Cho Bạn Cao Trào

Chương 9




"Mặc dù tôi biết đây là điều không có khả năng."

Tắt màn hình, nắm chặt điện thoại di động tay chậm chậm buông xuống, Nguyên Thanh lùi lại hai bước trực tiếp tựa ở trên cửa, sao có chút buồn bực.

Anh nói là sự thật a, trường cấp 3 chưa trưởng thành cùng ngành giải trí nghệ sĩ, nghe liền không có khả năng, nghĩ đến lời anh nói, trái tim bên trong ê ẩm, khống chế không nổi.

Dựa vào cửa mấy giây, Nguyên Thanh lại đem điện thoại mở ra giơ lên trước mắt, mở ra giơ lên trước mắt, nhìn chằm chằm hàng chữ kia khóe miệng nhẹ câu lên, cười khẽ một tiếng, trong mắt lấp lóe hào quang giống bình thường cũng thế tự tin kiêu ngạo đến mê hoặc lòng người.

"Tại sao lại nghĩ là không có khả năng?"

Trực tiếp kể tiếng lòng nhẹ nhàng nói ra, cô lấy tay gãi gãi sau đầu, rồi mới chậm rãi đi về phòng ngủ, cởi áo khoác nằm ở trên giường.
Trong phòng đen kịt một màu, không ai sẽ thấy cô than nhẹ cùng suy nghĩ.

Đợi đến trời sáng choang, Nguyên Thanh chậm rãi tỉnh lại, cô híp mắt nhìn ánh nắng từ khe hở rèm cửa xuyên thấu vào, quay đầu đưa mắt nhìn lên trần nhà trắng như tuyết.

Đây là một ngày mới tinh ... Không, Nguyên Thanh đưa tay lên che trán suy nghĩ, chuyện xảy ra tối hôm qua đã là hơn một giờ, với hiện tại lại là cùng một ngày, nhưng là tối hôm qua tựa như là một giấc mơ.

Duỗi tay với lấy chiếc điện thoại trên tủ, nhìn trước mắt, đã 9 giờ 20 rồi, hôm nay thứ hai, anh đã đi học rồi.

Ai... Nguyên Thanh dùng cánh tay ngăn chặn con mắt, ngày đi học có chút khó gặp, không có lý do gì tự nhiên lại quấy rầy anh sau giờ học buổi tối.

Nửa đêm trong xe, xương quai xanh thẳng tắp nhô ra rất gần khuôn mặt của cô, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt mềm mại của cô, Nguyên Thanh nhớ lại lần đụng chạm đơn giản nhất của mình, khóe miệng giật giật.
Cái này so với cô đã diễn qua tất cả các mục tình yêu ngọt ngào, nên ai đó lặng người và chịu khó hôn mình thật nhẹ nhàng.

Có chút nhớ nhung anh, muốn gửi tin nhắn nói cho anh biết, nhưng không đến mức sẽ nói cho anh biết tình trạng của mình.

Ban đêm đi công ty lung lay một vòng, lái xe trên đường trở về đi qua nam thành phố thí nghiệm trường cấp 3, Nguyên Thanh giảm tốc độ, cuối cùng bẻ tay lái ra cửa sau trường bấm còi để bác bảo an thấy rõ mặt mình, rồi mới cười hì hì chớp chớp mắt, kêu một tiếng "Bác" .

Bác bảo an hiền lành cười cười, im lặng nói câu: "Thôi đi." Sau đó nhanh chóng ấn nút điều khiển mở cửa chờ cô gái da diết thường xuyên trốn học hồi cấp 3 bước vào.

Từ bãi đỗ xe đi tới, Nguyên Thanh mang theo khẩu trang đội mũ ngư dân màu đen, ung dung đi lại, cũng giống như khi còn đi học, cô đã quen đường, giống lúc đi học không có cái gì thay đổi, cô phát hiện ra rằng có một bảng thông báo rất lớn ở lầu 1, cô bước đi thong thả qua mượn bên cạnh đèn đường mờ mờ nhìn phía trên nội dung.
Long Hổ bảng*? Nguyên Thanh mặc niệm ba chữ, nhìn phía trên rất nhiều ảnh chụp, cô hiểu đây là dùng để tuyên dương các bạn học ưu tú.

(*Danh sách Rồng và Hổ? Chắc là vậy)

Trong top 20, cô nhìn thấy tên người nào đó rất quen thuộc, cô mím môi nén cười, nhấc chân chăm chú nhìn chằm chằm xác nhận, quả nhiên anh đứng thứ nhất toàn trường, không có nói láo.

Trên tấm ảnh anh vẻ mặt lạnh lẽo, giữa lông mày hơi nhíu lại lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, đẹp trai hôi hám:), Nguyên Thanh nhìn như khinh thường nhếch miệng, ý cười lại dường như mang theo chút kiêu hãnh.

Không biết anh học lớp nào, nhưng nó không được đánh dấu trong Long Hổ bảng. Nguyên Thanh đành phải từ lầu một bắt đầu càn quét, lặng lẽ trải qua mỗi đầu hành lang, may mắn thay, có một danh sách học sinh bên ngoài mỗi lớp học, để tiện cho việc điểm danh Nguyên Thanh có thể căn cứ danh sách tìm đến Tông Tầm.
Đi đến lầu ba, đột nhiên nghĩ đến quy luật nào đó trợn trắng mắt, chính mình cũng không nói nên lời, cô chỉ nhớ rằng một học sinh ưu tú như vậy hẳn là thuộc lớp ưu tú trên tầng cao nhất.

Từ bỏ việc tìm kiếm từ tòa nhà, đi thẳng lên tầng năm và đi đến các góc của các lớp học, theo danh sách trên tường, cuối cùng cô cũng tìm thấy Tông Tầm.

Nguyên Thanh bí mật đứng ở cửa sau, hơi kiễng chân cẩn thận nhìn vào bên trong, chưa kịp căng mắt đã nhìn thấy Tông Tầm, đang yên tĩnh ngay cửa sổ phía sau, tới gần cửa sau cái bàn là trống không, anh không có bạn ngồi cùng bàn.

Hôm nay, anh mặc đồng phục thể thao tùy chỉnh của trường, trẻ lên rất nhiều, tóc cắt ngang trán cũng bị anh thả xuống, bên mặt lộ ra vẻ sạch sẽ non nớt, một mực cúi đầu làm lấy bài thi toán, bên trái cánh tay ngăn chặn bài thi, tay phải ngay tại một tờ bản nháp trên giấy nhanh chóng tính toán.
Anh chuyên tâm đắm chìm trong học tập bên trong lớp, cũng không có ngẩng đầu, Nguyên Thanh cười trộm, yên tâm lớn mật quan sát anh, lúc chăm chú dáng vẻ anh thật mê người.

Dường như là gặp một chút hoang mang, ngón tay thon dài của anh nắm lấy tóc, rồi mới rút ra một quyển sách toán học, hẳn là tìm công thức.

Bước đệm rất mệt, lúc Nguyên Thanh định rời đi, nhìn thấy tên cô biến mất trên tờ giấy, anh vội lật từng trang.

Chỉ có xấp xỉ mấy giây thời gian, Nguyên Thanh vẫn là thấy được tên của cô, bị anh dùng tự nhiên, viết nó lên trang sách giáo khoa bằng phông chữ lạnh lùng và kiêu ngạo.

Thân thể có chút phát run, Nguyên Thanh thả ổn gót chân, chính mình phát hiện cái này kíƈɦ ŧɦíƈɦ khẩn trương không thôi, đứa trẻ chết dầm này thật là khó chịu đến cực hạn, Nguyên Thanh một bên ở trong lòng oán trách anh một bên bước nhanh xuống lầu.
Đến dưới lầu Nguyên Thanh mới ý thức tới, cô mới nhận ra mình đang cắn chặt môi dưới, cười hết cỡ, vừa ngước mắt lên đã thấy Long Hổ bảng ở trước mặt.

Xung quanh tối tăm và yên tĩnh, chỉ có gió đêm mát mẻ thỉnh thoảng thổi qua, Nguyên Thanh mím môi dưới, không nhịn được cắn một cái, nhìn xuống chân mình, mấy hòn đá cuội nho nhỏ, rồi mới tiến gần tới Long Hổ bảng.

Ngẩng đầu nhìn chân dung người đứng đầu toàn trường.

Cuối cùng nhón chân lên, đem mặt tiến tới, khóe miệng mang theo giảo hoạt ý cười, nghiêm túc hôn lên khuôn mặt trắng nõn của ai đó, sau khi xong việc, Nguyên Thanh lùi lại, nghiêng đầu chiêm ngưỡng dấu son môi đỏ thẫm, xác định chuyện xấu làm thành công liền chạy trốn.

Khuya về nhà tắm rửa xong, Tông Tầm xoa mái tóc đã gần khô và đi ra khỏi phòng tắm, chưa muốn ngủ cũng không biết nên làm cái gì, liền dứt khoát từ phòng khách trên kệ cầm xuống một bình cocktail, mang tới bàn đọc sách rồi buông xuống, rót rượu vào ly rồi cầm lấy, lấy ra sách tới tiếp tục học tập.
Anh chưa bao giờ cho rằng học hành là một việc nhàm chán, dành thời gian thực sự rất tốt. Ngày mai là kỳ thi giữa kỳ, lòng háo thắng một mực quấy phá anh.

Sau khi đọc xong ba đề cùng với rượu, cầm điện thoại di động lên nhìn đồng hồ, đã đêm khuya 11:30, Tông Tầm không tự giác được mở ra giám sát.

Trên màn hình Nguyên Thanh đang nằm trên giường nhàn nhã chơi điện thoại, gian phòng chỉ có đầu giường một ánh đèn cam ấm áp lóe lên.

Nếu như cô an tĩnh như vậy ở trong phòng của anh liền tốt, Tông Tầm không có rời khỏi giám sát, mà đưa điện thoại lên trước mặt, trong màn hình Nguyên Thanh ngoan ngoãn nằm, anh cúi đầu tiếp tục học tập.

Thẳng đến khi trong màn hình đèn tắt, hình ảnh một vùng tăm tối, Tông Tầm uống xong ngụm rượu cuối cùng và đóng sách lại, anh cũng nên đi ngủ