Cho Anh Quay Về

Chương 17




Trần Hoàng Thiên trở về nhà đã là 6 giờ chiều, vừa thấy anh trở về Lê Ngọc Vân đã lao ra đón anh, nhanh tay cầm lấy cặp tài liệu trong tay anh. Cả hai cùng nhau đi vào nhà, vừa bước vào phòng khách thì bắt gặp ánh mắt muốn giết người của lão phu nhân.

Anh cởi áo khoác, Lê Ngọc Vân nhấc tay định đón lấy thì bị đẩy sang một bên, cô ta loạng choạng lùi ra sau vài bước.

Lão phu nhân vừa ngồi trên sofa giờ này đã đứng trước mặt anh, bà đưa tay giật phăng áo khoác của anh, giọng vờ trách móc :”Con bé Khánh An này, mải cơm nước mà chồng về cũng không hay.” Sau đó bà quay sang vỗ mạnh vào tay anh một cái :”Thằng nhóc thối này, cháu có tay có chân không biết tự cầm đồ hay sao mà còn phải nhờ người ngoài.”

Hai chữ “người ngoài” như vả thẳng vào mặt Lê Ngọc Vân, bước chân cô ta cứng đờ tại chỗ, đây là muốn phân rõ giới hạn với cô ta. Là muốn cảnh báo cho cô ta biết bà đã nhận ra điều gì đó, Lê Ngọc Vân nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt muốn bật máu.

Cô ta không cam tâm.

Mâm cơm nhanh chóng được dọn ra, hôm nay thím Lưu và Khánh An làm một bàn đồ ăn lớn, lại toàn là những món lão phu nhân thích. Lão phu nhân ngồi vào mâm cười ha ha :”Khánh An và thím Lưu thật có lòng, làm toàn món ta thích.”

Khánh An vừa chia bát vừa nháy mắt với bà nói :”Đúng vậy, nếu như cháu và thím Lưu có lòng rồi vậy bà nội cũng phải ăn nhiều vào nha.”

Lão phu nhân cười vang gắp thức ăn bỏ vào miệng :”Thật ngon, Khánh An này trù nghệ cũng tốt quá đi.”

Cô cười nhẹ :”Bà nội quá khen rồi.”

Anh và Lê Ngọc Vân ngồi im không nói một lời, bỗng dưới bàn chân của Chung Giai Hạo bị đá một cái. Anh nhăn nhó ngẩng mặt lên thì bắt gặp ánh mắt ra hiệu của bà nội, anh hiểu ý vội đảo đầu đũa gắp một miếng sườn bỏ vào bát cho cô. Anh liếc nhìn bà nội thêm lần nữa thì thấy bà nội kính yêu của anh đang trừng mắt nhìn anh đầy cảnh cáo. Anh vội nở nụ cười cầu hòa, rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Bữa cơm kết thúc, thím Lưu và Khánh An ở phía trong dọn dẹp, ba người còn lại ở ngoài phòng khách thưởng trà. Lão phu nhân cầm chén trà nhấp một ngụm rồi đặt xuống, bà liếc nhìn thằng cháu trai trời đánh của mình thở dài nói :”Thiên này, có phải cháu gần đây chán cơm nhà thèm trà xanh rồi không?”

Trần Hoàng Thiên vừa uống một ngụm trà, nghe câu hỏi của bà nội thì lập tức phun ra, ho lên sặc sụa :”Khụ… bà nội, bà nói gì vậy? Cái gì mà cơm nhà cái gì mà trà xanh chứ?”

Tay nâng ly trà của Lê Ngọc Vân cứng đờ tại chỗ, lão phu nhân này vậy mà nó trắng ra quan hệ của hai người họ ngay tại đây. Bà ta vậy mà trực tiếp chỉ trích cô ta là trà xanh rẻ tiền còn Đỗ Khánh An là cơm nhà mãi mãi cô ta cũng không thể thay thế.

Lê Ngọc Vân cố nặn ra một nụ cười gượng gạo :”Lão phu nhân, bà đừng nói vậy?”

Mọi biến hoa dù là nhỏ nhất của cô ta đều được lão phu nhân thu vào đáy mắt bà khẳng định là mình đoán không sai. Bà phải đánh phủ đầu, phải diệt ác trừ trong trứng bà nhất định không thể để Khánh An chịu thiệt thòi gì dù là nhỏ nhất.

Nhất định không!

“Cô Ngọc Vân, hẳn là cô biết Trần gia chúng tôi là hào môn thế gia, dù sau này Hoàng Thiên và Khánh An đi tới bước đường nào đi chăng nữa, tôi cũng khẳng định với cô cánh cửa Tây Uyển và Trần gia này cô không có tư cách bước vào.” Lão phu nhân nói xong thì đi thẳng lên lầu.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ, Lê Ngọc Vân bày ra bộ mặt ủy khuất, nước mắt cá sấu đã chực trào ra. Cô ta dịch lại gần anh ấm ức nói :”Anh Hoàng Thiên, bà nội không chấp nhận em. Em có điểm nào không tốt bằng Đỗ Khánh An kia chứ?”

Câu nói của lão phu nhân vẫn còn văng vẳng bên tai “cánh cửa Tây Uyển và Trần gia này cô không có tư cách bước vào!” Cô ta không cam tâm, Đỗ Khánh An kia có gì tốt, tại sao cô có thể được lão phu nhân che chở?

Tại sao Đỗ Khánh An có tư cách còn cô ta thì không?

Trần Hoàng Thiên thở dài, anh dang tay ôm lấy Lê Ngọc Vân, tay nâng lên vuốt ve mái tóc của cô ta mà nhẹ giọng an ủi :”Ngọc Vân, đừng buồn. Đừng để ý bà nội, người ở bên em là anh chứ không phải là bà, rõ chưa?”

Lê Ngọc Vân gật đầu, vòng tay siết chặt lấy cơ bụng rắn chắc của anh. Cô ta trưng ra bộ mặt tủi thân vô hại, cất giọng nghẹn ngào :”Vâng, em biết.”

Khánh An từ bếp bưng đĩa hoa quả đi ra đúng lúc nhìn thấy cảnh này, lòng cô hơi nhói lên một chút. Có lẽ khi đã quen với nó giờ đây khi nhìn thấy bọn họ ân ân ái ái ngay trước mắt cô cũng không thấy đau lòng nhiều nữa.

Khánh An lặng lẽ quay lại bếp,cô đặt đĩa hoa quả lên bàn rồi nhẹ nhàng lên lầu. Cô quay về phòng ngủ chính, cô bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài kia. Đôi khi cô cảm thấy cuộc đời này quá đỗi mỏi mệt, mệt đến cạn kiệt, đến nỗi cô muốn buông bỏ tất cả, nhưng cô chẳng thể làm được điều đó. Có những lúc cô luôn tự hỏi tất cả những việc mình đã làm hay đang làm sau cùng có ý nghĩa gì với bản thân và rồi cô chợt nhận ra nó hoàn toàn vô nghĩa ấy vậy mà cô chẳng thể dừng lại.

Là vậy đấy, cuộc đời ai rồi cũng sẽ phải sống trong một chuỗi những tháng ngày tẻ nhạt, làm những việc vô nghĩa nhưng vẫn chẳng thể dừng hay thay đổi. Có lẽ cô luôn tin rằng cứ làm, cứ tiếp tục rồi một ngày sẽ bớt tẻ nhạt và hết vô nghĩa. Nhưng lại chẳng biết đến khi nào.

Cuộc đời này đôi khi trớ trêu như thế đấy.

Lão phu nhân ở lại Tây Uyển một tuần rồi trở lại nhà chính Trần gia ở thành phố T, trong những ngày đó Lê Ngọc Vân không xuất hiện ở Tây Uyển tuy nhiên có một lần cô ta gọi điện cho cô nói anh cần gấp một bản hợp đồng nhờ cô vào thư phòng lấy rồi mang ra cho cô ta. Chính sự việc này sau đó đã đẩy Khánh An vào bi kịch.

Cô ở nhà nhàm chán hết ăn lại ngủ, hết ngủ lại chăm sóc hoa nấu ăn cùng thím Lưu. Được sự ủng hộ của Mai Phương cô quyết định ra ngoài tìm việc làm. Nhưng mà thân phận thiếu phu nhân nhà họ Trần của cô quá lớn nên chẳng nơi nào dám nhận cô.

Một ngày đẹp trời điện thoại Tây Uyển reo vang, người gọi tới là một người mà Khánh An không hề ngờ tới.

Thím Lưu gọi cô xuống nghe điện thoại nói rằng người gọi là trợ lý của tổng giám đốc nào đó nên nhất thời cô không biết người đó là ai.

Khánh An nhấc ống nghe, cất giọng dè dặt :”Alo?”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông xa lạ :”Xin chào, cho hỏi cô Khánh An đó phải không?”

“Đúng vậy.” Khánh An đáp :”Xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì?” Tự nhiên sao lại có người tìm cô.

Đầu dây bên kia, người đàn ông nói chuyện với thái độ cung kính :”Cô Khánh An, tôi là thư kí của tổng giám đốc Lý, ngài ấy nói cô còn nợ ngài ấy một ân tình…”

Tổng giám đốc Lý? Lý Hiếu?

Đúng vậy, cô còn nợ anh ta một ân tình, cô nhất định phải trả mối ân tình này lại cho anh ta. Từ Vĩnh nói chuyện với cô khoảng 10 phút, đại khái là Lý Hiếu đang có một mối làm ăn rất lớn nên cô cần giúp anh ta thuyết phục phía đối tác kí hợp đồng với công ty anh ta. Nếu thành công cô sẽ được nhận một khoản thưởng kếch xù và một chức vụ ở đó. Nói thật thì thứ cô quan tâm không phải là lương thưởng, mà là cô cần phải trả mối nợ ân tình này cho Lý Hiếu. Hơn nữa cô cần một công việc để kết thúc chuỗi ngày nhàm chán này. Vậy nên Khánh An đã lập tức đồng ý, thứ mà cô không ngờ nhất đó là bi kịch cuộc đời cô lại bắt đầu từ đây.



Sáng sớm hôm sau Khánh An theo địa chỉ ghi trên card visit của Lý Hiếu tới công ty anh ta trình diện, trước khi đi cô đã gọi điện cho Từ Vĩnh để anh xuống đón cô. Sau khi được Từ Vĩnh dẫn đường tới phòng nhân sự đăng kí, cô chính thức trở thành thư kí của tổng giám đốc tập đoàn GLV.