Chờ Đào Nở Đỏ, Liễu Rủ Xanh

Chương 3




11

Tướng quân mang theo ta cùng đi tham gia tiệc tại phủ quốc công. Hắn chưa từng cho ta ra ngoài chứ đừng nói là đi tiệc.

Hắn không hề nói gì, chỉ sai Đào Hồng tỉ mỉ trang điểm cho ta. Ta và Đào Hồng đều do dự, chỉ chọn một bộ váy áo màu trắng và mấy cái trâm đắt đỏ, không rực rỡ mà vẫn nhã nhặn.

Tướng quân thấy ta trang điểm như thế bước lên xe ngựa thì khẽ nhíu mày nhưng rồi không nói gì thêm.

Khi ta và hắn đến phủ quốc công thì cả chủ nhà lẫn khách đang túm tụm ăn uống linh đình. Thế tử nhà quốc công lại gần tướng quân, đánh giá ta từ trên xuống dưới:

"Ngày tốt cảnh đẹp thế này, sao Quảng Phú huynh không mời giai nhân đây múa một bài vũ y nghê thường nhỉ?"

Ta khiếp sợ nhìn sang tướng quân. Chuyện tặng thị thiếp cho nhau trong giới kẻ sĩ chốn kinh thành phần lớn được tôn sùng là thú chơi tao nhã. Thậm chí, có người tặng quý thiếp đã từng sinh con cho bạn bè hiếm muộn còn được ca ngợi thành giai thoại. Cho nên việc sai thiếp ra múa một bài trước khách khứa trên yến tiệc hoàn toàn không là vấn đề.

Nhưng từ khi lên ngôi đến nay, đương kim thiên tử tôn sùng lễ nghi Nho giáo và cực kỳ coi trọng luân lý cương thường nên các đại thần trong triều cũng hùa theo ý ngài. Những năm gần đây chỉ cần thị thiếp đã sinh con cái thì đều được coi là lương thiếp và giấu kín trong nhà chứ không tuỳ tiện tiếp đãi khách lạ.

Tướng quân bưng chén lên tiếp rượu Thế tử: "Loại việc nhỏ này không cần phải hỏi."

Tướng quân từ đầu đến cuối chưa hề liếc ta lấy một cái. Ta kinh ngạc như chết đứng sau đó bừng tỉnh. E rằng trước khi tới đây hắn đã định dâng ta ra làm vũ nương rồi.

Ta lại quay đầu nhìn về phía Thế tử của phủ quốc công. Quả là ‘mạch thượng nhân như ngọc, quân tử thế vô song’* kiêu căng ngạo mạn giống tướng quân vậy. Bọn họ vui vẻ trò chuyện với nhau, không ai quan tâm cảm xúc của con sâu cái kiến như ta.

(*2 câu thơ trong bài 岂料鸳鸯棒, ý chỉ vẻ đẹp cao quý, có một không hai)

Hôm nay nếu ta làm trái ý tướng quân ngay trước mặt mọi người, khiến hắn mất mặt và bị người khác chế nhạo ‘Có mỗi một đứa thiếp cũng không dạy được.’ thì sợ rằng ngày mai ta chỉ còn là một đống xương trắng.

Còn nếu ta hân hoan lên múa thì bọn họ sẽ tán thưởng một câu ‘Tướng quân đúng là biết cách dạy dỗ.’. Tướng quân nở mày nở mặt thì đồ chơi trong tay hắn mới có thể kéo dài hơi tàn sống lâu hơn chút.

Ta phải chọn đường sống.

12

Một điệu múa tại phủ quốc công khiến danh tiếng của ta lan xa.

Từ đó về sau, hễ có quý nhân trong kinh thành tổ chức tiệc tùng là sẽ mời ta, tướng quân không hề từ chối ai.

Thế nên chạng vạng tối mỗi ngày ta sẽ ngồi trên một chiếc kiệu nhỏ đi vào từng tòa nhà cao cửa rộng, sau đó lại ngồi kiệu về phủ tướng quân bằng cửa sau trước khi gà gáy.

Đào Hồng ngày nào cũng đứng trước cửa ngóng trông ta.

Hôm nay ta đến phủ Tể tướng, bị Nhị công tử nhà đó ép uống vài chén rượu. Lúc về thấy Đào Hồng đang đợi, ta thấm rượu say choáng váng vịn con bé mà nghêu ngao hát.

"Quan nhân hại ta đọa chốn phong trần. Thanh niên ở Ngũ Lăng tranh nhau tặng biếu. Một bài ca, thưởng không biết bao nhiêu tấm lụa đào…*"

(*phổ từ bài thơ Tỳ Bà Hành của nhà thơ Bạch Cư Dị thời Đường)

Đào Hồng lập tức bịt miệng ta, kéo về phòng ngủ, vội vàng cho nha hoàn gác đêm đi nghỉ.

Con bé buông tay một cái là ta lại lè nhè muốn hát.

Đào Hồng ôm ta, khóc. Vừa thấy nước mắt của con bé, ta im lặng không hát nữa, ngoan ngoãn lên giường đi ngủ.

Ngày hôm sau, ta tỉnh rượu. Đào Hồng chu đáo đấm vai bóp đầu cho ta, ta phát hiện má con bé sưng húp một dấu tay rất rõ.

Nhưng ta có hỏi thế nào Đào Hồng vẫn luôn ngậm miệng không nói.

13

Từ xưa đến nay, việc thiếp thất vào phủ ca múa không lạ nhưng ép người ta uống rượu thì không hợp phép tắc chút nào. Nhị công tử nhà tể tướng vốn cũng chỉ là con thứ, đáng lẽ không được ngông cuồng như thế.

Ta khẩn cầu tướng quân lấy lại công bằng cho ta nhưng tướng quân không truy cứu, hắn cười, bảo ta chớ có vẽ chuyện sinh sự mà làm hỏng quan hệ thông gia giữa hai phủ.

Nha hoàn thân cận của chủ mẫu thấy ta sốt sắng đến rồi ỉu xìu đi thì che miệng cười cợt. Ả nói kể cả Nhị công tử phủ tể tướng có chỗ không đúng thì chắc chắn cũng là do ta ỡm ờ quyến rũ hắn trước.

Phải ha, thân phận của Nhị công tử phủ tể tướng cao quý như thế, tuy là con thứ nhưng lại là đệ đệ ruột của chủ mẫu phủ tướng quân.

Ta không có nơi nào để tố khổ, cũng không thể không đi tiệc của phủ tể tướng nên đành thường xuyên găm một con dao trong người.

Đề phòng như thế mà cuối cùng vẫn rơi vào bẫy.

Ngày hôm đó sau khi tiệc tàn, đầu ta quay mòng mòng, một nha hoàn dẫn ta rời phủ. Con đường này quanh co lòng vòng không người qua lại, dần dần ta phát hiện có gì không ổn bèn gấp gáp thét lên ra lệnh nha hoàn đưa ta trở lại. Không ngờ ả lập tức bịt miệng và kéo ta vào trong một căn phòng gần đó.

Trong lúc giãy dụa, ta rút dao ra đâm lung tung.

Đến khi ta hoàn hồn thì ả nha hoàn đã nằm trong vũng máu.

Thoáng thấy có bóng thị vệ cầm đèn lồng chạy nhanh tới từ cách đó không xa, ta càng kinh hoảng luống cuống. Chắc là vừa rồi tiếng kêu sợ hãi của ả nha hoàn đã khiến đám người kia chú ý. Ta rút dao đâm xuống đùi không chút do dự.

Đợi đám thị vệ chạy đến nơi thì ta đã mắt đẫm lệ mơ mơ màng màng hô hào cứu mạng.

14

Ta tĩnh dưỡng mấy tháng trong phủ tướng quân. Vết dao sâu đến tận xương nên dù ta đã đi lại bình thường cũng không thể nào múa được nữa. Mỗi khi trái gió trở trời là miệng vết thương nhức nhối không yên.

Trong thời gian này, sóng gió liên tục ập xuống phủ tể tướng.

Đầu tiên là ta và nha hoàn bị thích khách giang hồ tấn công ngay trong phủ dẫn đến thương vong. Sau đó chuyện Nhị công tử nhà bên đó trắng trợn cướp đoạt con gái nhà lành giữa đường xá bị phanh phui. Rồi lại đến lượt Đại công tử lộ ra vụ háo nam sắc. Nhất thời, thanh danh của phủ tể tướng ô uế không chịu được.

Lúc ta hay tin thì chỉ thấy thiên hạ quá nực cười. Màn biểu diễn của ta vụng về thế mà họ cũng có thể liên hệ tới thích khách giang hồ tập kích cho được.

Nhưng đây chính là kết quả mà ta muốn. Nếu ta bình an vô sự thì để che giấu chân tướng, phủ tể tướng sẽ dồn ta vào đường chết. Phải rùm beng lên thế này thì bọn họ mới không che đậy được.

Ta sung sướng thoả mãn nhưng tướng quân lại lo lắng trăm bề.

Bởi vì chủ mẫu buồn bực nên hắn cũng ăn không ngon ngủ không yên.

Hắn thường trút hết nỗi niềm lên người ta trên giường khi màn đêm buông xuống.

Lúc trước dù hắn không thích ta nhưng còn biết chừng mực để duy trì sự kiêu căng ngạo mạn của quý công tử. Bây giờ nhan sắc ta tàn phai, lại còn từng làm vũ nương lăn lê bò lết đủ các nơi nhà cao cửa rộng chốn kinh thành nên hắn ra tay càng không hề thương tiếc.

Tuy nhiên đêm nay mưa dầm rả rích, đùi ta đau đớn buốt giá mà hắn vẫn cứ không ngừng ép mạnh hai chân ta lên trước ngực. Ta rên rỉ thảm thiết liên hồi.

Với ta, cái rèm che vuông vức này như địa ngục giữa nhân gian vậy. Ta gào khóc cầu mong ai đó có thể cứu vớt ta.

Khi ta nghĩ rằng mình sắp chết rồi thì lại trông thấy Đào Hồng xông lên giường, tướng quân không hề đề phòng nên bị Đào Hồng hất mạnh ra khỏi cơ thể ta.

Ta co ro lùi vào góc giường run lẩy bẩy. Hai mắt tướng quân hằn tơ máu đỏ, tát Đào Hồng một cái bay xuống giường.

Thấy Đào Hồng đụng vào bình hoa rồi ngã trên đống mảnh vỡ, ta thở hổn hển loạng choạng nhào thẳng xuống từ trên giường, quỳ lết từng chút một tới gần con bé.

Tướng quân còn chưa hết giận, thậm chí hắn không thèm khoác áo quần gì hết mà liên tục đá vào hai người chúng ta. Ta ôm Đào Hồng thật chặt. Bụng ta quặn thắt lại, dưới háng hộc ra từng dòng máu tươi.

15

Ta tỉnh lại vào năm ngày sau.

Bụng vẫn nhâm nhẩm đau, ta còn chưa kịp biết đến sự tồn tại của sinh linh nhỏ bé ấy mà đã mất đi nó rồi.

Đào Hồng cũng không còn nữa. Con bé bị hành hạ rồi lẻ loi cô độc chết trong kho củi. Nó bị thương nhưng không được cứu chữa mà bị vứt một xó, thậm chí không được uống lấy nổi một miếng nước.

Lão thái quân đang cầu phúc ở Hàn Sơn Tự xa xôi chưa về. Thạch Lựu Viên lại bị cấm ra vào lần nữa.

Hiện tại kẻ hầu người hạ trong viện ai cũng thấy bất an vô cùng. Ta thì lúc tỉnh táo khi hồ đồ, toàn nhận nhầm Tiểu Mãn thành Đào Hồng. Đám người hầu được thể càng lười biếng, bọn họ thi nhau nghe ngóng tin tức bên ngoài, hòng sớm ngày tính đường lui khác cho bản thân.

Thỉnh thoảng ta tỉnh táo, nghe mấy đứa nha hoàn quét dọn khe khẽ thầm thì với nhau rằng mấy hôm trước chủ mẫu đã được ơn trời ban mang thai nhưng lại lo lắng chuyện nhà tể tướng nên sảy mất. Việc này lúc trước là bí mật, vú nuôi của chủ mẫu uống rượu đánh bài rồi lỡ miệng nói lộ ra.

Một nha hoàn khác nói tiếp: "Khó trách hồi trước tướng quân cứ luôn luôn mặt nặng mày nhẹ sang viện chúng ta. Chà, không biết đêm hôm đó đến tột cùng xảy ra cái gì nhỉ, có mỗi một mình Đào Hồng tỷ tỷ gác đêm lại còn chết không rõ ràng. Giờ ta hãi lắm, không biết kế tiếp đến phiên ai."

Có người thổn thức: "Xảy ra cái gì á? Ta đây nói cho mà biết nè. Đào Hồng tỷ tỷ bình thường tuân thủ quy củ thế thôi chứ thật ra dâm đãng lắm. Ả muốn trèo lên giường tướng quân, ai ngờ không bắt được phú quý mà còn mất cái mạng nhỏ của mình."

Đầu ta đang căng như dây cung, ‘phựt’ một tiếng, đứt hẳn.

Thời gian ta mơ màng càng ngày càng dài. Hàng ngày chủ yếu ta chỉ ngồi im trên ghế, nhìn hoa lựu ngoài cửa sổ rồi cười ngây ngô.