"Trong thế giới của tôi, em cũng giống như một khẩu súng, dù giết bao nhieu người, trong tay tôi, em vẫn có giá trị không đổi."
Bốn năm trước.
Thành phố Y.
"Thai phụ bị xuất huyết nặng, được đưa đến đây quá muộn!"
Cô y tá nói với Hoắc Lam Tư, vẻ mặt lo lắng rõ thấy:
"Hơn nữa cô ấy có dấu hiệu sinh non tháng. Chúng tôi không chắc giữ được tính mạng của đứa bé."
Hoắc Lam Tư trầm ngâm hồi lâu:
"Chỉ cần cứu mẹ đứa bé, không cần đứa bé!"
Cô y tá chỉ một phút ngỡ ngàng rồi sau đó chạy nhanh vào phòng cấp cứu.
Hoắc Lam Tư đúng lúc này lại bị réo buộc phải trở về, hắn vẫn cứ đinh ninh sẽ quay lại sớm nhất. Nhưng cũng phải tới hơn một ngày sau hắn mới có thể trở lại bệnh viện.
Mạch Kha Kha nhìn thấy ánh đèn phòng mổ, ngoài ra không con thấy gì khác, cô vẫn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ bị ngã, sẽ để đứa trẻ ra đời sớm đến như vậy.
Lúc này đây, điều cô sợ nhất chính là đứa bé sẽ không sống được nữa.
...........
Mở mắt nhìn trần nhà, Mạch Kha Kha nhìn thấy một màu trắng tinh, đột ngột ngồi bật dậy, cô chợt đau đớn mãnh liệt ở bụng dưới, nhưng còn hơn thế nữa, con của cô, đang ở đâu?
Đi ra khỏi phòng, cô từng bước hoảng loạn tìm đứa bé, nhìn thấy cô, cô y tá vốn vã đỡ Mạch Kha Kha, hỏi han:
"Cô có sao không?"
"Con của tôi...?"
Cô y tá đột nhiên cứng đờ, nhìn cô mà không thể nói gì khác.
Mạch Kha Kha như người điên nắm siết lấy vai cô y tá, hỏi:
"Có phải...có phải...con của tôi đã chết rồi không?"
Nhưng cô y tá chưa kịp trả lời thì cô đã chạy đi, chạy về hướng một người phụ nữ đang đẩy xa đẩy em bé.
Cô như không làm chủ được bản thân mình, hấp tấp hỏi cô gái kia:
"Đây là con của tôi... Đúng không? Là con của tôi!"
Nhưng đáp lại cô chỉ là cú đẩy của người phụ nữ cay nghiệt làm Mạch Kha Kha ngã nhào, tuôn những lời cay độc như sát muối vào vết thương của cô vậy:
“Người điên này, sao lại chạm vào con người khác một cách tự tiện như vậy? Bệnh viện vốn không có có người trông coi gì hay sao? Sao lại để bệnh nhân tâm thần chạy vào khoa sản, không biết như vậy là nguy hiểm lắm hay sao?”
Người phụ nữ bản tính vốn chẳng thể nào nhân nhượng hay để người khác chạm vào con mình, đó là bản năng.
Cô thấy mắt mình cay xè như bị dìm vào trong một đám khói, không những cay mắt mà còn khiến cô cảm thấy ngạt thở vô cùng.
Cô y tá nhìn thấy dáng vẻ cô như vậy thì thật đau lòng, đi về phía cô, đỡ cô lên. Nhưng Mạch Kha Kha dường như đã hết sức lực mất rồi, cô ngã quỵ xuống nền nhà, máu đã nhuộm đỏ cả phần áo trước bụng dưới.
...
Cô đã lâu không nhớ về những mũi khâu năm đó, đó không hẳn là mũi khâu trên da, mà đó còn là những mũi khâu trong tim cô, đến bây giờ khi mọi thứ đã quá lâu để đau khổ thì chính câu hỏi của hắn khiến cô đau lòng buộc mình phải nhớ lại những kí ức đau thương ấy.
Hắn nhìn cô đứng sững người, rồi bất giác đứng lên, nắm lấy cổ tay cô, tìm kiếm chiếc nhẫn đá hổ phách năm đó.
Khi cô rời đi, cô đã mang theo nó.
Hắn nhận được sự biến mất của cô, trong lòng vừa tức giận vừa lo lắng. Hắn cho người tìm kiếm cô suốt hàng năm liền. Nhưng ngay cả một chút tung tích của cô cũng không có. Cứ như thể cô bốc hơi rồi vậy.
Đến bây giờ, hắn vẫn chưa thể tin được, người trước mặt hắn là Mạch Kha Kha bằng xương bằng thịt chứ không phải dáng dấp trong tấm ảnh, trong từng chức mộng của hắn.
Hắn thuận thế kéo cô ôm vào lòng.
Bốn năm qua, hắn thực sự rất nhớ, rất nhớ cô.
Cảm giác áp trong lồng ngực hắn khiến cô như vỡ oà, nước mắt bỗng chốc thấm ướt áo sơ mi trên người hắn.
Nhưng cho dù cái ôm có ấm áp đến thế nào đi chăng nữa, cô cũng đã từng rất hận hắn.
Mỗi lần hắn chiếm lấy cô, cảm giác đau đớn vẫn còn đọng lại, hắn lạnh lùng bắt ép cô, ngay cả khi cô chống trả.
Bất giác đẩy hắn ra, cô nhìn gắn bằng đô mắt đẫm lệ nhoà nhưng đầy phẫn uất:
"Có phải anh lại muốn bắt tôi trở thành Thương Thanh Cầm một lần nữa?"
"Tôi..."
"Chẳng phải anh luôn yêu thương Thương Thanh Cầm, vẫn luôn muốn chiếm giữ lấy tất cả mọi thứ, tước đoạt tự do của tôi. Tôi sẽ không tiếp thực để chuyện đó xảy ra! Anh dù là bốn năm trước hay bốn năm sau, vẫn là kẻ cầm thú như vậy!"
Hắn đứng yên, từ lúc nào nhịp thở đã trở nên gấp gáp, bàn tay run rẩy nắm lại thành nắm đấm, tia máu dưới bàn tay nổi lên cuồn cuộn:
"Không sai, tôi là muốn tra tấn em, ép em trở thành Thanh Cầm. Thậm chí nếu như em chạy trốn, tôi sẵn sàng xích em lại, để em trả giá cho sai lầm của mình, dám rời bỏ tôi!"
Hắn siết lấy cánh tay cô, hằn lên da vệt đỏ rất đậm. Cho dù rất đau nhưng cô không hề biểu cảm ra ngoài.
Hắn trừng mắt nhìn cô, sự giận dữ như đã rất lâu không thể bộc phát, hơi thở hắn dường như gấp gáp rất nhiều:
"Bốn năm, làm sao em có thể trốn khỏi sự tìm kiếm của tôi, lại còn có thể đến Pháp. Có phải, em đã nhờ Hoắc Lam Tư?"
Cô chỉ tập trung gỡ tay tránh khỏi lực tay hắn, đến khi nghe câu hỏi của hắn mới sững người, trong lòng rung động, một cỗ run rẩy từ chân dội ngược lên. Hắn đang nói...A.
Hắn đẩy cô ngã xuống chiếc giường màu đen.
Bên ngoài cửa sổ gió lay động, cành cây khẳng khiu đập vào cửa, vang lên tiếng cộp cộp.
Hai tay cô bị cố trụ trên đỉnh đầu, hắn nắm chặt nắm tay, vội vã giật phăng chiếc váy cô đang mặc.
Cái lạnh đột ngột xâm nhập khiến cô co rúm người, nhưng giọng vẫn bướng bỉnh:
"Cuối cùng, anh chỉ yêu mỗi Thương Thanh Cầm mà thôi. Còn tôi chỉ là thế thân?"
Hắn dường như có chút khựng lại, hắn chỉ yêu mỗi Thương Thanh Cầm, chưa từng yêu Mạch Kha Kha, có lẽ thế, nhưng lúc này đây, hắn thực sự muốn cô, muốn Mạch Kha Kha.
"A".
Hắn cúi người, đột ngột đi vào trong cô.
"Em vẫn tự hiểu được mình là thế thân của Thương Thanh Cầm sao?"
Cô mím môi, từng lần hắn động thân, cô lại nghiêng đầu vùi mình vào trong gối. Hành động ấy càng khiến hắn khó chịu hơn, hắn càng mạnh mẽ xâm chiếm cô.
Trước đến giờ, chỉ trong cơn say, hắn mới dịu dàng với cô, nhưng cô chỉ nghe hắn gọi đi gọi lại một cái tên "Thương Thanh Cầm".
Mà không chỉ lòng cô đau, lòng hắn cũng như vỡ tan khi không nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay cô.
Đối với hắn, không đơn thuần chỉ là dây dưa thể xác, mà hắn dường như thực sự không thể chịu được việc không có cô, từng buổi tối, khi cô yên giấc, hắn nhìn thấy cô ngủ rồi mới đi ngủ, từng buổi sáng, khi cô thức dậy và chơi một bài piano hắn mới thức dậy. Cô rất giỏi, giỏi vì khiến hắn như kẻ điên, điên cuồng kiếm tìm cô ròng rã hàng năm trời, gặp lại cô, gắn thực sự không thể không thể để cô dễ dành đi một lần nữa.
Ánh sáng lập loè rọi vào căn phòng, màn hoan ái kịch liệt nóng bỏng. Nhưng hắn không để ý thấy được, chiếc nhẫn trên cổ cô, đến khi cuối xuống hôn lên cổ cô, hắn mới nhìn thấy nó.
Chiếc nhẫn được xâu vào sợi dây chuyền đơn giản, đeo trên chiếc cổ trắng mảnh khảnh của cô. Trong lòng hắn như có một chút thoả mãn, một chút hài lòng mà cưng chiều cô, dịu dàng cuối xuống hôn cô, ghé vào tai cô:
"Kha Kha, ngoan, đừng khóc, vì người đàn ông duy nhất của cuộc đời em chỉ có thể là tôi."
Nửa đêm.
Cô gái nằm yên trên giường, nước máy vẫn cong đọng lại trên khoé mi. Trường Tư Mộ ngồi phủ phục trên chiếc ghế bành đối diện với cô.
Khung cảnh yên ắng cũng ánh sáng mờ ảo rọi vào nửa trên cơ thể cường tráng của hắn, từng đường nét như được điêu khắc tỉ mỉ, sắc vóc như một vị thần Hi Lạp. Nhưng so với dáng vóc, từng cử chỉ của hắn cũng đều toát lên vẻ lãnh ngạo cùng quyền lực, con người ấy, lăn lộn trong thương trường, trong thế giới ngầm hơn mười mấy năm, đã luyện cho mình thứ tinh thần cứng như gang thép, một cách chiếm hữu không ai có thể đối nghịch, giống như không có cảm xúc cùng dự dịu dàng.
Hắn ưu tư hút một điếu thuốc, làn khói trắng lượn lờ bao phút lấy tầm nhìn của hắn, dưới ánh đèn mờ nhạt bóng đen cùng lập loè một màn khói càng khiến không gian như tà mị vô cùng. Hắn chỉ vừa hút thuốc cách đây đúng bốn năm thôi, mỗi lần hút thuốc, hắn như nhìn thấy hình bóng cô, nhưng không hiểu vì sao, bây giờ cô đang ở cạnh hắn nhưng hắn vẫn cô đơn như vậy.
Mạch Kha Kha.
Mạch Kha Kha, hắn đã bị gì thế này.
Sợi dây chuyền mỏng như bám víu vào ngón tay hắn, mong manh như giấy.
Nhìn thấy những giọt nước mắt long lanh của cô, vì sao hắn lại đau lòng như thế?