Chỉ trong vài giây, giống như một con bướm ở lại một lúc, rung cánh và bay đi.
Hơi nóng từ cổ áo khiến Tông Tầm chú ý tới, Nguyên Thanh mặt đỏ thấu, cô không tự giác cắn môi dưới, có chút khẩn trương trừng mắt nhìn.
Như thế ngượng ngùng sao? Tông Tầm tinh tế dò xét vẻ mặt luống cuống của cô, thân thể cách xa cô một chút, anh đem tiếng nói tận lực thả lỏng, "Chỉ là một cái báo đáp mà thôi, chị..."
Nhìn như không quan trọng để Nguyên Thanh căng cứng thần kinh trong nháy mắt trầm tĩnh lại, cô buông ra môi dưới, ngữ khí mềm mại làm chính mình đều giật mình, "Đừng gọi chị."
Tông Tầm nhếch miệng, ánh mắt kéo theo sự trêu chọc.
Nguyên Thanh cuối cùng dám giương mắt nhìn anh, đối mặt trong nháy mắt hai người đều im lặng cười, cô muốn làm ra vẻ điêu luyện như khi đi diễn, lại phát hiện ở trước mặt anh kỹ xảo của cô tất cả đều biến mất.
Nếu như anh nãy giờ không nói gì, cô thật không biết nên xử lý tình trạng phát sinh như thế nào. Cô liền xem như là đơn thuần nhất báo đáp tốt lắm.
Tông Tầm dựa vào về ghế ngồi của mình, chậm ung dung giải thích: "Là cô một mực tự xưng chị."
Nguyên Thanh nhếch miệng, lý lẽ hùng hồn nói: "Chị tự xưng chỉ là vì trêu chọc em là trẻ em... Nhưng là em gọi chị là chị, chị đã cảm thấy không thoải mái, em đem chị gọi già rồi."
"Không gọi." Tông Tầm khó được dịu dàng ngoan ngoãn.
"Ngoan." Nguyên Thanh đưa tay nhéo nhéo mặt Tông Tầm.
Tông Tầm khóe miệng đi theo khẽ nhăn một cái, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ, "Có thể không bóp ?"
"Chị liền muốn bóp như thế đó?" Nguyên Thanh hung hăng nhìn anh chằm chằm.
"Chị nhất định phải ức hϊếp tôi?" Tông Tầm nhướng mày, ném điện thoại qua một bên mông.
"Chỗ nào khi dễ em, em sao lại gọi chị là chị, em đây mới gọi là khi dễ chị! Hừ..." Nguyên Thanh lại một bộ dáng vẻ thở phì phò.
Tông Tầm đột nhiên hỏi: "Cô là heo sao?"
"Ừm?" Nguyên Thanh không rõ ràng cho lắm.
Tông tìm giải thích: "Thích hừ."
Nguyên Thanh đem đầu ngoặt về phía một bên không để ý tới anh: "Đáng ghét, chị không phải! Chị tức giận!"
Tông Tầm cười nhẹ, cũng không tiếp chiêu, cầm lấy một bên điện thoại vuốt vuốt, chính là không dỗ cô.
"Chị xuống xe." Nguyên Thanh giọng nói trầm thấp nói, vừa sờ đến bên cửa xe liền bị Tông Tầm kéo lại.
"Tôi sai rồi, đừng nóng giận."
Nguyên Thanh vừa nghe anh nói liền không nhịn được cười, bình thường cao lãnh khó làm người khó chịu, thế mà có thể nhiều lần cùng mình bày ra vẻ mềm, cô quay đầu, đôi mắt lóe lên trong nụ cười của cô.
Tông Tầm buông cánh tay, đưa tay ra trước mặt cô, giống như đang dỗ dành cô ở nhà cô đêm đó.
Hoàn toàn như trước đây, Nguyên Thanh nhịn xuống tim đập nhanh, đem tay đặt vào trong lòng bàn tay của anh chờ anh khép lại.
Yêu thương nũng nịu, Tông Tầm trong lòng nghĩ.
Xuyên thấu qua bài mục cửa thủy tinh nhìn thấy hành lang đen kịt một màu, mới ý thức tới bọn họ đã bỏ qua thông báo mất điện được dán trên bài mục.
Thời gian cúp điện từ 1 giờ đến 5 giờ sáng.
"Cánh cửa kia cấm thẻ thế nào có thể quét?" Nguyên Thanh tìm ra gác cổng thẻ quét một chút mở cửa.
"Gác cổng là lắp pin." Tông Tầm giữ chặt cửa ra hiệu cô đi vào trước, đồng thời mở ra ánh đèn trên điện thoại di động.
Nguyên Thanh chậm rãi vịn thang lầu, từng bước một đi được trông nặng nề.
"Sợ hãi?" Tông Tầm hỏi cô.
"Một chút xíu bệnh quáng gà*." Nguyên Thanh cúi đầu phân biệt bậc thang.
(Bệnh quáng gà, đôi khi còn được gọi là chứng mù đêm, là cách gọi thông thường của bệnh lý thoái hóa sắc tố võng mạc mắt. Quáng gà được đặc trưng bởi tình trạng giảm thị lực, thu hẹp tầm nhìn vào ban đêm hay trong bóng tối, những nơi ánh sáng không đầy đủ. Nguồn: vinmec)
Tông Tầm không có nói nữa, chỉ là yên lặng cầm cổ tay của cô.
Nguyên Thanh mím môi một cái, thở nhẹ một hơi, mặc dù tuổi anh nhỏ, nhưng cô chỉ muốn dựa vào anh, cũng không biết tại sao.
Còn có mấy cái bậc thang thì đến nhà, Nguyên Thanh đột nhiên dừng bước, nhẹ giọng gọi anh:"Tông Tầm..."
Tông Tầm lên trước một bậc, rồi mới dừng lại có chút nghiêng đầu đợi cô nói tiếp.
Nguyên Thanh không có nói nữa, chỉ là trừng mắt nhìn nhìn xem anh.
Giờ phút này trong hành lang hoàn toàn yên tĩnh, ánh sáng trong điện thoại Tông tầm đột nhiên mất đi, hoàn cảnh trong nháy mắt khôi phục bộ dạng tối tăm.
Mà bóng tối luôn luôn có loại sức lôi cuốn kì lạ, thứ sẽ khơi dậy những ham muốn sâu kín nhất của con người.
Xung quanh bỗng ấm áp và ấm áp, như thể một thứ tình cảm vô hình đang lặng lẽ được giải tỏa, tràn ngập giữa hai người.
"Tông Tầm..." Lần thứ hai gọi anh, Nguyên Thanh giọng nói như mênh mông bầu trời đêm một dạng trong sáng, cô nhẹ nhàng nói bổ sung, "Không có cái gì, chính là đột nhiên muốn gọi em."
Nếu như đây là sự sai lệch của không gian đen tối liền tốt, chỉ có cô và anh tồn tại, Tông Tầm ý chí lập tức có chút hoảng hốt, anh có chút nghiêng người, chặn ngang cô ôm trên người mình.
Để cô dán sát vào mình, mà anh đã được như nguyện.
Bởi vì độ cao của bậc thang có vấn đề, Nguyên Thanh áp vào bụng rắn chắc của anh, đỉnh đầu là lồng ngực của anh, nhịp tim trầm ổn quanh quẩn ở bên tai của cô, cô âm thầm hít vào một hơi.
Tông Tầm ôm cô tiếp tục thân thể khom xuống, thẳng đến bên mặt xích lại gần gò má của cô, a ra ngà ngà say môi mỏng lưỡng lự tại vùng lân cận cuối cùng dừng ở bên tai của cô.
"Hôm nay Đường Viêm hỏi tôi ai tới đón tôi, tôi nói là cô, tôi còn nói..." Tông tìm dừng một chút, một cỗ hơi thở nóng bỏng tại bên tai cô, giọng hắn trở nên nặng nề hơn, "Tôi còn nói... Tôi muốn ngủ với cô."
Nguyên Thanh nghe câu sau này thân thể nhanh chóng mềm nhũn, vừa rồi anh thở ra men say trong lúc nhất thời toàn bộ lên men, cô cảm giác mình cũng say, muốn yếu đuối tại trong ngực của anh, muốn trực tiếp nhắm mắt ngủ mất.
"Tôi uống say thật." Tông Tầm thấp giọng nỉ non.
"Ừm." Nguyên Thanh yếu ớt đáp lời, không biết xử lý thế nào, hôm nay thật là mất khống chế lại luống cuống một ngày.
Tông Tầm nhận được câu trả lời kiên định của cô, anh cười khúc khích có chút bất lực và đồng tình, anh buông ra và sửa lại cho cô, "Về nhà đi."
Chỉ cần mấy bước mà thôi, hai người đưa lưng về phía nhau mở khóa vào cửa.
"Đùng."
Hai cánh cửa cùng một thời gian bị đóng lại, chia cách hai người đồng thời im lặng.
"ding —— "
Tin nhắn nhắc nhở vang tiếng , Nguyên Thanh rút lại thời gian dài ngây người, từ áo khoác trong túi lấy điện thoại di động ra mở ra xem.
"Mặc dù tôi biết đây là điều không có khả năng."