"Cô bé tên là Trường Mạch Duệ Kha."
Tầm nhìn từ phòng của Duệ Kha rất tốt, cô bé thường nhìn ra vườn hoa anh túc, nói với Kha Kha:
"Cháu muốn đi biển quá!"
Không hiểu sao, từ lần đầu tiên gặp cô bé này cô lại thấy rất thân thuộc, rất thương yêu cô bé.
Cô buộc phải sống ở đây đã hơn hai tuần. Mà trong hai tuần đó, Trường Tư Mộ không trở về lần nào, còn cô bé Duệ Kha ngoài có người tới dạy đàn và tiếng Trung cơ bản thì cô bé cũng chẳng được đi đâu.
Cô bé còn nhỏ, luôn nói với cô về mong muốn được đi nơi này nơi khác, cô cũng nghĩ rằng, nên để vô bé được vui chơi một chút.
Vú nuôi của cô bé cũng chính là quản gia của toà thành này, bà ấy cũng trạc tuổi Ngô quản gia lúc trước, điều này làm cô nhớ đến Ngô quản gia.
Năm ấy, lúc Ngô quản gia về quê, cô đã trốn đi.
Ban đầu cô không biết mình nên đi đâu, có lúc lại muốn quay về nhà cũ, nhưng lại nghĩ, nếu quay về đó, hắn thể nào cũng tìm ra cô. Thế là cô đi đến một thành phố khác, ít tấp nập hơn, cô thuê một căn phòng trị nhỏ, luôn dầu nguyện cho tiểu bảo bối ra đời mạnh khoẻ.
Rồi một hôm khi cô đi chợ về, cô đã nhìn thấy Hoắc Lam Tư ở đó.
Hắn muốn chăm sóc cô, nhưng cô cho rằng mình có thể tự chăm sóc bản thân được.
Nhưng không đơn giản như thế. Cô phải thay đổi chỗ ở nhiều lần để Trường Tư Mộ không tìm ra cô.
Rồi đến ngày định mệnh đó.
Cô thất thần mấy tháng liền sau sinh, hơn nữa còn trầm cảm rất nặng.
Cô quyết định đi Pháp sau đó cả nửa năm. Hiện tại, cô vẫn chưa thể định cư ở đây.
"Cô Kha Kha!"
Cô cúi đầu nhìn cô bé trước mặt, hỏi:
"Có chuyện gì thế?"
Duệ Kha nghiêng đầu:
"Cô làm bánh táo cho cháu được không? Bỗng dưng cháu muốn ăn quá!"
Cô cười gật đầu:
"Tất nhiên là được rồi!"
Rồi cô đi nhanh xuống bếp. Lúc này đã qua giờ ăn trưa, người giúp việc cũng đã đi đâu đó hết, trong bếp không còn đông đúc nũa.
Cô nhanh chóng chuẩn bị nguyên liệu.
Duệ Kha ngồi trên ghế nhìn cô chăm chú, cười khúc khích rồi nói:
"Cô Kha Kha nấu ăn thật là ngon, sau này Duệ Kha cũng sẽ nấu ngon như cô vậy."
Kha Kha cười hiền cắt nhỏ miếng táo, rồi ngước lên nhìn cô bé:
"Đây là món bánh mẹ hay làm cho cô ăn lúc bé!"
Cô bé hồn nhiên hỏi lại:
"Vậy bà ấy có sống với cô Kha Kha không?"
Kha Kha đột nhiên dừng tay. Ba mẹ cô cùng em trai đều đã mất ở Canada rồi, cô thực sự cô đơn quá, cô chợt thấy sống mũi cay cay, má nóng bừng, nhưng hít sâu một hơi:
"Bà ấy vẫn dõi theo cô như những ngôi sao sáng trên trời vậy!"
Cô bé gật gật đầu.
Bên ngoài, cánh cổng mở ra, chủ nhân của toà thành sau hai tuần không về bây giờ đã đứng ở bên ngoài nói chuyện với Thanh Trạch và Dương Uy Vũ.
Duệ Kha nhìn thấy ba đang đứng bên ngoài thì vui mừng chạy ra đón ba.
Hắn nhìn thấy có con gái đáng yêu luền bỏ đi khuôn nặn lạnh nhạt kia cười với cô bé một cái:
"Hai tuần qua Duệ Kha của ta có vui vẻ không?"
Hắn bế cô bé đi vào nhà, cử chỉ hết sức cưng chiều. Vào trong nhà cô bé kéo tay hắn chỉ xuống phòng bếp.
Hắn cũng chiều theo cô bé mà đi cùng. Cô bé phấn khích giới thiệu với hắn:
"Cô Kha Kha đang nướng bánh táo cho con ăn đấy, ba nhất định phải nếm thử cùng con."
Hắn chỉ đứng yên nhung Mạch Kha Kha mặt tèm nhem bột mì đang cho caramen táo vào vỏ bánh làm từ bột mì.
Ngồi xuống ghế, hắn chỉ im lặng không nói câu nào mà nhìn Duệ Kha đang vui vẻ cùng thích thú nhìn cách làm của Kha Kha.
Cô bé bỗng nhìn hắn, nói:
"Ba, con muốn đi biển. Hôm trước, khi xem tivi con nhìn thấy biển đẹp lắm ấy, màu xanh thật đẹp. Con muốn đi biển lắm lắm luôn."
Hắn cười ôn nhu:
"Bây giờ chưa thích hợp, ta không muốn con bị tổn thương!"
Kha Kha đột nhiên ngước đầu nhìn bọn họ, cô bé Duệ Kha này cũng thật thông mình cô bé nhìn sang hướng cô, nói:
"Cháu sẽ cùng đi với cô Kha Kha, được không ạ? Đi cùng cô ấy sẽ không sao!"
Bất chợt Trường Tư Mộ nhíu này gặng hỏi:
"Làm sao con dám chắc người phụ nữ này sẽ luôn bảo vệ con? Nếu như cô ra có ý định không tốt với con thì sao? Con chỉ vừa gặp Mạch Kha Kha một thời gian ngắn!"
Nhưng câu hỏi của hắn quá mức lớn lao khiến cho cô bé dường như rụt cả người lại, cũng không biết trả lời thế nào. Còn Mạch Kha Kha đứng đó, trong lòng không biết đã có bao nhiêu suy nghĩ vụt qua.
"Con đi lên lầu đi!" Hắn nói.
Trong lòng Mạch Kha Kha cũng hiểu rõ, từng câu nói của hắn đói với tiểu Duệ Kha cũng giống như một mệnh lệnh vậy. Mà cô càng rõ, thực ra, cô bé không biết mẹ mình là ai. Điều này cũng khiến cô trăn trở, mẹ đứa bé rốt cuộc là ai, làm sao có thể sinh con cho hắn.
Chỉ trong bốn năm, hắn đã có một đứa con gái.
Còn cô, năm đó lại đánh mất con mình.
"Mạch Kha Kha!"
Cô giật mình khi Trường Tư Mộ bất chợt gọi tên cô.
"Có phải đứa bé đó, lúc này đã bốn tuổi?"
Cô gật đầu.
"Em có nhớ ngày tháng sinh của đứa bé không?"
Cô khẽ đáp:
"Là ngày 5 tháng 5."
Hắn gật đầu.
Nhìn những ngón tay đan vào nhau của hắn, không gian yên tĩnh khiến cô có chút ngột ngạt.
Bất chợt hắn lại hỏi:
"Là bé gái hay bé trai?"
"Là bé trai!"
Hắn dường như đang suy ngẫm điều gì đó rồi không hỏi gì nữa.
Khi lò nướng bật tiếng "ting", cô lấy bánh ra khỏi lò.
Người quản gia từ đâu nói vọng tới:
"Cô Mạch!"
Cũng lúc ấy Mạch Kha Kha lấy bánh ta khỏi lò, không ngờ vì cười gọi kia của quản gia mà Kha Kha giật kình, nhưng nay nắn là đã kịp đặt chiếc bánh vào khay? Nhưng tay cô thì bị bỏng một mảng lớn.
Tiếng hét vì đau của cô vô tình thu hút sự chú ý của hắn, nhìn thấy cô bị bỏng hắn liền khẩn trương nói với quản gia:
"Đem thuốc trị bỏng đến đi!"
Quản gia nhanh chóng đi ngay.
Hắn nắm lấy bàn tay bị biếng cua cô mạnh bại dìm vào vòi nước đang mở, cô bị đau đến nhíu này cả lại. Hắn lại nghiêm khắc mà mắng:
"Làm không tốt thì đừng làm, gây tổn thương cho bản thân không có tác dụng gì cả!"
Cô ấm ức đến muốn khóc, nhưng nghiến răng nghiến lợi không để mình kêu đau nữa.
Nhìn thấy khuôn mặt quật cường của cô, trong lòng hắn như có một vết dao trí mạng chém thật mạnh. Cô quật cường đến vậy, thời gian qua, có bao nhiêu chuyện khiến cô cũng phải nghiên răng chịu đựng như vậy?
Hắn thực sự muốn biết tất cả.
Bôi thuốc xong, Mạch Kha Kha đem một phần bánh lên cho Duệ Kha. Cô bé đang học đàn. Nhìn ngón tay bé xíu lướt trên phím đàn, cô lại nhớ về trước đây của mình, cô rất thích đàn bài River Flowers in you. Là một tác phẩm của nghệ sĩ nổi tiếng người Hàn Yiruma, cô thực sự thấy được dòng sông hoa trong chính tác phẩm ấy.
Mang bánh vào cho cô bé, cô cố gắng đi thật nhẹ để không làm giám đoạn giờ học rồi đi khỏi phòng.