Cho Bạn Cao Trào

Chương 6




Vào tối chủ nhật, bạn bè của Nguyên Thanh tới nhà cô ăn chực, một vài người nhìn thức ăn trên bàn thèm nhỏ dãi, không khỏi cảm thán: "Thân ái câụ chuẩn bị nhiều đồ ăn quá đi? Cho chúng tớ ăn béo lên còn cậu tiếp tục gầy đi."

Nguyên Thanh nhún vai, "Không có cách, dù sao tớ làm cái gì cũng không thể làm ít. Cậu có thể ăn ít đi. "

"Ăn ít sao được không ăn là lãng phí a."

Cô nghe bạn bè nói vậy không đáp lại, cười đi vào phòng ngủ cầm điện thoại di động lên gọi cho Tông Tầm.

"Em ăn cơm sao? Chị đêm nay làm nhiều cơm, em qua đây lấy đi một chút được không?"

Trong loa truyền đến chỉ có tiếng túi ni lông đóng gói và tiếng đóng cửa tủ.

Nguyên Thanh không đợi người nào đó đáp lại, trực tiếp nhíu mày chất vấn: "Em có phải hay không định ăn mì tôm?"

"Ừm." Tông Tầm không mặn không nhạt đáp lời, đi ra phòng bếp.
Nguyên Thanh giả bộ tức giận cảnh cáo anh: "Không cho phép ăn."

Tông Tầm đi về hướng cửa, "Ừm, để lại trong ngăn tủ."

"Mau tới nhà chị cầm cơm đi, chờ em." Nguyên Thanh cầm điện thoại đi về phía phòng bếp.

"Ừ." Sau khi nghe cô thúc giục, Tông Tầm trực tiếp đi ra ngoài, gõ vang cửa nhà đối diện.

Mở cửa không phải Nguyên Thanh, người tới có chút kích động quay đầu hướng phòng bếp hô: "Nguyên Thanh a! Đây là ai?"

Tông Tầm vô ý thức nhẹ nhàng nhíu mày, cô gái trước mắt này là nữ nhân bốc hoả Tần Nhu đi.

Nghe được bạn bè hô, Nguyên Thanh tranh thủ thời gian đáp lời: "A a, tớ cái này tới."

Bưng hơn phân nửa pizza cùng một khối bò bít tết đi tới hướng cửa ra vào, nhìn thấy Tông Tầm mặt đơ đứng ở nơi đó, mặc cho bạn tốt hoa si thưởng thức, cô mím môi cúi đầu cười trộm.
"Tiểu đệ này còn chưa ra mắt sao? Đẹp trai quá phải không?" Tần Nhu thấy Nguyên Thanh tới vội vàng thăm dò.

"Không, hàng xóm, người ta vẫn là học sinh." Nguyên Thanh đem hai đĩa đồ ăn trong tay, nhẹ giọng hỏi anh: "Hai thứ này ăn không?

"Ừm." Tông Tầm nhận lấy.

"Tôi còn tưởng rằng đó là người mới." Tần nhu vốn luôn nhiệt tình như lửa, không nhịn được giơ tay nghĩ định bóp bóp mặt em trai này.

Nhìn thấy bàn tay cô ấy duỗi ra, Tông Tầm cau mày quay đầu tránh đi.

"Ai nha, làm gì vậy động tay động chân..." Nguyên Thanh dở khóc dở cười vỗ cánh tay Tần Nhu một cái, rồi mới nhìn Tông Tầm đã đi về nhà, giơ chân đóng cửa lại.

Cô nhớ lại hành động lảng tránh nhanh chóng vừa rồi, trong mắt hiện lên ý cười.

Mọi người cơm nước xong xuôi xúm lại xem « trầm luân », Nguyên Thanh luôn cảm thấy rất khó xử khi xem phim chung cùng bạn bè, cô nhanh chóng dọn dẹp bàn và gõ cửa nhà Tông Tầm.
Vừa đi vào Nguyên Thanh liền nhìn chung quanh tìm hai đĩa ăn, khi thấy chúng trống rỗng trên bàn ăn, cô hài lòng nói:"Tay nghề của chị không tệ a?"

"Ừm." Tông Tầm theo tới, đem hai cái đĩa bắt đầu vào phòng bếp.

"Chị đây tắm rửa, em nhanh đi học đi."Vừa vào cửa liền để ý anh đeo một cặp kính gọng vàng, hẳn là đang học bài.

"Vẫn còn nửa tờ bài thi." Tông Tầm đem kính mắt tháo xuống, tựa vào khung cửa phòng bếp nhìn cô vặn vòi nước.

"Em biết làm cơm a?" Nguyên Thanh một bên rửa chén đĩa một bên dò xét phòng bếp có vết tích đã sử dụng qua.

"Ừm."

Nguyên Thanh hừ nhẹ một tiếng trách cứ anh: "Vậy còn ăn mì tôm, thật không khỏe mạnh."

"Lười."

"Thứ bảy chủ nhật em không muốn làm cơm có thể tới nhà chị ăn."Nguyên Thanh đóng lại vòi nước, rút một tờ giấy lau khô tay, đến gần bên người Tông Tầm, mắt kéo theo trêu chọc: "Không cố gắng ăn cơm sẽ ảnh hưởng tới việc dậy thì, em trai."
Tông Tầm nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói giữ rất kín đáo "Đủ rồi."

"Tự tin nhiều vậy sao?" Nguyên Thanh từ dưới đi lên dò xét anh, bất ngờ gật đầu nói:"Rất cao."

Tông Tầm nhướng mày, xoay người bước ra ngoài : "Không chỉ thân cao đủ."

"Nhưng là chị chỉ nói thân cao a, em trai còn đang nói chỗ nào đây?" Nguyên Thanh nhịn cười theo anh đi vào phòng ngủ "Chị có thể vào phòng ngủ của em sao?"

Tông Tầm không có cự tuyệt, ngồi tại trước bàn sách mở điện thoại tùy ý lưu xem Weibo.

Hôm nay cô lại nằm trong danh sách tìm kiếm hot trên Weibo —— "Nguyên Thanh khóc hí kịch đẹp tuyệt", cho dù trước đó đã nhìn qua, anh hiện tại lại không tự giác lại ấn mở.

Tông Tầm có chút nghiêng đầu, ánh mắt rơi xuống đầu vai của mình, trên màn hình chói mắt cô đang đem tay thả trên người mình, ai cũng không biết, ngoại trừ hai người bọn họ.
Bàn tay trắng nõn, mảnh khảnh đưa lên tiến đến gần khuôn mặt anh, ngay sau đó hắn cảm giác được tay cô tại trên mặt mình bóp đến mấy lần.

Khuôn mặt tê liệt bị chính mình bóp chết, Nguyên Thanh cười vui vẻ ở sau lưng anh,"Em thế nào không tránh?"

"Lười." Tông Tầm tiếp tục mặt đơ, nhìn cô tiếp tục đặt tay lên vai mình, không có ý định đặt nó xuống.

Cái kia Tần Nhu muốn bóp anh tại sao lại tránh đi, Nguyên Thanh không hỏi, chỉ là an tĩnh nghịch cổ áo sơ mi trắng của anh, nhìn ngón tay đeo nhẫn màu bạc của anh trượt trên màn hình.

Rõ ràng hai người không quen, thế nào đột nhiên tựa như là quen biết thật lâu, Nguyên Thanh cảm thấy thần kỳ vừa thích ý, ngoài miệng lại nhịn không được lời nói ác độc: "Em thật là nhàm chán, quá yên lặng."

"Ừm." Tông Tầm nghe cô nói sau đó đưa tay đem tay của cô từ trên người chính mình thả xuống.
"Hừ." Nguyên Thanh lười nhác cùng anh so đo, đánh giá quần áo của anh, "Tại sao khi ở nhà, em vẫn mặc áo sơ mi trắng?"

"Chờ một chút ra ngoài."

Nguyên Thanh nói đùa, "Hẹn hò với một cô gái nhỏ? "

Tông Tầm không nói chuyện, chỉ là nhìn chăm chú lên cô, cô đến gần giá sách.

Nguyên Thanh nhìn một chút giá sách hàng thứ nhất là rất nhiều tạp chí, ngày tháng trên gáy sách có cảm giác quen thuộc, cô chớp mắt suy nghĩ.

"Cô nên đi."Tông Tầm không biết từ khi nào đã đứng sau lưng cô.

Nguyên Thanh đứng lên, ghét bỏ mà nhìn xem anh: "Quả nhiên không thú vị, vẫn thích đuổi khách."

Tông Tầm nhìn qua cô, rõ ràng không muốn để cho cô ở chỗ này làm phiền.

"Tốt a tốt a." Nguyên Thanh chậm rãi hướng phòng bếp đi tới, bưng đĩa cơm đi ra, cô cuối cùng nhớ tới những cái tạp chí kia vì sao lại quen thuộc.
Tông Tầm đi theo cô phía sau đưa đến cửa ra vào.

Nguyên Thanh đột nhiên dừng lại quay người ngẩng đầu nhìn, ánh mắt của anh tựa như là không thấy vũ trụ, rất muốn xem bức màn đen bị xé ra như thế nào.

Cô môi đỏ khẽ mở, không đầu không đuôi hỏi anh: "Chị cho em ăn ngon, em có cân nhắc báo đáp một chút không?"

Tông Tầm vô ý thức nhíu mày cúi đầu nhìn qua cô, muốn biết cô muốn làm gì, chỉ thấy cô ánh mắt sáng rực, trong lúc cười mang theo một chút mục đích.

Nhìn nhau một hồi, Nguyên Thanh trải qua nhiều cuộc đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cố gắng tránh né sự nghiêm túc, nhẹ giọng nói:"Nói đùa, ha ha."

Tông Tầm bối rối nheo mắt, cảm thấy chán nản mà nhìn cô quay lại đi mở khóa cửa nhà mình.

Lúc Nguyên Thanh trở về nhà, vừa rồi suy nghĩ của chính mình hoảng sợ, quá kích thích, cô vừa rồi thế mà vừa rồi còn muốn anh hôn chính mình, bản thân là người trưởng thành nên cô đã kiềm chế lại.
Còn có dãy tạp chí trên giá sách của anh, sở dĩ cô quen thuộc với nó là vì những quyển tạp chí đó đều là cô...