nam cất giọng khàn khàn nói với Trì Khổ, “Từ bé tới giờ toàn là em bám lấy anh, em nói cái gì anh cũng cảm thấy phiền phức. Có lẽ bởi vì không thể nhìn thấy nên em sợ hãi với tất cả mọi thứ, còn mắt anh bình thường, nên anh không để bất cứ chuyện gì vào mắt.”

Trì Khổ đang định lên tiếng, Đào Hoài Nam hít mũi, nhỏ giọng nói: “Nhập học anh không cần quay về nữa đâu, em bảo anh Đông đưa em quay về trường khiếm thị, sau này em ở đó, một mình em vẫn đi học được.”

“Anh biết kiểu gì em cũng khóc mà!” Trì Khổ đến là bó tay với cậu, “Đã bảo anh sẽ về rồi mà, khóc cái gì mà khóc.”

Đào Hoài Nam lại hậm hực đưa lưng về phía anh, cậu kéo chăn lên che kín đầu, trẻ con không biết cách tự chữa lành mớ bòng bong trong lòng, thành thử cứ rầu rĩ mãi thôi.

Trì Khổ nói đi là đi thật.

Lúc đi chỉ mang theo một balo đựng quần áo, điện thoại và sạc theo cùng, ngoài ra không còn gì khác. Thậm chí Đào Hiểu Đông còn không biết cậu đi từ lúc nào, anh đi làm từ sớm, Trì Khổ đưa Đào Hoài Nam tới cửa tiệm rồi bỏ đi một mình.

Đào Hoài Nam đút tay trong túi, không vào trong cửa tiệm, chỉ cúi gằm đầu không biết đang nghĩ gì.

Mai là Tết rồi, tầm giờ này ngoài đường đã lác đác tiếng pháo nổ do tụi trẻ con ném ra. Đào Hoài Nam thích đốt pháo, tuy rằng mắt không thể nhìn thấy, nhưng nghe tiếng pháo nổ giòn gia cũng thấy vui tai, Tết nào Trì Khổ cũng cùng cậu đốt pháo, anh nắm tay Đào Hoài Nam châm lửa, sau đó kéo cậu tranh thủ chạy tránh ra.

Năm nay còn chưa đốt gì nữa.

Cậu đứng lì bên ngoài mấy phút, mùa đông lạnh căm, sương kết thành một lớp băng mỏng trên cánh cửa, mọi người đứng trong tiệm không chú ý bên ngoài cửa có người, cũng không ai gọi cậu vào tiệm.

“Lại khóc rồi à?”

Có tiếng bước chân lại gần, giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ hỏi cậu.

Đào Hoài Nam cúi gằm đầu, cậu lắc đầu, hỏi đối phương: “Sao anh còn chưa đi?”

Trì Khổ nói: “Em đứng thừ người ở đây cứ như bị người ta vứt bỏ không bằng, em bảo anh đi kiểu gì?”

Đào Hoài Nam vùi mặt vào trong chiếc áo bông ấm áp, cách lớp áo dày phát ra tiếng trầm muộn: “Thì đúng là anh vứt em lại đây còn gì?”

“Anh vứt cái gì?” Trì Khổ đứng sau lưng đẩy cậu về phía trước, “Đi vào đi, đừng đứng lì bên ngoài.”

Đào Hoài Nam không nhúc nhích, chiếc mũ len trên đầu cũng bị gió thổi nghiêng ngả

Trì Khổ kéo mũ của cậu xuống, như vậy có thể cản được một ít gió, Đào Hoài Nam hỏi anh: “Anh có về nữa không vậy.”

“Anh còn phải nói bao nhiêu lần nữa hả, có.”

Đào Hoài Nam gật đầu, lí nhí nói “Được rồi”, sau đó lại đứng bất động.

Trì Khổ lặng lẽ đứng bên cạnh cậu một lúc, sau đó anh cúi người nhìn gương mặt cậu từ dưới lên, không biết vì lạnh hay vì lý do nào khác mà chóp mũi đỏ ửng lên, đôi mắt to tròn khẽ chớp, hai mắt đen thui không mang theo chút tia sáng nào cả.

Cậu bé mù nào giờ vẫn luôn yếu đuối như vậy, cũng bởi vì em quá nhạy cảm.

Trì Khổ nhìn cậu một lúc, sau đó đứng thẳng người dậy kéo cậu lên.

“Anh sẽ quay về.” Trì Khổ đưa tay xoa sống lưng cậu, kề mặt với Đào Hoài Nam cách lớp mũ len và mấy sợi tóc mai, ghé vào tai cậu thủ thỉ: “Anh là con cún của em mà.”