Thứ bảy, Khải Chanh cùng nhóm bạn đến nhà Tông Tầm chơi, Tông Tầm chưa kịp mở cửa, cánh cửa nhà đối diện đã mở ra. Liễu Đinh quay đầu nhìn rồi mới kinh ngạc che miệng lại, trừng lớn mắt nói năng lộn xộn "A! Trời ạ ... cái này, cái này ..."
"Bà mẹ nó, Nguyên Thanh!" Đường Viêm cũng bị giật nảy mình.
Phương Nghệ ở một bên ngạc nhiên khen ngợi: "Đẹp quá!"
Nguyên Thanh bị các bạn trẻ làm cho sửng sốt, nở một nụ cười ngượng nghịu và lễ phép.
Cạch...
Tông Tầm vừa mở cửa phòng liền thấy bên ngoài mấy người đợi ở cửa ra vào.
Nguyên Thanh trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ, cô bảo trì ý cười dò hỏi: "Có thể nhường một chút không? Tôi xuống lầu vứt rác..."
"A! Nữ thần tự mình ném rác! Em đi vứt cho, xuống lầu khỏi bị chụp lén." Đường Viêm tranh thủ thời gian niềm nở cầm lấy túi rác trong tay cô.
"Không có paparazi..." Nguyên Thanh bất đắc dĩ nhíu nhíu mày.
"Em đi đây nữ thần" Đường Viêm cười hì hì đi xuống lầu.
Tông Tầm mới chuyển đến nơi này gần trường học hơn, bạn bè còn chưa tới ngắm qua, Liễu Đinh tức giận phàn nàn:" Thân ái...cậu sao lại không cho chúng tôi biết Nguyên Thanh sống đối diện nhà cậu ! ! ! Cậu thực đáng ghét!"
Tông Tầm đưa tay lên vỗ vỗ đầu của Liễu Đinh :"Tôi sai rồi."
Nguyên Thanh nhìn ngón tay trên đầu Liễu Đinh một chút :"Vậy tôi vào nhà đây, mọi người cứ chơi đi."
"Tới..." Liễu Đinh liền định mời Nguyên Thanh tới chơi cùng, không nghĩ tới bỗng dưng bị gián đoạn, Tông Tầm bình tĩnh nhẹ gật đầu nói: "Ừm, được."
Một giây sau Liễu Đinh đứng nhìn cửa phòng đóng lại, cô phàn nàn nói: "Tông Tầm cậu thật phiền."
Tông Tầm nhìn lướt qua cửa phòng đóng chặt, thấp giọng nói: " Đừng làm phiền cô ấy. "
Mười một giờ đêm, căn phòng bừa bộn một mảnh, mà những kẻ chủ mưu đã lăn lộn về nhà tìm mẹ.
Tông Tầm vùi ở trên ghế sa lon, uống một ngụm rượu, bật phần mềm giám sát trên điện thoại, nhìn cô trong video đang uống một cốc chất lỏng màu hồng trong phòng khách, hẳn là dâu tây vị sữa tươi.
Thấy bình sữa trong tay cô dần cạn, Tông Tầm trở lại giao diện chính để gọi điện thoại.
Chỉ mấy giây, đối phương liền nghe, trong điện thoại truyền đến mang theo thanh âm đầy ý cười : "Tiểu chủ thuê nhà?"
Giọng Tông Tầm mang theo lười biếng ngà ngà say, "Bọn họ đe doạ tôi vì muốn xin chữ kí của cô.....cho không?"
Nguyên Thanh nghe được giọng nói mơ hồ của Tông Tầm, cười nói:" Em hôm nay còn chưa bôi thuốc đâu."
Không nhận được câu trả lời đang tìm kiếm, chỉ nghe được tiếng anh hít sâu một hơi.
Nguyên Thanh hỏi tới: "Bôi không?"
"Qua đây" Đáp xong hai chữ liền tắt máy.
Nguyên Thanh sờ sờ mặt mình, nhếch miệng đi lấy hộp thuốc rồi qua nhà đối diện nhanh chóng.
Tông Tầm mở cửa cho cô, tay cầm điếu thuốc tay cầm nắm cửa.
Nguyên Thanh cụp mắt nhìn một chút, tâm lại bắt đầu ngứa, cô chậm rãi đi vào, trong phòng nồng nặc mùi thuốc lá, rượu và đồ ăn vặt.
"Vị thành niên liền hút thuốc lá uống rượu?" Cô nhẹ nhàng bước tới sô pha ngồi xuống, nhìn anh thản nhiên tiến đến ngồi ở bên cạnh cô.
Tay anh lười biếng kéo cổ áo xuống chờ cô bôi thuốc.
Tàn tro rơi vãi theo động tác của anh, Nguyên Thanh nhìn ngón tay gợi cảm của anh, không khỏi nhéo chân, cúi đầu mở hộp thuốc.
Nhúng thuốc một cách khéo léo, tới gần cổ họng theo thói quen và bôi thuốc cẩn thận.
Mùi khói trên cơ thể anh toả ra không hề khó chịu, ngược lại có mùi bạc hà the mát, xen lẫn mùi tàn tro trầm mặc.
Khi anh thở ra khói, lồng ngực bằng phẳng và rắn chắc sẽ hơi nâng lên hạ xuống, Nguyên Thanh chớp chớp mắt, cảm giác hơi thở của anh lướt qua mái tóc, khiến lòng người mềm thành nước.
Cô không bao giờ mặc đồ lót khi nghỉ ngơi ở nhà, nhiều nhất là cô ấy mặc đồ dính vào núʍ ѵú. Đêm qua anh đã nhìn thấy cô ấy xé rách que chọc núʍ ѵú của mình.Độ dính mạnh đến mức nó sẽ kéo ngực cô xuống vài lần.
Nàng lúc này đang nghiêng người trước mặt, bộ ngực hẳn là treo trên không trung, chỉ cần hắn ưỡn thẳng ngực, có thể dính vào cô.
Nguyên Thanh nhìn yết hầu anh nhúc nhích trong vô thức cũng nuốt nước bọt.
Sau khi bôi thuốc Tông Tầm cầm ly rượu trên bàn cà phê trước mặt lên nhấp một ngụm.
Nguyên Thanh yên lặng nhìn xem anh, tay cầm điếu thuốc còn cầm ly rượu thủy tinh pha lê đựng rượu, ánh đèn mờ ảo phản chiếu ánh sáng tinh xảo trên thân thủy tinh nhiều mặt.
Anh quá mê người, tất cả mọi thứ trong tay hắn đều có cảm giác không giống nhau, cô muốn cho anh cặp vú đầy đặn và tiểu huyệt ngập nước, để anh tùy ý thưởng thức.
"Cô muốn uống sao?" Tông Tầm híp híp mắt, sắc mặt hơi say rượu, giống như là vừa vui hết mình qua đêm tối, đang chờ đợi lần say mê cuối cùng trong đêm.
"Ừm." Nguyên Thanh miệng khô lưỡi khô, run giọng đáp lời.
Tông Tầm nhếch miệng cười nhẹ một tiếng, cúi người cầm lấy một ly rượu sạch, rót lên rượu whisky màu hấp dẫn, đưa cho cô.
Nguyên Thanh nhìn bàn tay đang cầm ly rượu trước mặt, rượu trong đó chỉ còn cạn một tầng.
Cô thực sự muốn nói, thứ cô muốn không phải là rượu, mà là bàn tay của hắn.
Mím miệng nhấp một ngụm, thân thể mềm nhũn, muốn nằm ở trên người hắn làm ầm ĩ.
"Cho bọn họ kí tên sao?" Tông Tầm một bên hỏi một bên đánh giá bờ vai và tấm lưng trắng sữa của cô, muốn đem rượu tưới vào phía trên, liếm hết sức để đối mặt với chất lỏng đang chảy xuống.
Nguyên Thanh âm thầm hắng giọng một cái, bảo trì tiếng nói sạch sẽ: "Ngày mai mang tới cho em."
"Được."
Nguyên Thanh đặt chiếc ly rỗng xuống và nói, "Bôi xong lần này chắc vết thương sẽ tốt lên thôi."
Tông Tầm nhìn vòng eo mềm mại của cô, với giọng điệu say rượu, đùa cợt: "Chị , chị quan tâm đến thuốc quá... Chị muốn bôi thuốc hay muốn em?"
Nguyên Thanh xấu hổ,nhưng một giây sau liền cười đến nhu mì: "Xem ra em uống say thật rồi..."
Tông Tầm từ chối cho ý kiến nhún vai, không có nói thêm gì đi nữa.
Nguyên Thanh cầm hộp thuốc đứng lên, ý vị sâu xa nhìn anh:" Nghỉ ngơi sớm đi, người trẻ tuổi đừng ham mê hút thuốc và uống rượu."
Làn khói thở ra của Tông Tầm che khuất vẻ mặt của anh.
Trở về nhà cất hộp thuốc đi, Nguyên Thanh đi thẳng vào phòng tắm trong phòng ngủ, dỡ lấy bồn rửa mặt cúi người cởϊ qυầи lót.
Qυầи ɭóŧ của cô đã ướt đẫm, nhưng anh không biết.